Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 101

Tác giả: Pmb

đừng đi mà ! Anh nhớ em lắm!!!”

Và rồi cứ thế, từng bước từng bước trong lặng lẽ,
Dù đoạn đường dài đầy chông gai hay sỏi đá, bước chân ấy vẫn không ngừng
Một niềm hạnh phúc là một niềm hi vọng…
Một sự tổn thương là một sự trưởng thành…
Chẳng thể nhớ nổi từ lúc nào,trái tim anh đã đón nhận bước chân cuối cùng của em!

“ Em mặc kệ quá khứ ngày trước của anh đã xảy ra chuyện gì . Em cũng mặc kệ cô gái Mỹ Giang kia là ai , càng không để ý đến những thái độ lạnh lùng của anh bây giờ . Em chỉ biết rằng , em yêu anh ! Sẽ có ngày em thay đổi được anh , làm cho anh quên đi cái quá khứ ngày nào và hiểu được tình yêu của em…”

Từng lời hát, từng âm thanh vang lên làm tim người nghe đau nhói. Bài hát thêu dệt lên hình ảnh một cô gái kiên trì vì tình yêu, bước qua mọi thứ để vực chàng trai đứng dậy sau cú vấp ngã đầu đời.
Mười đầu ngón tay Vỹ Khang điêu luyện lướt trên những phím đàn trắng đen xen lẫn. Mỗi nơi anh đặt tay đến đầu như trải đầy hương hoa mùa xuân hòa cùng cái lạnh cắt da cắt thịt mùa đông khiến lòng ai không khỏi trầm mặc.
Bên trong cánh gà, bàn tay MinhVương nắm chặt lại siết lấy thành ghế. Vì anh là người biết rõ nhất, cô gái ấy là ai. Chỉ có Đại Cường, đôi lông mày chau lại, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung về quá khứ ấy cùng một khúc mắc hiện tại…
Khoảng cách càng lúc càng ngắn dần…
Nỗi chơi vơi, trống trải cũng nhẹ theo gió tan đi…
Đến bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại tất cả…
…………..…
Anh đã ngỡ chỉ là mơ!
Một tiếng đàn ngân dài tựa một cuộc tình đầy trắc trở và gian nan. Và rồi cuối cùng, câu hát chủ đề vang lên kết thúc cho bản tình ca nửa hư nửa thật, làm cả khán phòng như vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ dài của chàng trai ấy.
“ Vỹ Khang hi vọng đêm nay, ca khúc: ‘Anh đã ngỡ chỉ là mơ’ sẽ trở thành một món quà thật ý nghĩa dành tặng cho tất cả những người đã luôn bên cạnh, dõi theo và ủng hộ Vỹ khang suốt 3 năm qua…”
Anh tháo chiếc micro rời ra rồi đứng lên nói. Giây phút ấy mới thật sự làm người ta bừng tỉnh.
“ Trần Vỹ Khang! Trần Vỹ Khang!!!”
Kèm theo những lời hô to tên anh bên dưới là toàn bộ dãy khán giả đều đứng dậy sống trong tiếng vỗ tay hết mình như khi thủy triều lên cao đập vào mỏm đá lớn.
Những giọt nước mắt xúc động lăn dài…
Những điều thầm kín lắng đọng sâu trong tim…
Buổi biểu diễn đã có một cái kết thật đẹp mà chính Đại Cường cũng không ngờ đến. Bài hát của Vỹ Khang khiến chính Đại Cường cũng cảm thấy một nỗi day dứt, khắc khoải ẩn chứa bên trong.
Quay qua định nói điều gì đó, thì đã thấy Minh Vương rời nhà hát từ lúc nào…
–oOo–
Chiếc áo sơ mi trắng giản dị của Vỹ Khang bay lất phất trong gió trời ban đêm. Từng lưồng gió mạnh táp vào mặt anh qua cửa kính xe không đóng làm da anh tê lại nhưng rất dễ chịu so với không khí ngột ngạt lúc nãy.
“ Nếu không biết, tôi cứ tưởng anh đã có vợ chờ ở nhà rồi đấy!”
Lời nói của một nhân viên trong ekip làm Vỹ Khang tự nực cười bản thân mình. Chính anh cũng không biết, tại sao đêm nhạc vừa kết thúc, anh lại một lần nữa từ chối lời mời đi ăn khuya rồi hối hả bỏ về như vậy.
Có chăng là… anh biết, nhưng lại cố chấp cho là không phải…
Ngôi biệt thự màu trắng dần hiện ra trước mắt…
Nắm vặn nhẹ xoay tròn rồi cánh cửa bật mở. Hình ảnh một cô gái đang ngồi bó gối trên chiếc ghế sofa mà ngủ quên làm anh giật bắn mình. Một nỗi xót xa, nhói đau cả lòng khi từng lọn tóc mỏng kia khẽ bay nhè nhẹ trong gió đêm.
Quả nhiên anh đã đoán không sai khi quyết định từ chối lời mời ăn khuya của mọi người. Cô đúng là vì anh mà một lần nữa nằm trên chiếc ghế sofa này chờ đợi…
Tại sao cô lại như thế? Tại sao cô luôn ngốc nghếch như vậy? Là bản tính hay là một vở kịch? Vì nếu là một vở kịch thì cô đã diễn quá tài!
Có những hình ảnh vụn vặt của một cô gái trẻ giờ đã mãi khắc ghi trong tâm trí Vỹ Khang. Lom khom nhặt từng tờ giấy trắng dưới sàn trong đêm khuya, cặm cụi dưới bếp làm món này đến món nọ theo quyển sách tự học, cả những tách cafe sữa nghi ngút khói mang tận nơi… rồi việc nhà, việc ở lớp…
Bao nhiêu thứ đều đổ dồn như thác nước, chẳng lẽ cô không hề cảm thấy mệt mỏi sao?
Bàn chân Vỹ Khang bỗng trở nên cứng đơ, lặng yên một chỗ nhìn cô. Đến khi thấy bờ vai cô chốc chốc lại run lên, anh mới trở về với thực tại. Đôi môi mấp máy một cách khó khăn:
“ Tiểu Lan…! Tiểu Lan!”
Cô gái giật mình ngẩng đầu lên như một phản xạ. Đôi mắt ấy rõ ràng vừa còn mơ màng, giờ đã sáng rực như sao đêm.
“ Vỹ Khang! Anh về rồi à? Chờ chút, em hâm lại đồ ăn cho anh! Nãy giờ chắc lại nguội rồi! Hâm nhiều quá không biết có sao không nữa?”
Tiểu Lan vội vàng đặt chân xuống xỏ vào đôi dép, miệng thản nhiên tự lẩm bẩm một mình mà không chú ý đến thái độ Vỹ Khang. Chợt cảm thấy có gì đó tê cứng ở bàn chân mình mới quay qua nhìn anh than thở:
“ Thôi ૮ɦếƭ! Em bị tê chân mất rồi…! Chắc là do ngồi lâu quá! Tự nhiên lại ngủ quên mất!”
Cô cố gắng nhíu vào thành ghế ngồi dậy.
“ Cô lại nấu ăn nữa sao?”
“ Dạ..! Chỉ là món đơn giản trong sách thôi. Hoàn thành rất tốt nhé! À, buổi biểu diễn sao rồi anh?”
Chợt ra điều quan trọng nhất mà quên hỏi, vừa xoay xoay gót chân mình vừa ngước lên nhìn anh nôn nóng hỏi. Chất giọng khàn khàn vì cảm và tắc mũi vẫn chưa thay đổi.
Nhưng cô lại ngạc nhiên khi Vỹ Khang như chẳng nghe thấy câu hỏi đó, còn hỏi vặn lại cô: “ Vậy… nếu tối nay tôi lỡ ăn khuya ở ngoài rồi sao?”
“ Ơ… Nhưng… không phải đã nói anh sẽ luôn về nhà ăn cơm em nấu sao? Sẽ không ăn ở ngoài nữa mà?”
Tiểu Lan ngây ngô trả lời, cuối cùng cũng xỏ chân vào được đôi dép. Khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc khi đối diện anh những lúc này. Cô định quay lưng lê bước vào bếp…
Đột ngột, một thân người lao đến ôm chặt lấy cô từ phía sau khiến cô giật mình đến trợn cả đôi mắt tròn xoe. Trong vòng tay ấm áp, cả hai thân thể đều gần nhau sát như hai tờ giấy trắng, cô cảm nhận được từng nhịp đập đang đánh thình thịch giữa Ⱡồ₦g иgự¢ con người ấy. Cả hơi thở gấp gáp cũng phả đều sau gáy cô…
Và, cô cũng biết người ấy là ai…
Cảm giác này… làm cô nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên bước vào đây. Khi ấy, anh cũng ôm chặt cô như vậy, nhưng đôi môi lại gọi tên người khác. Còn lần này…
“ Tiểu Lan… Những ngày qua anh đã làm em mệt mỏi, tổn thương quá nhiều… Xin lỗi em! Hãy cho anh thêm một cơ hội được không?”
Anh đã quá tàn nhẫn, thật quá vô tình khi mang cái quá khứ nhòa màu ấy đè nặng lên đôi vai người con gái nhỏ bé này. Để cô vì anh mà đau lòng rơi nước mắt không biết bao lần. Còn anh chỉ mãi nhìn về bảng màu ký ức đầy u tối, cố chấp trốn tránh thứ ánh sáng ấm áp mà cô hết lòng mang đến cho mình…
Cô ấy không phải người con gái trong quá khứ đó, càng không phải là người tạo nên vết thương đó… Vậy cớ sao anh lại bắt cô gánh chung nỗi đau này với anh?
Chỉ bởi vì một lý do duy nhất… vì cô… đã mang bóng hình của người con gái ấy…?
Như vậy thật quá bất công cho cô!
Bốn năm trước anh đã làm tổn thương một người yêu thương anh. Trải qua bốn năm sau, anh lại đang để điều đó tái diễn…
Chẳng lẽ, anh muốn một lẫn nữa ôm nỗi hối hận, cô đơn một mình giữa cuộc đời này sao?
Cơ thể Vỹ Khang dần nóng hơn, tựa hồ một ngọt lửa nóng bỏng thiêu đốt thân người nhỏ bé của Tiểu Lan. Như thể, anh chỉ tiếc rằng không thể hòa cùng với cô làm một.
_Vỹ Khang…Anh…anh làm sao vậy?…Có chuyện gì sao?
Tiểu Lan hoang mang, sợ hãi vì nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với anh. Và người đầu tiên cô nghĩ đến là Minh Vương. Vô thức, cô đưa tay lên muốn nới lỏng vòng tay Vỹ Khang để quay lại nhìn anh khi nỗi bất an tăng dần. Nhưng bàn tay ấy lạ càng siết chặt lấy cô hơn, một vật nặng trịch tì vào sau vai cô phủ dày một mái tóc mềm mại…
_Tiểu Lan… Em có chắc sau này sẽ mãi ở bên cạnh tôi không? Dù có chuyện gì chăng nữa… cũng không được có ý rời xa tôi…
Không được để anh một mình giữa thế gian cô độc…
Không được để anh ngậm nuốt những hạt cơm cay đắng trong sự lẻ loi…
Không được…!
_Em chắc chắn…! Sẽ không bao giờ rời xa anh! Không ngập ngừng cũng chẳng e ngại, một câu trả lời dứt khoát không suy nghĩ buông ra. Để rồi sau này khi hồi tưởng lại, Tiểu Lan cũng không biết khi ấy mình đã lấy gì để khẳng định như vậy.
Chỉ biết rằng, giây phút này cô cảm nhận được một nỗi lo lắng, sự run rẫy qua từng nhịp thở của anh đang quấn chặt lấy cô. Chặt đến nỗi như sợ rằng, một khi bình minh ló dạng, cô sẽ lại đột ngột biến mất khỏi cuộc sống anh.
Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đó, không bao giờ… Dù đến khoảnh khắc cuối cùng, một khi anh còn cần đến cô, thì cô sẽ luôn bên cạnh anh…! Cô nhủ thầm.
Tiểu Lan đưa tay lên giữ lấy vòng tay Vỹ Khang. Một làn hơi ấm áp truyền tận sâu vào trái tim anh, xua tan tất cả. Cảm giác yên bình, hạnh phúc này… có lẽ đã rời bỏ anh rất lâu rồi. Và hôm nay nó đã trở về…
Trong màn đêm tĩnh mịch đầy những vì sao lấp lánh, hai con người ấy đã chấp nhận tự mình bước vào một vòng xoáy. Vòng xoáy định mệnh do ông trời đã sắp đặt, phân định sẵn.
–oOo–
Trên chiếc bàn dài, hai ánh nhìn đối diện không biết đã va đập vao nhau bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần đều mang về sự ngượng ngập, ngại ngùng rồi cả hai đều vội vàng cúi xuống ăn tiếp.
_Nhìn gì nhìn hoài vậy? Ăn thêm cái này đi! Lúc chiều em đã ăn rất ít đúng không? Cả nồi cháo còn nguyên vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc