Có Lẽ.... Em Phải Từ Bỏ - Chương 06

Tác giả: Pmb

Cái câu : “ Bữa ăn đầu tiên của chúng ta “ thì ra xuất phát từ cái dòng được ghi bằng 乃út chì trên đầu trang đầu tiên của quyển sách. Phía dưới lại là một số tên món ăn và hình ảnh đi kèm. Như vậy có thể kết luận là : ” Những thứ mà cô mua ở siêu thị lúc nãy đều là nguyên liệu của những món ăn mà cô sắp nấu đã chuẩn bị ở nhà” . Xem ra Tiểu Lan rất tự tin với việc Vỹ Khang sẽ đồng ý cho cô ở lại .
Khoan đã ! Chờ chút ! Nếu cần phải có quyển sách dạy nấu ăn này Tiểu Lan mới ” trổ tài ” nấu nướng của mình được thì tại nghề cô chỉ là….Trời ! Không dám nghĩ đến nữa . Hy vọng là Tiểu Lan sẽ không ” đắc tội ” với Vỹ Khang. Vì trước đó anh đã cảnh báo rất rõ hậu quả nếu cô không nấu được một bữa ra trò rồi.
_ A ! Việc đầu tiên phải nấu cơm trước đã ! –Cô sực nhớ là ở nhà mẹ cô thường nấu cơm trước rồi mới làm đồ ăn sau.
Cô đến bên chiếc nồi cơm điện tuy nhỏ nhưng nhìn rất hiện đại trên dàn bếp của Vỹ Khang. Mở nắp nồi cơm lên và lấy nồi cơm ra chuẩn bị đi rửa lại . Vẫn còn sót lại chút dấu vết của bữa ăn hồi sáng.
_ Hjx ! Ăn sạch nồi luôn ! Chắc giờ anh vẫn chưa đói đâu . Mà anh ta đi đâu vậy nhỉ ?
Tiểu Lan chợt nhớ đến sự vắng mặt khá lâu của Vỹ Khang . Nhưng dù có suy nghĩ nát óc cũng không biết anh đi đâu nên đành thôi. Cô quay sang tập trung vào “chuyên môn” của mình.
Cô cẩn thận rửa sạch nồi rồi mới cho gạo vào . Vo 2 lần nước và bắt nồi cơm lên . Cắm điện… nồi cơm sáng lên.
_ Bây giờ sẽ bắt đầu món đầu tiên : “ Há Cảo Chưng Thịt”
_ Xem nào ! Lấy thịt đã băm nhỏ bỏ vào cái tô , nêm chút gia vị… – Tiểu Lan chăm chú vào quyển sách đặt trên bàn và tay thì làm theo. Sau khi chờ 10 phút cho thịt thấm gia vị , cô kiếm một cái nồi cho nước vào , chờ sôi và cho thịt và há cảo lạnh vào. ( Như sách đã dạy )
_ Quái ! Sao nhà này chỉ có mỗi cái nồi nhỏ nấu cháo hôm qua vậy , nhưng dơ rồi sao sử dụng.
Loay hoay mãi Tiểu Lan mới phát hiện ra có một cái tủ gỗ treo trên đầu cô . Nhìn thì không cao lắm , vậy mà cô càng với thì dường như nó càng cao thêm , với hoài không tới . Lúc này chiều cao 1m58 của cô thật vô dụng. Rất may là có một chiếc ghế cao gần đó , cô đứng lên và mở ca(nh tủ ra một cánh dễ dàng . Đúng như Tiểu Lan nghĩ , toàn bộ nồi , nêu , xoong , chảo đều được xếp gọn gàng trong đó .
_ Vỹ Khang đúng là gọn gàng thật – Cô lại khẽ mỉm cười khi nghĩ đến Vỹ Khang.
Lấy được cái nồi xuống , cô bắt nước lên chờ sôi rồi tô thịt và há cảo vào .
_ Chờ 20 phút…! – Tiểu Lan đọc tiếp hướng dẫn trong sách
_Tiếp theo là món gà kho gừng . Thôi ૮ɦếƭ rồi! Nãy quên mua gừng . Hjx ! Kho không vậy .
Lại phải leo lên lấy cái nồi mới. Tuy để nồi như vậy gọn gàng thật nhưng đối với chiều cao Tiểu Lan thì hơi bất tiện.
_ Ứơp gia vị vào gà , trong khi chờ gia vị thấm bắt một chảo dầu nóng lên , cho đường vào xào nhanh tay rồi cho gà vào…
Tiểu Lan lại lẩm nhẩm đọc theo hướng dẫn trong sách. Nhìn cô thật tập trung.
Bỗng … cô phát hiện ra…
_Á … thôi ૮ɦếƭ rồi . Nãy giờ quên nồi thịt.
Nhưng lúc này đã quá muộn , đã hơn 20 phút trong sách dặn , nồi thịt nhão ra và há cảo cũng nát bét.
_ Hjx ! Hi vọng là vẫn ăn được. Làm sao đây T_T
Cô nhắc nồi ra bếp …
_Á… Nóng quá ! – Tiểu Lan hét lên do cô quên dùng đồ nhắc nồi mà cầm tay không cái tô đang nóng. Cô đặt vội vàng nó lên bàn , xém chút là rớt nguyên tô xuống đất rồi .
_Á …! Khét rồi ! – Lại chuyện gì nữa đây.
Thì ra lo mải mê với món há cảo chưng thịt mà cô quên mất là mình đang làm nước màu từ đường trên nồi. Đáy nồi khét đen nghẹt.
_ Thôi kệ cho gà vào luôn chứ biết sao giờ .
Suy nghĩ sao làm vậy , cô cho đại gà vào rồi lật qua lật lại… gà cũng đen theo cùng màu với nước màu. Nhìn… không từ nào diễn tả nổi!!!
_ Cuối cùng là món chả giò chiên nước mắm . Hi vọng là món cuối sẽ bình yên.
Nhìn mặt cô lúc này thật bơ phờ , dường như đây là lần đâu tiên có bước vào bếp vậy. Trừ buổi tối hôm qua cô vào chỉ nấu một nồi cháo nhỏ.
_ Cho chả giỏ vào chảo dầu nóng đã được nêm với nước mắm ngọt…, đảo đều tay cho đến khi thấy chả giò chuyển sang màu vàng tươi…
Tiểu Lan laị lẩm nhẩm các dòng trong sách , lại leo lên lấy chảo , thật tội nghiệp.
Vì lần này chỉ làm một món nên cũng đỡ phải rối rắm.
_ Chả giò này ăn với rau sống mình mua sẽ ngon lắm đây!.
Tiểu Lan rất thích ăn rau , thật sự như vậy . Vì ở nhà mẹ đã tập cho cô thói quen tốt đó từ nhỏ nên cô có thể ăn bất kì loại rau gì.
_ Trời ơi! Cái gì bừa bộn trên này vậy nè . Tiểu Lan!!!
Một giọng nói quen thuộc vang lên . Là của Vỹ Khang , đúng rồi , chắc là anh đã về.
_ Bừa bộn …. Thôi ૮ɦếƭ rồi. Đống đồ…
Cô sực nhớ ra là lúc nãy lo kiếm cuốn sách nấu ăn nên đã quăng đồ tùm lum trên sàn nhà ở phòng khách. Vội vàng ba chân bốn cẳng cuống cuồng chạy lên.
_ Dạ … dạ… nãy em tìm đồ. Em sẽ dọn ngay thôi!
Vừa nói cô vừa quỳ xuống nhặt từng món vào . Mỗi thứ một nơi nên nhặt cũng không dễ dàng gì.
Vỹ Khang từ từ đi đến chiếc ghế sofa ngồi xuống…
_ Cô nấu xong chưa vậy . Đã trễ lắm rồi đó ! Tôi đói quá… ! Có… có mùi gì ở dưới bếp vậy???
Vỹ Khang chạy ào xuống bếp nhìn một cảnh tượng kinh khủng hơn là những món đồ bừa bãi vừa rồi. Tô thịt nhão nhoét , nồi gà đen thui , còn chả gio( đang chiên trên chảo thì … cũng dần chuyển sang màu đen.
_ Tại sao cô đi mà không tắt bếp. Lỡ xảy ra hoả hoạn sao. Còn những món kia là gì vậy. – Vỹ Khang quát lên làm Tiểu Lan giật nảy mình phía sau
Ngay lúc này đây , cả bầu trời phía sau Tiểu Lan trở thành một màu vô cùng u ám . Cô thật sự , thật sự rất sợ ánh mắt này của Vỹ Khang. Hàng nghìn tia lửa giận dữ đang bắn ra từ ánh mắt đó và đâm thằng vào иgự¢ Tiểu Lan . Chân cô mềm nhũn ra, miệng thì cứ ú ớ nói không thành lời , mặt tái xanh…
Như phát hiện ra điều gì đó nên Vỹ Khang đã chạy đến bên chiếc nồi cơm . Và trước mắt anh là cái nồi cơm vẫn chưa được vào hoạt động “ nấu”
_ Trời ! Cô nấu cơm mà không bấm nút cooking này thì sao nó bắt đầu nấu được. Trời ơi ! Gạo bị sống hết rồi này!!!
…………………………
Vỹ Khang và Tiểu Lan đang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn. Các món ăn do Tiểu Lan nấu được bày ra trên bàn giữa hai người họ . Chỉ là… nhìn không được ngon cho lắm
_ Đây là cái gì ? – Vừa hỏi Vỹ Khang vừa gắp miếng gì đó mềm mềm đưa ra trước mặt Tiểu Lan.
_ Há… há cảo với thịt… – Tiểu Lan lí nhí đáp với giọng run run.
_ Còn đây…? – Một cái cánh gà đen vì khét lại được Vỹ Khang gắp lên
_ Gà … kho ạ…! – Vẫn lí nhí đáp
_ Còn cái này…? – Một thanh chả giò nhỏ…
_ Dạ… chả giò chiên…
Sau khi hỏi lần lượt từng món , Vỹ Khang lại bắt đầu thử từng món . Khuôn mặt anh không một chút biểu cảm , cứ thử lần lượt mỗi món một chút. Không gian thật đáng sợ.
_ Cô nghĩ đây là nhưng thức ăn cho người ăn sao!!! Há cảo thì mềm nhũn nát ra , gà thì khét đen , chả giò thì mặn chát !!! Chỉ có ba món đơn giản mà cô cũng không làm được sao ?
Những lời phê bình đó như những con dao đâm thằng vào tim Tiểu Lan. Dù gì đó cũng là công sức cô cực khổ làm ra mà . Có cần phải thẳng thừng , có cần phải nặng lời vậy không chứ . Vậy mà nét mặt Vỹ Khang vẫn không chút hối lỗi vì những lời mình nói . Nước mắt Tiểu Lan không biết tại sao lại trào ra , lăn dài trên má , miệng cô thì vẫn không nói được lời nào.
Bỗng Vỹ Khang đứng dậy , đi về phía bếp gaz.
_ Còn ngồi đó nữa . Đến đây mà nhìn tôi nấu để mai mốt làm nè.!!!
_ Dạ …- Tiểu Lan với cái giọng khàn khàn vừa lau vội nước mắt vừa đáp.
Vỹ Khang nhón chân lên rồi lấy hai cái nồi , 1 cái chảo mới từ trên tủ xuống một cách dễ dàng với chiều cao 1m80 của anh. Thì ra là anh bắt đầu nấu lại tất cả. Cũng may là số lương thực mua hồi sáng vẫn còn mỗi thứ một ít.
_ Với món há cảo thịt này , cô phải cho há cảo vào sau , nếu không sẽ nát hết. Còn nữa , nên cho một ít tỏi , hành đỏ và tiêu vào để cho có mùi thơm . Sau cỡ nửa 10 phút mới cho há cảo vào thì sẽ không bị nát.
_ Còn món gà này thì rất dễ . Nếu không có gừng hay xả ớt , cô có thể kho với tiêu thôi cũng được. Quan trong là phải ướp gà trước cho thật ngon là được. Và nước màu phải canh cho vừa , không đen quá cũng không nhạt màu quá…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc