Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 102

Tác giả: Pmb

Vỹ Khang đỏ mặt gắp nhanh lát thịt vào bát cháo Tiểu Lan. Vì hơn ai hết, anh hiểu lúc này cô đang suy nghĩ, thắc mắc điều gì.
Tiểu Lan vẫn không sao dám tin rằng, chỉ một buổi thôi mà trái tim lạnh băng hằng ngày cô cố gắng đốt cháy lại tự mình tan chảy nhanh đến vậy. Lúc nãy còn lo rằng anh vì chuyện gì nên mới có những hành động đó.
Không phải mới lúc sáng còn lạnh lùng sập cửa quay lưng đi sao?
Nhưng cô đâu biết rằng, một buổi thôi thì làm gì có thể thay đổi được? Vốn dĩ từng ngày, từng ngày trôi qua, mỗi hành động, câu nói của cô đều như một hạt cát, lấp đầy bãi đất trống trải sâu rộng trong lòng Vỹ Khang đã được hình thành qua 4 năm qua…
_Chẳng lẽ đẹp trai đến nỗi như vậy sao? Tại sao cô gái nào cũng nhìn như vậy chứ? – Vỹ Khang vừa nhăn nhó khó hiểu vừa đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt mình khiến Tiểu Lan bật cười.
Và anh cũng cười… một nụ cười ấm áp như cơn mưa mùa xuân thấm nhuần đôi mắt Tiểu Lan. Không phải cô chưa thấy anh cười thoải mái như vậy… chỉ là lần đó không phải cười với cô. Còn bây giờ…
_Thôi ăn nhanh đi! Trễ lắm rồi! – Vỹ Khang nhướn người lại gắp vào bát Tiểu Lan ít thức ăn – Em có uống thuốc như tôi chia sẵn không vậy? À, không được uống nước đá nữa đó!
“ Vỹ Khang à! Em không thể làm được như điều anh nói…” Tiểu Lan đột ngột cất tiếng. Đôi mắt như xoáy sâu vào lòng anh.
Vỹ Khang sững người nhìn cô. Không làm được như lời anh nói? Là sao…? Bàn tay anh run run co lại.
_Em không thể không quan tâm, lo lắng cho anh được… Nếu thật sự yêu thương nhau, thì sự lo nghĩ, bận lòng vì người kia làm sao tránh khỏi… Một tháng đó, là một tháng, không phải hai, ba ngày, mà còn là những nơi rất xa nữa… Em phải làm sao đây?
Dù cố không nghĩ đến, nhưng sự thật trước mắt là vậy. Ngày mai, anh đã lên máy bay rời xa cô hơn ngàn dặm… Một mình cô phải cô độc trong ngôi nhà to lớn đầy hiu quạnh này.
Vỹ Khang nghe cô nói cảm thấy xót xa, nhưng lại nhẽ nhõm khi trút bỏ được đỉnh núi vừa đè nặng lên lòng mình. Thì ra là như vậy…
Anh nhìn vào bát cô, thức ăn đã đầy lên rất nhiều. Suốt buổi diễn thì lo cô không uống theo toa mình chia, không ăn đầy đủ, lại thức đêm chờ… Vậy những bận lòng đó, là như lời cô nói sao?
Bất chợt, một cảm giác lo lắng cũng tràn ngập lòng anh. Một tháng đó, anh phải làm sao đây? Lại xa nhà, lại chia cắt sao…?
_ Tiểu Lan! Em không có điện thoại đúng không? Vỹ Khang ngẩng lên nhìn cô chờ đợi.
_Ơ…dạ! Tiểu Lan gật đầu thật thà đáp
_Ngày mai chúng ta sẽ đi mua điện thoại!
Ánh mắt Vỹ Khang sáng rực như ánh sao băng hiếm hoi trong cuộc đời mà những người con gái mơ mộng luôn ước ao. Và Tiểu Lan cũng vậy, từng ánh mắt của anh hôm nay sẽ không bao giờ cô quên được!
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, màn đêm lại càng phủ dày trên mọi ngả đường như đang chơi đùa với ánh đèn vàng vọt trên cao. Trong căn phòng bám đầy bụi, chỉ còn mình người con trai lặng lẽ bỏ từng món đồ vào một cái thùng giấy lớn. Căn phòng đã bao nhiêu năm, anh đã không dám bước vào một lần nào nữa…
Quyển truyện tiểu thuyết đang nằm úp trên bàn, những cây 乃út kiểu cọ đáng yêu mà các cô học sinh tuổi mới lớn rất thích, chiếc đồng hồ báo thức màu cam tươi chín mọng… Đột ngột, anh khựng lại bên một chiếc bình hồ lô lớn bằng thủy tinh trong suốt. Những ngôi sao bằng giấy vuông vức đến từng góc cạnh. Vì đã từng có một bàn tay tỉ mỉ, cẩn thận hết sức mà tạo nên…

_ Haha! Vỹ Khang à! Anh ngốc lắm! Làm gì mà có chuyện 1000 ngôi sao sẽ được một điều ước chứ?
_ Không phải sao? Trên mạng đã nói thế mà?… Không biết đâu! Dù gì anh cũng gấp xong rồi. Em ước đi! Hôm nay là sinh nhật em, lại có thêm những ngôi sao này của anh, chắc chắn điều ứơc sẽ thành hiện thực.
_Thật vậy sao? Em không tin đâu
_ Vậy thì thử đi!
_ Ừm… em ước… cả gia đình chúng ta sẽ mãi sống chung cùng một mái nhà như bây giờ… mãi mãi…
_ Mãi mãi cùng một mái nhà à? Mỹ Giang! Vậy em muốn làm vợ luôn sao? Haha!
_ Anh…

“Đúng! Anh ngốc lắm! Thật sự ngốc lắm! Làm gì có điều ước sao giấy chứ? Trở thành hiện thực sao?”
Vỹ Khang cười chua chát… Chần chừ một lúc, chiếc bình cũng như bao món đồ vật khác, nằm gọn một góc trong thùng giấy. Rồi từng món, từng món đều bỏ vào trong. Chỉ cần những gì thuộc về quá khứ ấy, anh đều chôn vùi tất cả…
“ Mỹ Giang! Anh xin lỗi… Anh mệt mỏi lắm rồi! Bốn năm qua một mình anh nơi đây, nỗi đau cũng đã nếm đủ… Nhưng bây giờ, anh chỉ còn có thể hổ thẹn nói lời ấy với em thôi!”
Đặt thùng giấy vào một góc sâu hút trong phòng, anh quay lưng định khóa cửa lại. Bỗng, anh lại mở cửa bước vào, đặt lên bàn một chiếc chìa khóa duy nhất còn lại. Giữa mặt bàn lớn, chiếc còn mình chiếc chìa khóa trơ trọi. Và bây giờ, ổ khóa mới một lần nữa được chốt lại thật sự…
Khóa chặt mọi thứ, thuộc về ngày xưa…
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chỉ mới chiếu qua khung cửa sổ sau bếp một cách rụt rè, Vỹ Khang đã nghe thấy tiếng lục ᴆục dọn dẹp vang lên liên tục.
Anh cau mày tò mò rồi bước xuống, từ bậc cầu thang, nhìn thấy một cô gái đang lui cụi lau dọn, anh bất giác cảm thấy xót lòng. Vội vàng bước đến cô:
_Em đang làm gì vậy?”
Tiểu Lan ngẩng đầu lên nhìn anh, chiều cao ấy khiến mỏi cả cổ – Em đang dọn lại những thứ không cần dùng nữa. Nhiều món đã đóng bụi dày rồi.
_Sau này… em không cần phải quá kỹ đâu…Chỉ cần lau quét nhà hằng ngày là được rồi. Những việc dọn dẹp, vệ sinh anh sẽ mướn người tới làm là được rồi – Vỹ Khang né tránh ánh mắt hạnh phúc của Tiểu Lan mà nhìn ra hướng khác.
Tiểu Lan lúc này thật sự muốn ôm chầm lấy anh, nhưng lại ngại ngùng không dám, dù những thay đổi của anh càng lúc càng rõ rệt.
_Tại sao phải mướn thêm người? Không phải có em rồi sao? – Tiểu Lan cao giọng hỏi.
_Em không muốn người lạ nào ᴆụng đến ngôi nhà này cả. Em có thể làm được! Những ngày qua em còn làm rất tốt! Không hư hại gì cả!
Thật ngốc nghếch! Ai nói cô sẽ làm hư hại sẽ chứ?
_Không phải…
_Vỹ Khang! Anh có thấy cái thùng giấy lớn ở đây không vậy? Hôm qua rõ ràng còn mà -Tiểu Lan lại cắt ngang lời anh, cúi xuống góc bếp tìm kiếm.
