Có phải chăng cô đã sai? Nếu ngày ấy cô không quá vội vàng thì có lẽ mọi chuyện đã không đến nước này. Tuy lúc trước anh cũng không quá thắm tình, nồng nhiệt, nhưng chí ít cũng không lạnh nhạt, xa lạ như bây giờ…
Phải chăng cô thật sự đã sai…?
Những tiết học qua, dù ngồi sát cạnh bên nhau nhưng lại hệt như hai kẻ xa lạ, không hề quay biết. Hóa ra có người đã nói đúng, khoảnh cách xa nhất giữa hai con người chính là hai trái tim không hướng về nhau, không hòa cùng nhịp đập…
Đang ௱ôЛƓ lung suy nghĩ thì cô cảm thấy chiếc xe chầm chậm dừng lại. Đưa mắt nhìn qua hướng ông Định, cô mới biết xe đang dừng trước một tòa nhà cao tầng, rộng lớn, rực rỡ ánh đèn trong con phố thưa thớt người qua lại.
“ Khoan đã… đây là… đây là…”
Mẫn Nghi cố giương mắt, phóng tầm nhìn lên tấm bảng hiệu sáng rực rỡ trên cao để chắc chắn là mình không nhìn nhầm. Nhưng chẳng thể là nhầm lẫn được, ánh đèn đang chớp sáng đến lóa mắt dòng chữ nổi bật, to lớn:
Hotel Black Rose
_ Nơi đây là đâu??? Là đâu hả? Tại sao ông đưa tôi đến đây hả???
_ Mẫn Nghi!! Em bình tĩnh lại đã… Mẫn Nghi!!
Mẫn Nghi hét lên, nhưng không đợi ông Định kịp trả lời thì cô đã mở mạnh cửa bước ra ngoài. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến ông Định cảm thấy vô cùng lúng túng. Ông không ngờ cô lại phản ứng mạnh đến như vậy.
_ Mẫn Nghi… chỉ là… chỉ là… hôm nay công việc không thuận lợi… tôi rất mệt mỏi… nên…nên…chỉ muốn ở bên em…
_ Ông im đi!! Tránh xa tôi ra!!! Tránh ra!!!
Mẫn Nghi lại hét lên, vùng người ra khỏi bàn tay ghê tởm ấy của ông Định rồi bước nhanh lên phía trước. Đôi mắt cô dao động, hoảng loạn như mặt đang hồ yên ả nhưng bị cơn mưa bất chợt đổ ào xuống.
Những người nhân viên trong khách sạn nghe âm thanh hỗn loạn bên ngoài cũng hiếu kỳ bước ra xem.
_ Mẫn Nghi!! Em bình tĩnh lại đã!!! Tôi xin lỗi!!! Em bình tĩnh lại đã!!!
_ Bỏ tôi ra!!!…Á!!!
Đang lúc giằng co trong sự hoảng loạn, đôi guốc cao gót khiến bàn chân Mẫn Nghi trật xuống, đau đến nghiến chặt hàm răng lại. Ông Định vội vàng bước đến đỡ lấy cả người cô đang chao đảo:
_ Tôi xin lỗi!! Chúng ta rời khỏi đây đi! Rời khỏi ngay lập tức!!!
_ Xin ông… Tôi cần thời gian yên tĩnh một mình… xin hãy buông tôi ra…
Giọng Mẫn Nghi đầy mệt mỏi vì gào thét,trở nên đứt quãng, đến hơi thở cũng cảm thấy khó khăn. Ông Định bất lực, từ từ buông cánh tay mình ra. Lặng người đứng nhìn cô quay lưng, lê từng bước đau đớn, cực kỳ khó khăn hướng ra đường lớn.
Nhìn bóng cô bị ánh đèn đường đằng xa làm cho trở nên mờ mờ ảo ảo, lòng ông bỗng dậy lên một cảm xúc đã lâu rồi ông chưa có…
Xót xa đến đau nhói lòng…
_ Taxi!! Taxi!!
Đến khi lê người ra được đường lớn, Mẫn Nghi mới bắt được chiếc taxi vừa chạy đến. Cô khóc nhọc bước lên, cảm thấy đôi chân đau đến không thể cử động mạnh được, mồ hôi vã ra ướt đẫm chiếc áo thun mỏng manh.
_ Cho xe chạy đi!! Chạy nhanh đi!!! – Mẫn Nghi thúc giục
_ Này cô, nhưng cô muốn đến đâu chứ?
Mẫn Nghi đọc nhanh địa chỉ về nhà mình. Khi chiếc xe lăn bánh cô mới yên tâm ngả phịch người xuống. Dòng nước mắt đắng chát lúc này mới lăn dài, hòa theo những giọt mồ hôi nồng mặn. Những sợi tóc mai bết vào nhau, quần áo xốc xếch… Trông cô lúc này thật thảm hại!
Nhục nhã… thật sự nhục nhã…
Nhưng cô lấy gì để tỏ thái độ đó với người ta chứ? Đã đồng ý nhận tiền người ta… đã đồng ý lấy sắc đẹp này để nhận lấy những ưu tiên hơn người khác… Vậy cô lấy gì để mong người ta tôn trọng mình chứ???
Mẫn Nghi càng nghĩ càng đau lòng, căm ghét chính mình, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Dù cố gắng đến mấy vẫn không sao kềm khỏi tiếng khóc vang vọng trong khoang xe lạnh giá này.
Người tài xế lúc này không tiện nói vào, chỉ tập trung lái xe, chốc chốc lại ngoảnh nhìn xuống bắt gặp ánh mắt đau khổ của cô gái lạ mặt. Nhìn thấy thật thương cảm!
Trong dòng nước mắt ướt nhòa, khuôn mặt thẫn thờ, khóe môi Mẫn Nghi bất chợt nhếch lên cười chua chát…
Người ta nói, bật cười trong tiếng khóc của chính mình mới là sự đau đớn nhất…
Là vì anh! Là vì anh cô mới nhận lấy những thứ này!
Nhưng bây giờ thì anh đang ở đâu chứ? Anh đang nghĩ đến ai chứ??
Chắc chắn sẽ không có bóng hình của cô… không hề có…
Ngày hôm sau, những tia nắng dịu nhẹ phủ lên từng tấm kính trong suốt của tiệm điểm tâm sáng Ánh Dương một lớp màu vàng tươi mỏng manh. Bên trong, cả Dạ Thi và Hạ Mi đều không tin những điều mình vừa nghe được, hai mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
_ Nó đã không đồng ý vào trong… còn giằng co để thoát khỏi ông ta nữa sao…?
Người đàn ông ngồi đối diện bọn họ chậm rãi gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó. Dạ Thi dường như vẫn chưa tin được, thoáng liếc mắt nhìn lại bức ảnh một lần nữa, vậy mà vừa nãy cô còn vội cho rằng Mẫn Nghi cũng chỉ là hạng rẻ tiền.
Trong hình, Mẫn Nghi đang tay trong tay với ông Định,đằng sau là bảng hiệu Hotel Black Rose lung linh, nổi bật trên cao.
_ Vậy… bức ảnh này… – Đôi lông mày Dạ Thi khẽ nhíu lại.
_ Một câu chuyện qua ảnh, chỉ cần thay đổi góc bấm máy, cắt bỏ những đoạn không cần thiết… thì câu chuyện ấy sẽ hoàn toàn biến đổi theo một hướng khác…- Đại Dũng cười khẩy.
Hạ Mi và Dạ Thi lúc này mới hiểu rõ, không khỏi bật cười mừng vui. Quả nhiên tụi đàn em của Đại Dũng tuy có nham hiểm nhưng cũng không kém thông minh hơn người.
_ Vậy việc nó đến Easy Cooking học cùng Tống Lập Hưng có chính xác không?
_ Dĩ nhiên là chính xác… chỉ có điều tối nay… với đôi chân đó cô ta có đi không thôi… – Đại Dũng rít một hơi thuốc dài, nhẹ nhàng nói.
_ Dù sao chúng ta cũng đến thử, không thể kéo dài được nữa… Vẫn phải nhờ đến anh rồi… – Hạ Mi tỏ vẻ nũng nịu nói. Đại Dũng nhún vai, cao ngạo như muốn nói “ Không vấn đề gì!” .
_ Ok! Vậy bữa ăn này xem như em mời tụi anh nhé! – Dạ Thi lại lấy ra một phong thư khác, trả công cho Đại Dũng. Lúc này người phục vụ đã mang thức ăn lên. Dạ Thi và Hạ Mi hôm nay ăn cảm thấy rất ngon…
Cơ hội lâu nay họ tốn công giành lấy cuối cùng đã đến…
Buổi chiều hôm nay, bầu trời trở nên tối đen, u ám hơn thường ngày. Làn gió đìu hiu nhẹ nhàng thổi qua nơi góc khuất khu phố vắng vẻ, không một bóng người. Những người lao động chân tay ở đây có lẽ vẫn chưa trở về.
Trước khoảng sân nhỏ trong ngôi nhà màu lam quạnh quẽ, Lâm Mẫn Nghi khẽ nghiến chặt răng, xỏ chân vào đôi giày cao gót của mình. Bà Lâm thấy thế vô cùng xót xa, tuy đã nói nhiều lần nhưng vẫn không kìm được lòng mà lặp lại:
_ Mẫn Nghi… con nghỉ một hôm không được sao…? Hay mang tạm đôi dép lê đi…
_ Không cần đâu mẹ, con không sao mà… Dù gì hôm qua mẹ cũng đã thoa thuốc rồi… không sao đâu…! Con đi đây!
Mẫn Nghi gượng người đứng dậy, bước nhanh ra khỏi nhà, ra vẻ rất bình thản để trấn an mẹ mình. Đi được một quãng mới từ từ một mình nhận lấy cái đau nhói dưới cổ chân vào đến tận xương tủy.
“ Cố gắng một chút… ra khỏi đây gặp taxi rồi…” Mẫn Nghi lại nghiến chặt răng, cố lê bước suốt con phố dài.
Những ngọn đèn cũ kỹ trên cao tỏa ra luồng ánh sáng yếu ớt, hắt xuống dáng người cao cao của Mẫn Nghi. Dường như lúc nào cũng vậy, vẫn luôn chỉ mình cô hứng lấy thứ ánh sáng cô độc, lẻ loi này…
Vừa bước chân khỏi taxi, Mẫn Nghi quên mất đôi chân đau của mình, đi những bước hơi vội khiến một chút nữa là cô có thể vấp ngã. Bỗng từ phía sau, một bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn giữ lấy người cô.
_ Chân cô sao vậy? – Tiểu Lan nhẹ nhàng cất tiếng quan tâm hỏi.
_ Không sao cả!
Mẫn Nghi giằng tay khỏi Tiểu Lan rồi lê bước vào sảnh. Nhìn bóng cô dần dần khuất xa rồi biến mất, lòng Tiểu Lan khẽ len lỏi một thứ cảm xúc rất lạ…
“ Rõ ràng là rất đau… tại sao vẫn cố tỏ vẻ như vậy…?” Tiểu Lan lắc đầu rồi chậm rãi bước theo sau.
Suốt buổi học, Mẫn Nghi chốc chốc lại lặng lẽ nhìn qua Lập Hưng. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn là ánh mắt dửng dưng, xa lạ ấy… Vậy mà sao hôm nay lại khiến tim cô nhói đau hơn thường ngày gấp ngàn lần!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm qua, Ⱡồ₦g иgự¢ Mẫn Nghi lại dội lên từng cơn uất nghẹn. Nhưng thì sao? Chỉ mình cô cảm nhận, chỉ mình cô biết thôi… Anh vốn dĩ không hề bận tâm đến những lần cô vô tình xuýt xoa khi lỡ ᴆụng mạnh chân mình vào thành bàn.
Vẫn như mọi lần… vẫn chỉ xem cô là người vô hình…
Bất giác, cô ước anh và cô sẽ là một đôi tình nhân bình thường như bao lứa đôi yêu nhau khác. Khi ấy có thể sà vòng lòng anh, kể hết những nỗi uất ức của mình, bật khóc trên bờ vai anh, được anh dỗ dành, xin lỗi vì anh đã không thể ở bên cạnh mà bảo vệ cô lúc ấy…
Những điều rất bình thường thôi…
Nhưng có thể sao…? Dù chỉ là giấc mơ thôi, nhưng vẫn là giấc mơ khó mà gặp được…!
Mẫn Nghi cười chua chát, ngoảnh nhìn sang nơi khác, không muốn chú tâm đến Lập Hưng nữa.
Đến khi tan học, cô không mong chờ ,đứng đợi đi cùng anh như thường ngày nữa mà bước về trước. Có lẽ không đối diện với anh thì nỗi đau sẽ vơi đi phần nào hơn. Chí ít cũng không làm tăng thêm sự đau buốt dưới chân nữa.
_Á!!
Vì đi quá vội để tránh mặt Lập Hưng mà Mẫn Nghi vấp phải một vật gì đó chắn ngang giữa sân. Nếu bình thường đã có thể tránh kịp rồi, vậy mà bàn chân hôm nay không còn linh hoạt như trước nữa, cả thân người cô mất thăng bằng, khẽ chao đảo lùi vài bước…
_ Cẩn thận!!!
Vẫn là một đôi bàn tay nào đó giữ chặt lấy vai cô từ phía sau, nhưng lần này lại là một đôi bàn tay rắn chắc, to lớn và vững chãi… Mẫn Nghi đến khi lấy lại được thăng bằng thì không khỏi thở dốc, trống иgự¢ cũng bớt đánh vang phần nào…