Tôi đứng phát dậy , rửa đại tay vào bồn nước cho bớt máu rồi chạy nhanh đến chiếc điện thoại bàn trên góc nhà . Tôi gọi cho mẹ tôi ! Phải , tôi thật sự muốn gặp bà lúc này , thật sự cần có bà lúc này.
Nhanh tay bấm những con số quen thuộc xong , tôi đưa chiếc điện thoại lên tai rồi chờ đợi…
Tút…Tút…Tút…!
_ Alô! Tôi Trịnh Lệ Bình nghe đây !
Một giọng nói quen thuộc vang lên . Là tiếng người mẹ của tôi . Sao nghe giọng bà gí đó mệt mỏi vậy nhỉ ? Không phải bà lo cho tôi mà không quan tâm đến sức khỏe mình chứ.
_ Alô! Ai bên đầu dây vậy ? A lô !
_ Con đây mẹ ơi ! Con Tiểu Lan đây ! Hu…hu…
Tôi òa khóc lên , ngay lúc này đây tôi muốn sà vòng lòng bà quá . Mỗi lúc tôi có chuyện buồn là đều có mẹ tôi bên cạnh , an ủi sẻ chia với tôi.
_ Tiểu Lan ! Là con sao ? Con có chuyện gì vậy ? Đừng làm mẹ sợ !
Không được , tôi không được làm bà lo lắng thêm vì tôi . Không được !
_ Hjz ! Dạ không có gì . Con mới bị trượt chân té đau quá ! – Tôi nghĩ đại ra một lý do bình thường , không có tính nghiêm trọng.
_ Vậy mà con làm mẹ hết hồn .Con có sao không ? – Giọng bà đã có chút nhẹ nhõm hơn . Bà không hề biết tôi đang nói dối.
_ Dạ ! Làm trầy đầu gối con hết rồi . Mốt để lại sẹo sao con mặc váy đây – Tôi dằn tiếng khóc mình xuống , cố gắng hoàn thành tốt vai diễn.
_ Con hư quá ! Lớn rồi mà đi đứng cũng để té hoài ! Mà chỉ vậy thì không sao đâu ! Con lấy thuốc chữa liền sẹo mà mẹ để trong hành lý cho con ra sức chưa ! Tốt lắm đó. – Bà vẫn luôn quan tâm , lo lắng cho tôi từng chút một . Cái ngày mà tôi chuẩn bị đồ đi , bà bỏ vào hành lí tôi biết bao là thứ lặt vặt : Kem chống muỗi , kem chữa liền sẹo , băng keo cá nhân , dầu gió , … Đủ thứ linh tinh hết!
_ Dạ con có sức rồi ! Hi vọng là sẽ không có sẹo.
_ Ừm ! Mà con đang ở đâu vậy ? Sống có tốt không ? Có gì phải nói mẹ nghe đó !
_ Dạ … con sống… tốt lắm mẹ . Đừng lo cho con ! Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đó . Cần gì cứ kêu Tiểu Dương nó làm . Đừng có cái gì cũng tự làm hết.
_ Mẹ biết rồi . Cha ! Hôm nay con gái tôi biết quan tâm cho tôi nữa đó . Mà gia đình bạn con đối xử với con tốt chứ hả . Ở nhà người ta như vậy có sao không.
_ Dạ! Gia đình bạn quý con lắm! Bạn thân của con mà mẹ .
_ Ừm ! Vậy là tốt rồi ! Có gì phải nói mẹ nghe đó nha chưa ! Mẹ lo cho con lắm ! Có bao giờ con đi xa nhà vậy đâu
_ À mẹ ! Tiểu Dương ở nhà sao rồi ?
_.Thì nó vẫn đi học bình thường thôi. Hôm qua nó giận con lắm đó . Nó nói con không chịu chờ nó đi học về rồi đi .
_ Tại con gấp quá ! Để bữa nào con nói chuyện với nó sau cũng được
_Ừm ! Con nhớ tự lo cho mình là được . Ở nhà mẹ cũng có Tiểu Dương rồi . Không sao đâu
_ Con biết rồi mà ! Thôi con cúp máy nha , bạn con rủ con đi chơi rồi . Rảnh con sẽ gọi lại cho mẹ sau.
_ Ừm ! Có gì không bằng lòng thì về nhà nha con . Ở nhà mình vẫn là tốt nhất .
_ Dạ . Mẹ cũng giữ sức khỏe . Con cúp máy nha!
_ Ừm . Con tự lo cho mình đó.
_ Dạ…
Tôi vội vàng cúp máy xuống . Tôi sợ sự quan tâm của bà lại làm tôi bật khóc nữa . Mẹ tôi đã khổ vì gia đình quá nhiều rồi . Ba tôi mất sớm , một mình bà phải nuôi tôi và Tiểu Dương khôn lớn bằng cái nghề bán bánh nhân trứng dạo . Ấy vậy mà nuôi tôi với thằng em ăn học đàng hoàng . Còn để dành được tiền rồi bắt tôi đi du học nữa chứ .
“Thương mẹ quá !” Tôi tự nhủ.
Nói chuyện với mẹ xong tôi cũng thấy vơi đi phần nào , giống như bao lần trước vậy. Cứ buồn phiền là có mẹ sẻ chia hết . Vết thương cũng khô lại , tôi đi xuống bếp và làm nốt công việc của mình . Tâm trạng cũng tốt hơn . Chắc sẽ không gặp “bất trắc” gì nữa.
Thật vậy , tâm trạng thoải mái làm việc có chút tốt hơn . Làm xong tất cả tôi lên phòng khách ngồi xuống ghế sofa xem tivi.
Xem được một chút thấy chán . Bỗng tôi sực nhớ đến Tiểu Tình , nãy chưa được nhìn kĩ.
Tôi bước đến bên chuồng nó . Nhẹ nhàng mở cổng chuồng và ẵm nó ra . Nó thật sạch sẽ , chắc Vỹ Khang chăm sóc hằng ngày cho nó kĩ lắm . Nhìn nó đáng yêu quá ! Tự nhiên nó dụi dụi đầu vào tôi . Làm như thân quen từ lâu lắm vậy . Làm tôi cũng thấy thương thương nó . Ở nhà chán quá ! Tôi chợt nghĩ ra một ý định
_ Tao dắt mày đi dạo nhé ! Chịu không ? Chắc Vỹ Khang ít cho mày ra ngoài lắm .
Thế nào mọi người cũng nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ thôi. Có thú cưng đẹp thế này mà . Không suy nghĩ gì thêm , tôi lấy cái dây đeo cổ trên tường ( dây đeo để dắt thú nuôi ) gần đó , tròng vào cổ nó rồi dắt ra khỏi cổng , có vẻ nó thích lắm !
Có lẽ…Em sẽ phải từ bỏ thôi