Thực ra cô biết câu trả lời này thật sự chẳng quan trọng gì với ông cả. Cái ông cần không hề là công việc phục vụ ở quán… Cô biết, còn biết rất rõ!
_ Trong đây… sẽ bồi dưỡng em thêm chút nữa… Cố gắng nhé!
Ông lấy trong túi ra một phong thư dày cộm lên, được chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho cô. Nhưng bàn tay Mẫn Nghi vừa đón lấy thì đã bị bàn tay của ông to lớn, có vài vết chai sạm nắm lấy.
Cô vội vàng cầm nhanh chiếc phong thư rồi rụt mạnh tay về, ra vẻ lơ đãng, ngoảnh đầu ngước nhìn khung cửa sổ lộng gió trên tầng cao này.
Chưa phải lúc, bây giờ chưa phải lúc!
Mọi thứ chỉ vừa mới đi bước đầu tiên, cô phải giữ khoảnh cách nhất định với ông bây giờ. Những người như ông cô biết rằng, chỉ cần nắm được con cá trong tay mình, tuyệt đối sẽ không chiều chuộng, mong chờ như lúc câu nữa.
Nhưng thật sự lúc này cô không khỏi mừng vui trong lòng, bàn tay nắm chặt phong thư trắng… Như vậy là cô được ở gần anh rồi. Sẽ không còn gì ngăn cách được nữa…
“ Để xem cô đắc ý được bao lâu?” Trong đầu Mẫn Nghi bất giác hiện lên hình ảnh một người con gái giả ngây giả ngô đã làm mờ mắt người mà cô yêu.
Cánh tay ông Định nhất thời hụt hẫng, nãy giờ cứng lại trong không trung. Nhưng rất nhanh sau đó, ông đã rụt tay về, lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh và cao ngạo của mình.
_ Hi vọng lần sau sẽ có một bữa tối tuyệt vời với em lần nữa.
Ánh nhìn ông lướt nhẹ lên người con gái trước mặt mình. Cách nhau một quãng không xa trên chiếc bàn tròn, từng nét đẹp sắc sảo của cô hiện lên lung linh trong ánh nến.
Ông đâu phải không biết cô muốn gì. Còn biết rất rõ là đằng khác. Những việc cô làm, cô chấp nhận ngày hôm nay, mục đích là gì ông đều hiểu cả. Nhưng lúc này ông không cần phải vội, thời gian còn rất nhiều…
Để xem rồi một người như cô, sẽ chọn tình, hay chọn tiền…
Ông chậm rãi nhấc ly rượu đỏ trên bàn lên, khoan thai đưa đến môi nhấp một ngụm nhỏ. Những suy nghĩ ,toan tính trong đầu của ông bây giờ dày đặc như một khu rừng. Và chỉ có loài mãnh hổ như ông mới có thể thông rõ được. Người ngoài bước vào, khó lòng thoát ra.
Nhưng cả hai đâu ngờ rằng, niềm vui, sự thỏa mãn đã che mờ mắt họ. Bên ngoài khung cửa sổ lớn đang đón từng cơn gió đêm lùa vào cũng đã vô tình đón luôn những ánh đèn flash nhá sáng liên tục từ đầu bữa ăn tối đến giờ.
Một nụ cười đắc chí, hài lòng nhếch lên nơi phía bên kia khách sạn đối diện. Nếu ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn ấy sẽ có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh nó…
Giữa những đốm sáng lập lòe di chuyển liên tục, Lập Hưng nghiêng người đứng dựa vào chiếc xe hơi đắt tiền màu trắng sữa. Ánh đèn đường trên cao xô ngã chiếc bóng đen mang đậm nét trầm tĩnh của anh đổ dài lên đầu xe.
_ Này! Rốt cuộc chúng ta phải đợi đến chừng nào vậy?
Một người con trai ngồi trong chiếc xe, dường như đã hết kiên nhẫn nổi, ló đầu ra ngoài hỏi lớn. Ngăn cách giữa hai ánh nhìn là làn khói trắng bay lững lờ trong không trung, khiến khuôn mặt Lập Hưng trở nên hư ảo khó đoán.
Anh dụi tắt điếu thuốc rồi bước đến cửa xe trên.
_ Liêu Hoành! Tối nay cho tôi mượn xe cậu được không? Tạm thời cậu về bằng taxi trước đi.
Liêu Hoành chau mày nhìn Lập Hưng. Dáng người Lập Hưng cao lớn, ngồi trong xe nhất thời Liêu Hoành không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh bây giờ.
_ Cô gái đó là ai vậy? Cậu nhất định chờ để đưa cô ấy về sao?
Cuối cùng câu hỏi kềm trong lòng Liêu Hoành nãy giờ cũng đã có dịp thốt ra. Nhưng rốt cuộc vẫn là thái độ lãnh đạm của Lập Hưng đáp trả, dường như câu hỏi vừa rồi không dành cho mình.
Lập Hưng ngoảnh đầu lại nhìn bên kia đường, giữa bức màn xe cộ xuôi ngược, hai mẹ con Tiểu Lan đang trò chuyện quên hết mọi thứ xung quanh. Cảm thấy có chờ thêm cũng không nhận được đáp án từ người bạn kiệm lời này, Liêu Hoành đẩy cửa xe, bước ra ngoài.
Anh nói: Được rồi, ngày mai cậu cứ cho người lái xe đến quán bar Phi Nhiễu! Nếu được thì vào chơi một chút. Dạo này… có nàng rồi mất tích luôn.
Lập Hưng cười lạnh rồi đón lấy chiếc chìa khóa trên tay. Nhìn bóng Liêu Hoành lê dài trên mặt đường, đang chờ đón taxi.
_ Cảm ơn cậu vì cuộc điện thoại khi nãy. – Lập Hưng nói gọn.
_ Muốn cảm ơn thì cảm ơn ông già tớ đấy! Haha
Nói rồi anh chuẩn bị bước lên taxi. Bất giác trong khoảnh khắc, anh phóng mắt qua bên kia đường. Hình ảnh mập mờ của một người con gái quần áo giản dị, mộc mạc, không tô son điểm phấn làm anh cười thầm. Là do trước giờ anh không để ý, hóa ra giản dị cũng có một nét đẹp đặc trưng riêng biệt.
_ Tớ về đây! ‘ Đưa nàng về dinh’ an toàn nhé!
Trước khi vào trong, Liêu Hoành vẫn cố để lại một câu châm chọc. Lập Hưng vẫn thấy không có gì là vui vẻ. Không ngờ một cựu cảnh sát lúc nào cũng nghiêm nghị, đầy uy quyền trước dân lại có một đứa con ăn chơi khắp các bar, vũ trường như vậy.
Nhưng thật ra, bụng dạ lại không tệ… Đó là đặc điểm nổi trội của đám bạn xung quanh Lập Hưng.
Lúc lâu sau đó,
Bên kia đường có một ánh mắt yêu thương đầy quan tâm lặng lẽ dõi theo từng bước đi của một cô gái đang luồn lách qua những ánh đèn pha rọi vào mình.
Cô chầm chậm bước đến bên Lập Hưng, nét mặt có đôi chút thẫn thờ. Khóe mắt hoe hoe đỏ dường như đang kềm chế cảm xúc trong lòng mình. Cố gắng lắm cô mới nặn ra một nụ cười gượng gạo, cất tiếng nói:
_ Mẹ tôi gửi lời cảm ơn anh! Thật may mà có anh đến kịp lúc.
_ Không có gì!
Lập Hưng nhìn qua bên đường, quả nhiên người phụ nữ liền gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Anh mỉm cười đáp lại rồi quay qua nhìn Tiểu Lan.
_ Lên xe đi! Tôi đưa cô về.
Tiểu Lan quay qua nhìn mẹ mình lần nữa. Chỉ thấy bà gật đầu rồi đẩy xe bước đi. Khoảnh cách xa dần, xa dần, vậy mà bà vẫn không ngoảnh đầu lại.
Bà luôn như vậy. Luôn dứt khoát, cứng rắn và mạnh mẽ. Nếu đã là quyết định của cô, bà sẽ âm thầm ủng hộ. Bà muốn lấy sự cẩn trọng mà dứt khoát của mình cho cô biết, mỗi việc của cô đều là do cô lựa chọn. Hãy quyết định làm sao để sau này không phải một mình hối tiếc!
Tim Tiểu Lan như bị ai đó cắt chia ra từng mảnh, đau đớn muốn bật khóc. Nhưng lại không có đường nào lựa chọn, cũng như không biết phải tự mình chữa lành vết thương ấy như thế nào…
Suốt đoạn đường đi, đôi mắt của Tiểu Lan không chút cảm xúc, tựa như mặt hồ phẳng lặng đìu hiu, nhìn vô định ra cảnh vật bên ngoài. Không gian trong xe vô cùng yên ắng. Lập Hưng chốc chốc lại quay qua nhìn cô. Dường như những lúc gặp nhau, Tiểu Lan luôn mang nặng những tâm tư, muộn phiền ở trong lòng.
Đôi mắt ấy sao lại khác xa cái tuổi của cô như vậy?
Luôn chất chứa một nỗi buồn xa xăm, canh cánh trong lòng…
_ Tới nơi rồi!
Tiểu Lan lúc này mới giật mình nhìn chằm chằm ra khung cảnh bên ngoài. Đây là đoạn đường lần trước Lập Hưng đưa cô về. Không ngờ anh còn nhớ rõ đường đi như vậy.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Lan bây giờ, quả đúng Lập Hưng đoán không sai. Hồn cô không biết vừa từ nơi đâu trở về nữa.
Tiểu Lan bối rối quay qua nhìn anh, cố nặn một nụ cười gượng gạo, dù lòng rối bời, cô nói khẽ:
_ Cảm ơn anh! Tôi…
_ Không có gì cả! Cô mau về đi! Cũng trễ rồi! Bữa học sau gặp lại.
Tiểu Lan gật đầu đáp lại, định quay lưng mở cửa xe bước ra ngoài. Nhưng chợt bàn tay cô khưng lại, quay qua nhìn anh hỏi:
_ Hôm nay… anh uống rượu à?
Tiểu Lan không biết tại sao mình lại hỏi như vậy nữa. Vừa có tiền, lại đi cùng những người bạn lúc chiều thì việc anh uống rượu cũng là bình thường thôi. Cả hơi thuốc lá nồng nặc vây quanh người anh cũng không có gì lạ.
Chỉ là… ánh mắt của anh lúc chiều bất giác hiện lên trong tâm trí cô…
_ Ừm! Có uống một chút… – Lập Hưng ngập ngừng trả lời.
_ Sau này uống ít thôi! Không tốt cho sức khỏe, lại nguy hiểm khi lái xe nữa.
Tiểu Lan tự mình cảm thấy rất kì lạ khi cô đang lên giọng ‘giáo huấn’ một người chỉ mới gặp mặt không lâu như vậy. Nhưng cảm giác của cô bây giờ, khoảnh cách của cả hai đã rút ngắn rất nhiều. Đó là những lời thật lòng của cô.
Vả lại… cô cũng không thích những người kết thân với thứ độc hại đó…
_ Tôi biết rồi…
_ Tối nay cảm ơn anh rất nhiều.
Lặp lại lời cảm ơn lần nữa, Tiểu Lan mới thật sự rời khỏi chiếc xe sang trọng. Dường như Lập Hưng cũng tự hiểu ý cô, nhanh chóng quay đầu xe rồi mất dạng sau ngã rẽ đằng xa.
Có điều Tiểu Lan cảm thấy rất lạ…
Tại sao Lập Hưng lại không hỏi vì sao nhà cô lại ở đây? Khu phố xa hoa với những lối kiến trúc sang trọng này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của cô và người phụ nữ ấy. Chẳng lẽ anh ấy không chút thắc mắc nào sao?
Tiểu Lan mệt mỏi, không muốn suy nghĩ thêm nữa. Lững thững từng bước một vào nhà, cô quăng chiếc túi xách qua một bên rồi thả người ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa màu đỏ rực. Cảm nhận hơi ấm và sự êm ái từ từ xoa dịu sự nhức nhối, rã rời đang quấn chặt lấy toàn bộ cơ thể.
“ Dạo này con gầy quá vậy? Ăn uống không được sao?… Tối nay về ngủở nhà một đêm đi!”