( Tập này viết theo lời kể của Vỹ Khang )
* 6AM *
Những tia nắng đầu tiên của mặt trời lúc sáng sớm nhẹ nhàng chiếu sáng khắp căn phòng làm tôi thức giấc . Tôi cảm thấy có điều gì đó khác thường hơn mọi ngày ấy nhỉ??
_ Ừm…. ! Sao phòng mình hôm nay sáng quá vậy ??
Sở dĩ tôi tự hỏi như vậy vì phòng tôi không hề có một cái cửa sổ nào cả . Tuy nó hơi ngột ngạt chút nhưng tôi sẽ không bị quấy rầy giấc ngủ lúc sáng sớm.
Từ từ mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra , tôi mới phát hiện : tôi không nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình như mọi buổi sáng hằng ngày mà đang nằm trên chiếc ghế sofa ở phòng khách. Cảm giác có cái gì đó đè lên trán , tôi với tay phải của mình lấy xuống rồi vịnh vào thành ghế cố gắng ngồi dậy một cách khó khăn. Là một chiếc khăn nhỏ , có lẽ nó đã từng ướt nhưng giờ thì khô bớt rồi. Bỗng , tôi nhận ra , tay trái của mình đang nắm chặt lấy vật gì đó . Nói chính xác hơn là bàn tay của 1 cô bé nào đó mà tôi không hề quen biết đang nằm ngủ gục bên người tôi.
_ Mỹ Giang… ! Là Mỹ Giang sao…? Không thể , không thể là Mỹ Giang được…!
Tôi vội bàn buông tay mình ra . Cô bé vẫn ngủ say mà không hay biết , có vẻ hôm qua đã mệt mỏi lắm vậy . Không hiểu sao… tôi lại không muốn đánh thức cô ta dậy , mặc dù tôi vẫn chưa biết cô gái lạ mặt này tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi nữa. Chắc tại cô có khuôn mặt xinh như 1 thiên thần vậy : đôi mắt nhắm nghiền khoe nguyên cặp lông mi cong ✓út , đôi môi đỏ mọng bên dưới chiếc mũi thon cao nổi bật trên làn da trắng hồng . Nhìn cô ấy mà tôi cứ nghĩ đến… em ….
Tôi đứng dậy đi xuống bếp và bước vào toilet để làm vệ sinh cá nhân . Nhìn vào chiếc gương trên tường , tôi hài lòng với vẻ bên ngoài của mình : Rất hoàn hảo . Không phải tôi tự khen đâu nhé , là mọi người nhận xét trước thôi . Nhờ nó mà tôi đã có nhiều thứ và được như ngày hôm nay . Nhưng nếu được chọn , tôi không cần cái vẻ bề ngoài này , cũng vì nó mà tôi mất đi 1 người….
Tại sao ?? Tại sao anh không thể quên được em ??? đã bốn năm trôi qua rồi mà…!
Tôi đấm mạnh bàn tay vào tường . Đau lắm! Nhưng không phải đau vì cú đấm vừa rồi , mà trái tim tôi 1 lần nữa nhói lên . Đôi mắt từ từ chảy xuống hai dòng nước mặn mặn , đọng lại một chút trên khóe miêng… Không biết tôi phải khóc bao nhiêu lần mỗi khi nhớ đến em rồi…
Vệ sinh cá nhân xong , tôi bước ra ngoài. Cũng đã tỉnh táo hơn rồi . Nhưng tôi vẫn không thể nhớ ra nổi cô bé kia là ai . Bước gần lại chiếc sofa , tôi mới để ý thấy có một tô cháo đang ăn dỡ trên bàn .
_ Tô cháo… Hình như , hôm qua….
Mọi diễn biến của đêm hôm qua bất chợt ùa về trong trí nhớ tôi.
_ Phải rồi ! Hôm qua cố ấy đã xuất hiện trong nhà mình vào lúc gần khuya . Sau đó…. sau đó mình đã ngất xỉu vì bệnh từ chiều mà chưa cho gì vào bụng . Và hình như… cô ấy đã đút cháo cho mình ăn. Nhưng… tại sao mình lại nắm chặt tay cô bé lạ mặt này như vậy ??? Không lẽ…
Tôi không muốn nghĩ là mình đã nhầm tưởng cô ta là Mỹ Giang . Bất giác , tôi cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi đắp nhẹ lên người cô ấy .Cô ta vẫn ngủ say và không biết gì cả….
* 9AM *
King koong ! King koong !…
_ Ai vậy nhỉ ???
Em ghét cô ấy…
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)( Tập này sẽ viết theo lời kể của tác giả )
Vỹ Khang tắt vội bếp rồi chạy nhanh đến chiếc máy camera nhỏ đặt giữa cánh cửa phụ màu trắng trong nhà . Màu cửa thật nổi bật với nền tường màu xanh nhạt .
Bíp!!
Khuôn mặt của một cô gái với nét đẹp sắc sảo tầm 19 tuổi xuất hiện trên màn hình camera cửa…
_ Hù ! Chào buổi sáng Vỹ Khang ! Ra mở cửa cho em nào!!! – Cùng với khuôn mặt ấy là một giọng nói trong trẻo vang lên.
_ A Liên hả??? Ơ… Anh mới ngủ dậy , em chịu khó chờ anh 5 phút nhé !
( A Liên : Vỹ Khang gọi Mỹ Liên vậy để thể hiện bạn bè thân thiết )
_Ok ! Nhanh lên nha .
Mỹ Liên đâu biết Vỹ Khang vừa mới nói dối mình . Thực chất anh đã dậy lúc 6 giờ sáng rồi mà . Chỉ là vướng một người nên Vỹ Khang không thể cho Mỹ Liên vào nhà bây giờ được.
Chạy nhanh đến chiếc ghế sofa giữa nhà . Vỹ Khang đành phải lay mạnh Tiểu Lan dậy trong khi cô ấy đang ngủ rất ngon .
_ Nè , cô bé ! Dậy đi , tôi có khách rồi . Này…!!!
Khuôn mặt mệt mỏi của Tiểu Lan nhìn mà thấy tội . Hôm qua cô đã phải thức chăm sóc cho Vỹ Khang đến 1 giờ sáng lận mà . Đã vậy sau đó còn không được ngủ vì Vỹ Khang trong cơn mê sảng cứ gọi tên Mỹ Giang liên lục rồi còn phải lên xuống thay khăn đắp trán cho Vỹ Khang nữa.
_ Này ! Cô có nghe không hả ??? Dậy đi !!!
Vỹ Khang bực mình vì lay hoài mà Tiểu Lan vẫn chưa mở mắt ra nữa , trong khi Mỹ Liên thì đang đứng chờ ngoài cổng.
Lần này thì Tiểu Lan mới cố gắng nhướng đôi mắt đang không mở lên nổi nhìn Vỹ Khang . Khuôn mặt Vỹ Khang đang từ từ hiện lên tròng đen của cô.
_ Dậy đi !!! Ngủ gì mà ghê vậy ???
_ Ưm… Có chuyện gì vậy …???
_ Nhà có khách , cô tạm thời lên lầu đi ! Lát chúng ta sẽ nói chuyện sau.
_ Ơ… dạ!
Vừa nghe nói nhà có khách , Tiểu Lan giật mình bật dậy lúng túng nhìn Vỹ Khang rồi nhanh chóng đứng lên tiến về phía cầu thang và bước lên . Từng bước chân của Tiểu Lan lúc này thật nặng nề vì trong lòng cô đang cố gắng soạn ra những lời mà cô sắp phải nói với Vỹ Khang lý do mà cô có mặt ở đây và… còn nhiều điều khác nữa….
Thật sự lúc này thì Vỹ Khang không thể để Mỹ Liên thấy nhà mình xuất hiện một cô gái lạ mặt lại còn ngủ qua đêm nữa chứ . Anh không biết phải giải thích sao cho Mỹ Liên hiểu nữa . Mà cũng chẳng biết phải giải thích cái gì . Vì chính Vỹ Khang còn chưa biết tại sao cố bé này lại xuất hiện trong nhà mình nữa.
Đợi bóng Tiểu Lan khuất sau vách tường trên lầu , Vỹ Khang mới lật đật chạy ra cánh cổng lớn ở ngoài để mở cửa cho Mỹ Liên.
_ Hj ! – Vỹ Khang vừa nở một nụ cười tỏa nắng vừa làm mặt ngây thơ – Em chờ có lâu lắm không ?
_ Anh nghĩ có lâu không ? Gần 10′ rồi đó . Đứng mún gãy chân luôn nè. Mà anh làm gì lâu quá vậy?
_ Sorry em , anh làm vệ sinh cá nhân thôi . Tại em đến không báo trước mà.
Mở cánh cổng ra , Vỹ Khang bỗng nghiêng mình xuống và dang tay ra giống như 1 tiếp tân ở khách sạn 5 sao vậy .
_ Mời người đẹp vào nhà !
_ Anh chỉ được cái chọc em là giỏi thôi.
Bước vào trong , Mỹ Liên sải từng bước đều với vẻ tự tin thường ngày khiến bao chàng trai phải ngoái nhìn.
_ Em ngồi đi ! Sao hôm nay em đến sớm vậy ? À , em mới cắt tóc ngắn hả ??? Nãy xém chút là anh nhận không ra rồi .
_ Hj ! Đâu có , tóc giả đó . Mốt bây giờ tóc giả nhiều lắm , vừa đẹp , đỡ tốn thời gian làm tóc.
_ Ừm ! Nhìn em đẹp lắm ! Rất hợp !
Nghe Vỹ Khang khen mặt Mỹ Liên bỗng ửng đó lên trông thấy . Mà phải công nhận cô đẹp thật .
_ Hj ! À , hôm qua nghe anh Cường nói anh ngất xỉu trên đường đến trường quay hả ??? Anh có sao không ???
_ Chỉ mệt chút thôi . Cũng đỡ nhìu rồi. Hôm qua anh bị cảm do lịch làm việc dày quá , với lại hôm trước quay clip mới dưới mưa nữa. Mà máy cảnh quay của mình sao rồi em ???
_ Anh không đến nên toàn ekip phải dời lại ngày quay rồi . Chiều này anh ghé qua phòng tập mình tập thoại lại nha .
_ Ừm ! Chiều anh qua đón em.
Đang mải mê nói chuyện , bỗng Mỹ Liên phát hiện có một tô cháo trên bàn . Là tô cháo của Tiểu Lan nấu cho Vỹ Khang hôm qua , nãy gấp qua nên Vỹ Khang quên không dẹp xuống .
_ Tô cháo này của anh à ?
_ À… Ừm . Hôm qua đói quá nên anh nấu ăn đỡ. Ăn xong mệt quá đi ngủ lun chưa kịp rửa . – Vỹ Khang lại nói dối tiếp.
_ Anh sống tự lập một mình cũng cực quá nhỉ , cái gì cũng phải tự lo hết.
_ Hj anh quen rồi . Với lại anh cũng lớn rồi , phải sống tự lập thôi .
Cả hai cứ say mê nói chuyện mà đâu biết có một ánh mắt trên lầu cứ lén lút nhìn nhìn xuống hoài
_ Hjx ! Là Mỹ Liên ! Ở ngoài cô ta đẹp hơn trong tivi nữa. Nhưng sao thân thiết với Vỹ Khang quá vậy . Trả lời phỏng vấn bảo không có gì mà.
Buồn bã , Tiểu Lan bước qua dãy hàng lang rồi thấy có 2 căn phòng đối diện nhau . Một phòng khóa và một phòng không khóa. Cô bước đến phòng không khóa và mở cửa ra…
_ Chắc phòng của anh ấy… Đẹp quá !
Sỡ dĩ Tiểu Lan đoán vậy vì căn phòng toát lên 1 vẻ nam tính và lạnh lùng đến kì lạ , và còn có hình của Vỹ Khang treo trên tường nữa . Căn phòng không quá cầu kì nhưng được trang bị rất hiện đại với dàn mày tính làm việc rất sang trọng. Bên trong nữa là 1 thư viện sách nhỏ . Tính bước vào trong nhưng Tiểu Lan lại chợt nghĩ :
_ Chắc anh ấy sẽ không thích đâu . Không được sự cho phép mà vào phòng người khác là bất lịch sự lắm.
Nghĩ vậy nên Tiểu Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại vì sợ bên dưới nghe thấy . Trở lại vách tường cạnh cầu thang khi nãy , cô lại lén lút nhìn xuống
_ Ơ… Đi đâu hết rồi
Đảo mắt nhìn khắp nhà Tiểu Lan mới thấy Vỹ Khang và Mỹ Liên đang vui vẻ nói chuyện và ăn uống dưới nhà bếp.
_ Anh nấu ăn thì luôn là tuyệt nhất rồi – Tiếng Mỹ Liên vang lên trước.
_ Em quá khen . Sống tự lập thì phải biết nấu ăn để tự chăm sóc mình chứ.
_ Hj`! Bữa nào rãnh nhớ truyền lại bí kíp vài món ngon cho em nha .
_ Rất sẵn lòng . Nếu ngon thì em ăn nữa đi.
Vỹ Khang dịu dàng gắp thêm thức ăn vào bát Mỹ Liên. Tiểu Lan ở trên lầu nhìn thấy vậy thì vừa buồn vừa giận Vỹ Khang .
_ Rõ ràng hôm qua mình gần như thức cả đêm để chăm sóc anh ấy , vậy mà sáng nay lại nấu ăn cho người con gái khác thực là vô ơn mà…
Ngồi xụp xuông nền nhà , đầu dựa vào tường , Tiểu Lan nhớ đến những cử chỉ dịu dàng của Vỹ Khang ngày hôm qua mà tim cứ đập rộn ráng . Mặc dù cô biết không phải là dành cho mình ….
_ Ước gì hôm qua thời gian ngừng lại mình sẽ được ở bên anh ấy mãi mãi.
Đang miên man suy nghĩ , Tiểu Lan lại chìm vào giấc ngủ lúc nào mà cô không hay biết vs những giấc mơ đẹp của mình…
Cô cũng không biết rằng : bữa sáng hôm nay đáng ra dành cho cô và Vỹ Khang cùng ăn. Chỉ là sự xuất hiện của Mỹ Liên là nằm ngoài dự kiến mà thôi.