Nhưng sự lảng sang chuyện khác đó làm mặt Vỹ Khang biến sắc. Và tất nhiên, do mải tìm kiếm, cô không hề nhìn thấy sự biến đổi kỳ lạ ấy.
_Mau đi chuẩn bị thôi! Đến giờ rồi! Không phải hôm qua anh nói sẽ đi mua điện thoại sao? Lát nữa anh phải đến công ty nữa!
_Nhưng em chưa làm xong mà! Gì vậy! Từ từ!
Vỹ Khang không để cô nói thêm gì nữa đã vội vàng đẩy cô lên cầu thang. Tiểu Lan cảm thấy có chút khó hiểu nhưng sợ vướng bận công việc anh nên cũng đành bước nhanh lên phòng thay đồ.
Nhìn bóng cô khuất dần, Vỹ Khang cảm thấy day dứt vì đã giấu cô. Đây có phải là sự giối gian trong tình yêu không?
“ Xin lỗi em, Tiểu Lan! Chỉ cần điều gì khiến em tổn thương, dù bất cứ giá nào, anh cũng sẽ không để nó xảy ra…”
Trung tâm mua sắm sầm uất nhất thành phố hiện ra trong mắt hai người họ. Vẫn như lần trước, những tấm kính trong suốt lớn sáng óng ánh dưới tia nắng sáng sớm. Tiểu Lan chợt nhớ đến người giấu mặt đã tặng cô chiếc túi xách trên tay.
Vẫn chưa biết được người tốt bụng kì lạ đó là ai nữa…
_ Mau vào thôi! Em sao vậy?
Thấy Tiểu Lan bỗng thừ người nhìn cửa ra vào, Vỹ Khang lay người cô rồi cả hai cùng vào trong. Bàn tay to rộng nhưng thật mềm mại của một chàng ca sĩ truyền đến Tiểu Lan một sự ấm nóng đến xao xuyến lòng. Những ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tỵ của các cô gái khi hai người lướt qua làm Tiểu Lan e ngại cúi đầu. Cặp mắt kính to rộng và chiếc nón phớt dường như không che giấu nổi những đường nét trên gương mặt Vỹ Khang.
Họ bước đến khu mua sắm hàng thiết bị hiện đại, quầy điện thoại.
Vỹ Khang cúi xuống nhìn những mẫu điện thoại mới nhất và đắt tiền được đặt chung với nhau. Giá của nó làm Tiểu Lan giật mình nói không nên lời. Nếu tính ra, nếu không tiêu xài gì, thì cũng phải hơn cả tháng buôn bán của mẹ cô mới mua nổi.
_ Lấy cho tôi cái này.
Vỹ Khang vừa chỉ chiếc điện thoại màu trắng sang trọng màn hình cảm ứng thì người nhân viên đã nhanh nhảu định đưa tay vào lấy ra ngay. Nhưng chưa đưa được bàn tay vào tủ đã bị Tiểu Lan chặn lại:
_ Khoan đã, khoan đã! Tôi không thích cái đó!
Tiểu Lan vội vàng kéo Vỹ Khang qua một quầy cạnh bên khiến người nhân viên vừa hụt hẫng và khó chịu nhìn cô. Vỹ Khang vì quá đột ngột nên chỉ kịp mỉm cười xin lỗi bước đi nhanh.
Trong khung cửa kính trong suốt, những chiếc điện thoại đáng yêu đủ màu sắc xếp ngay ngắn bên nhau. Chợt, một cặp điện thoại kì lạ lọt vào con ngươi Tiểu Lan. Giật mình nhận ra, cả khung kính chỉ toàn là những chiếc điện thoại đôi được bỏ chung và những chiếc hộp riêng biệt.
_Đây là những loại sản phẩm mới nhập về lần đầu của chúng tôi. Loại điện thoại đôi này sẽ không cần dùng sim, nhưng vẫn có thể liên lạc với nhau bằng một số mặc định trên điện thoại. Và chỉ có hai chiếc điện thoại cùng loại mới có thể liên lạc với nhau được.
Người nữ nhân viên dịu dàng với giọng nói nhỏ nhẹ chiều lòng khách nhưng vẫn khiến Vỹ Khang chau mày. Từ lúc nào mà khu trung tâm mua sắm lại bày bán những món hàng này chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc