_Anh đã nói lần đó là anh vô ý mà, sao anh có thể cố ý *** hại người bạn chí cốt của anh chứ, là do nó quá bất cẫn nên trược chân xuống thác suối thôi, chứ anh không liên quan gì, anh không có *** hại, hay cố ý Gi*t hại ai hết!_Nam cũng đang hoảng loạn về hồi tưởng vụ tai nạn 3 năm trước.
_Anh nói anh vô ý, anh nói anh tôi bất cẫn, nhưng tại sao lúc anh tôi ngoi lên thoi thóp xin cứu giúp mà…mà anh thì vẫn dửng dưng như không, anh vẫn đứng đó nhìn anh tôi dần dần bị thác nước cuốn đi, cuốn đi đến nơi nào mà xác anh ấy vẫn chưa được thấy đươc, người ta còn bảo có lẽ là đã bị cá tôm rỉa sạch, người khác lại nói là đã làm mồi cho thú dữ, anh biết lúc đó cảm xúc thế nào khi mất một người thân mà mình yêu quý nhất không hả? hả? hả?_nó nắm lấy cổ áo Nam giựt giựt làm anh sút nghẹt thở.
_”Nam vội ôm chặt lấy nó” khẽ giọng than trách_Đúng, đúng mọi việc là lỗi của anh, anh sai rồi, anh biết mình đã phạm phải 1 sai lầm quá lớn, bây giờ em muốn xử phạt anh thế nào cũng được, anh sẽ làm tất cả để khiến em vui vẻ, hồn nhiên trở lại.
_Anh định dụ tôi đến khi nào đây, cũng là câu “anh biết mình đã phạm phải 1 sai lầm quá lớn, em muốn xử phạt anh thế nào cũng được” tôi đã quá quen với những lời đường mật của anh rồi, bây giờ tôi là Hạ Gia Hân, chứ không còn là cái con Băng ngu ngốc, yếu mềm lúc nào cũng bám theo đuôi anh như xưa nữa đâu, anh đừng có mà lừa gạt tôi, với lại tôi nói cho anh biết, 3 năm trước tôi đã không làm đúng nghĩa vụ của người em gái đối với anh trai mình, còn bây giờ tôi sẽ thực hiện nghĩ vụ ấy, anh cứ nhởn nhơ ở đó mà chờ cảnh sát đến còng tay anh đi là vừa._nó thoát nhanh khỏi vòng tay của Nam, trừng mắt nhìn anh nói bằng giọng răn đe nhất là nhấn mạnh 2 từ “CẢNH SÁT”.
_Như ý thức được chuyện không hay sắp diễn ra, Nam nói vọng theo khi nó đang vững bước tiến đi_Em làm gì anh cũng được, nhưng anh chỉ muốn nói với em một điều là “Anh rất yêu em, anh thật sự rất yêu em, thế giới này nếu không có em đối với anh cũng chẳng là gì cả, em cứ làm mọi việc em thích, dù có tổn hại hoặc ૮ɦếƭ vì em anh sẽ làm tất cả, anh thật sự không muốn chuyện này sẽ xảy ra với chúng ta đâu, Zenny à!_Nam dần khụy xuống, ôm mặt “ khóc” nức nỡ.
Chân nó bước càng nhanh vì nó không muốn phải ở đây thêm giây phút nào nữa, nó đang lung lay với lời nói quá ư sâu lắng, ngọt ngào của Nam, nó không muốn mình phải phạm phải 1 sai lầm nào nữa, nhất là đối với anh nó, nó đã sai và anh nó đã ra đi mãi mãi, cho nên sai không nên càng sai thêm. Nó chạy ngay đến bàn mấy cô y tá đang tám phét, giọng diềm tĩnh nói:
_chị làm ơn đem những thứ này lên phòng 302 dùm em được không ạ!
_Ưm! Các chị còn đang bận rất nhiều việc, em đem qua phòng khác đi nhé!_cô y tá không them nhìn khuông mặt đang đen sì của nó mà vẫn ngồi tán dốc với cô bạn nào là anh này đẹp trai anh kia đẹp lạ v.v… (thế mà nói bận “rất” nhiều việc mới ghê chứ).
_axxx….như vậy thì tiếc quá, mình thấy chị này đẹp đẹp mới chọn cho cậu chủ đẹp “zai” (nói lớn) nhà mình, thế mà chị ấy lại không chịu, thôi thì đi tìm chị y tá kute nào khác thôi!_nó lắc đầu, rồi lại chặc chặc lưỡi.
_à khoan đã em ơi! Chị làm xong việc rồi nè, mới có chút thời gian rãnh, thôi thì đưa đồ cho chị, chị đưa đồ lên cho, em cứ về trước đi_cô y tá mỉm cười và nói với giọng yểu điệu đến nó cũng phải nổi da gà (haha còn tui nổi da vịt nà).
_vậy làm phiền chị rồi, em đi trước nha!_nó nhanh tay chào rồi cũng nhanh chóng dọt ra ngoài vì nó biết trong phòng 302 có người mà nó không bao giờ muốn gặp.
Đúng như dự đoán, 5’ sau cô y tá lên đến lầu 6, cô đang loay hoay tìm các phòng VIP (thông cảm, chị nì toàn ở tầng trệt loại thường thui nên hok biết là phải), à rồi, dãy phòng 300, 301 và trước mặt cô một anh chàng cao to, tóc sịt keo, tai đeo chiếc bông đính kim cương đỏ sáng lấp lánh, mắt có màu nâu nâu, làng da rám nắng nhưng không thiếu phần baby và anh đang định…mở cửa (trời, zậy cũng làm hết hồn).
_à, anh ơi, có phải đây là phòng 302 không ạ!_cô y tá mắt tròn xoe nhìn Nam, chút nữa là chảy cả nước miến.
_Nam nhìn từ trên xuống dưới trên người cô gái, biết ngay là y tá “hám trai” anh giả vờ nói_nhìn qua, chắc cô là y tá, mà lại không biết phòng bệnh nhân ở đâu à, ngốc thế, hay có muốn anh dẫn đến tận chỗ không hả cô em!_Nam cười 1 nụ cười đểu cán, đưa tay sờ sờ lên mặt cô y tá, làm cô y tá tá hỏa, mặt đỏ như gấc, đứng như trời tròng.
_ờ em, a tôi…tôi lên đây là có người nhờ tôi đưa đồ lên, thôi tôi đi đây! Chào anh!_cô y tá chạy ngay xuống thang máy, khẽ ôm đầu nhớ lại cảnh vừa nãy và bắt đầu mơ mộng (bà này mê trai chắc NO.1 lun oy).
“Cốc, cốc”
_ơ anh Nam, sao anh biết mà đến đây_Bảo khó hiểu hỏi.
_mày còn không biết à, bà chị tao đi đâu cũng kéo theo anh Nam theo hết á, cứ như hình với bóng nhìn mà phát khi*p._Minh nói xong, còn diễn tả cảnh ói như thế nào làm bà Thanh tức học máu.
_mày có phải là em tao không hả, mày toàn nói xấu chị mình mà thôi, à mà tao đâu có làm gì sai trái đâu, chỉ có nũng nịu với bạn trai thôi, vậy là sai à!_Thanh chống nạnh nói.
_em bó chân với chị luôn_Minh hết nói nổi, thấy bọc đồ ăn trên tay Nam, cậu hỏi_à anh Nam, hồi nãy anh có thấy bạn em không, cái bạn lần trước đi khu vui chơi với mình ấy, cái bạn có đeo mắt kiếng ý.
_em nói Băng hả? à không, em hỏi cái bạn gì tên Hân Hân đó, đúng không?
_À! Đúng vậy, anh có gặp bạn ấy ở ngoài không, bạn ấy đi mua đồ ăn nãy giờ mà vẫn chưa thấy về, “em thấy hơi lo”._Minh nhìn Nam nói, nhưng càng về sao càng nói nhỏ.
_Em ấy đưa cho anh bọc đồ ăn này này, rồi em ấy nói không khỏe nên cũng về trước rồi._Nam giải thích cặn kẽ rồi đặt bánh lên bàn, quay sang ôm bạn gái mình.
Căn phòng VIP 302 vẫn toàn là những câu chào hỏi khách khí, phải chăng căn phòng trở nên trống trãi, heo húc vì không có nó.
Trong căn phòng mỗi người ngồi một chỗ tuy chỉ có cặp Nam và Thanh cười cười nói nói với nhau, nhưng có hay biết tâm hồn của nhân vật nam chính (Nam) đang thả hồn về tận âm ti địa phủ nào rồi, anh đang nghĩ…(cái nì thì tui “cấm” nói, tự đoán đê).
Như và Hoàng có chung ý nghĩ về thân phận thật sự của Nam, phải chăng chỉ là bạn trai của bà Trang chị họ của Minh thôi không? Nhưng tại sao lại quen biết nó, cả cái tên nó câm ghét không cho gọi mà anh ta cũng biết, chắc chắn không hẳn là 1 người, phải điều tra thôi!
Minh và Bảo thì đâu còn suy nghĩ gì ngoài nó, không biết nó có sao không mà lại về sớm thế, còn không vào cả phòng để nói với mọi người nữa! Mai đi học chắc phải dò xét xem sao mới được.
Nó thì sao nhỉ, không bận tâm đến những chuyện rắc rối, chuyện đời thì mai hẳn tính, bây giờ nó chỉ biết có “ngủ..nghỉ..phẻ” mà thôi. Đời còn dài, phải tận dụng cơ hội để gia tăng công lực nếu không đến lúc nguy cấp không có đủ sức đâu mà phản công thì nguy mất thôi. (câu nì là ẩn ý đấy nhé, càng về sau càng có nhiều phiền phức xảy ra cho nó đó, cho nên các bạn thông cảm để nó “tu luyện” công lực nhá, tui cũng đi “tu luyện” trên giường đê, kaka)
6h sáng,
Nó đi dài trên hành lang trường, bây giờ còn rất sớm nên chưa thấy 1 bóng ma nào (huống chi là người), nó với khuôn mặt rầu rĩ, lo lắng suy nghĩ bâng quơ về những chuyện tối hôm qua, có lẽ nó quá mù quáng trong tình yêu chăng? Ngoài mặt nó trách móc Nam như thế, nhưng thật ra nó là người đau khổ nhất, không biết phải giải quyết làm sao cho trọn nghĩa trọn tình, giữa 1 người anh trai luôn yêu quý, quan tâm đến nó và người mà nó thầm thương trộm nhớ, dành cho người đó đến cả trái tim lẫn thể xác của mình, đúng thật là rất khó xử, phải không!
Lớp 11a2 đã hiện ra, nó nằm dài trên cái bàn thân yêu không chút tì vết của nó, nó nằm yên lặng lắng nghe tiếng chim chít hót véo von ngày nắng sớm, tiếng người xôn xao nhộn nhịp để đón bình minh, nắng chiếu qua ô cửa kính long lanh những ánh sương mai làm lòng nó cũng diệu mát hẳn đi.
Nó vẫn nằm đó, không ngước mặt lên nhưng nó cũng biết có ai đó đang đi đến lớp, chắc mấy đứa bạn đến sớm để trực nhật đây mà, nó nghĩ thế.
Tiếng chân ngày một gần nhưng chẳng phát ra tiếng nói nào, rồi dừng lại gần bàn nó, vẫn không có 1 động tĩnh nào, lạ thật nó ngước mặt lên.
Lại là hắn ta, người làm mình mất ngủ hằng đêm vì gặp ác mộng, người làm mình đau tai nhức óc vì phải suy nghĩ cách đối phó, tại sao hắn lại tới đây, hay là hắn đến tìm mình.
_Tối qua em ngủ có ngon không? Anh trông em xanh xao quá. Em có ăn sáng chưa, chúng ta cùng đi ăn nhé!_Nam cười nhẹ nói với nó.
_….._nó vẫn cứ như thế, thẳng lưng nhìn anh, à không phải, nó nhìn cảnh sân trường, nó xem anh như không khí.
_Hay em mệt rồi, em ngồi nghỉ đi, anh xuống căn tin mua cho em bô gô cá và lon nước cam nhé!_anh cứ thế mà tự biên tự diễn, đi đến gần cánh cửa anh chợt quay mặt lại, cười tươi với nó nói_à, chắc phải mua thêm 1 cây kem dâu chứ nhỉ, hay là 2 cây ta, chắc là 2 cây rồi, anh nhớ rất kĩ là em rất mê kem dâu, lúc trước em còn tranh cây kem dâu của anh nữa cơ mà, lúc đó trông em thật nghịch nha, ăn tới quần áo dính tèm lem làm cho anh khi về nhà bị 2 bác la quá trời luôn!
_Anh nói đủ chưa, nói đủ thì cút ra khỏi tầm mắt của tôi ngay, tôi không muốn thấy anh nữa, anh đừng tưởng đến đây dùng lời ngon tiếng ngọt để làm tôi siêu lòng mà không báo cảnh sát để điều tra anh, anh nên nhớ những thứ có liên quan đến anh tôi điều quên hết rồi, bây giờ tôi đối với anh chỉ có hận và hận mà thôi, tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra, nếu không khi bấn loạn không biết tôi sẽ làm gì anh nữa đâu!_nó trừng mắt nhìn Nam.
_Em nào có như vầy, đâu có bao giờ biết hâm dọa người khác đâu chứ, có phải là tại anh đã làm em ra thế này không, anh thật đáng ૮ɦếƭ mà!_Nam quỳ xuống 1 chân, 1 chân đứng chống, mặt đầy thành khẩn.
Nó đang đau, phải, tim nó đang rất rất đau, không biết phải xử sự thế nào hay là bỏ qua cho Nam và quay lại như hồi xưa, một cuộc sống không buồn đau, không lo nghĩ.
Chợt tiếng ồn ào, xì xầm ở sân trường làm nó ngưng ngay cái suy nghĩ điên rồ này, nó hất tay Nam ra khỏi cánh tay nó, không thèm nhìn anh một cái, nó bước ngay xuống sân trường, xem chuyện gì đang xảy ra.
_________Sân trường lúc này_____
Người nào người nấy chen lấn, xô đẩy nhau làm nó không thở được, nhưng vì muốn tìm hiểu thông tin một cánh yên bình thì không nên làm loạn, nó cố gắng chen lấn vào trong.
Nó nghe thấy tiếng nói của một đứa con trai, vì chen lấn quá chưa kịp nhìn rõ mặt:
_Anh nói anh là trưởng bối, tôi phải biết kính trên nhường dưới, nhường đường cho anh đi sao, đâu mà có cái đạo lí cùn như thế nhở! _nó ngước mặt lên nhìn, thì ra là Minh đây mà, hôm qua vô bệnh viện chưa đủ hay sao mà giờ lại đi kiếm chuyện rồi.
_Tao nói không đúng à, mày học lớp 11 tao học lớp 12, tao chẳng phải là bậc trưởng bối của mày sao ._thằng con trai khác giọng kênh kiệu lên tiếng (chà chà, chắc nì cũng con nhà tỉ phú mới hok sợ Minh đại ca đây mừ)
_ôi ôi ôi, mình là con nhà có học, lại là gia đình quyền quý, sao lại xưng hô mày-tao với người mới quen biết như thế, với lại anh nói anh là bậc trưởng bối thì cho tôi hỏi vài câu để kiểm tra trình độ học thức của anh nhá!_Minh bình thản đáp nhưng đâu đó có ý trêu chọc.
_hừ, cứ tự nhiên tao…à anh mày đây chưa sợ ai bao giờ_ mặt thằng đó vẫn cứ nghênh nghên ra trông phát đấm.
_ôh, tôi cũng chỉ hỏi những câu hỏi đơn giản thôi, trong 3 giây anh trả lời không được thì thua nhé!_Minh cười điểu hỏi.
_anh mày không cần 3 giây chỉ 1 giây là đã quá dài rồi_thằng đó tự tin nói. (không phải tự tin thôi đâu, phải nói là quá quá tự tin mới đúng).
_Câu hỏi thứ nhất, trong một năm tháng nào có ngày 28?
_ờ, tháng 2_ mắt thằng đó lóe sáng lên.
_sai, trong năm tháng nào cũng có ngày 28 hết!
_Câu thứ 2, có một chiếc xe điện chạy từ phía Nam lên mà hướng gió lại từ hướng Bắc, hỏi khói xe bay về hướng nào?_Minh đọc lưu loát từng chữ.
_Thì..thì hướng Tây Nam._ cái này phải suy nghĩ à.
_Sai, xe điện không có khói! Chỉ những câu đơn giản như thế này cả Chí phèo cũng còn biết nữa là, từ những nhận thức đó suy ra anh học rất giỏi._Minh cười chế nhạo hắn, còn nó thì nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.
_Còn câu thứ 3_tuy bị ê mặt nhưng vẫn cố gắng trả lời đúng câu thứ 3 để lấy lại 1 ít danh dự.
_Tuy anh đã trả lời sai 2 câu trên, nhưng tôi cũng hỏi anh luôn câu thứ 3, tôi hỏi anh, bộ phận gì trên cơ thể con người khi hưng phấn thì to ra?
_Tôi, tôi không trả lời những câu hỏi vô lí của cậu!_thằng đó ấp a ấp úng, nhìn Minh.
Không những có hắn, còn cả bọn đang bu xung quanh cũng nhào nháo lên vì cái câu hỏi “ngộ ngộ” này. Chỉ trừ nó, nó đang…cười.
_Ai da, câu trả lời là đồng tử, khi nóng lên đồng tử sẽ nở ra đến 7 lần_Minh nhìn mọi người , rồi cười sảo trá nhìn thằng đó_Anh không trả lời được hay anh hiểu lầm câu hỏi của tôi hả!
Làm ai ai cũng phải nhăn răng ra cười, vì ai cũng như thằng đó, đã hiểu “tầm bậy” câu hỏi của Minh (ý tầm bậy đó là cái gì vậy ta).
Thằng đó quê độ, hừ lạnh bỏ đi, mọi người cũng dần giải tán, chỉ còn mấy cô em đang ૮ɦếƭ đứng nhìn Minh và cả nó. Nó tiếng lại gần Minh, giựt nhẹ tay áo:
_cậu, cậu là con của bác Hoàng hử?_nó nhìn chằm chằm Minh, chờ nghe câu trả lời thích đáng.
_Minh cũng nhìn nó hơi lâu rồi cũng cười tươi và gật đầu.
_Chẳng lẽ cậu là cái thằng nhox mà mình nhất quyết phải lấy sao!_nó như mất hồn, gặn từng chữ nói.
_ummmm… đúng vậy, chứ không phải cậu biết hết rồi sao, mình cứ tưởng là cậu biết mình là vị hôn phu đã định của cậu rồi chứ!_Minh có vẻ hơi buồn buồn.
_lúc đầu tôi đã điều tra xem ai họ Hoàng trong lớp mình thì chỉ có cậu, nhưng tôi tìm hiểu đi tìm hiểu lại cũng không thấy giống, cho đến khi nghe được mấy câu đố này tôi mới biết là cậu đấy._Nó cũng hơi ngạt nhiên vì kết quả này.
_hỳ, mấy câu hỏi này là do cậu chỉ tôi hồi nhỏ mà, à mà, không giống, không giống là sao?_Minh vô tội hỏi.
_Thì hình của con trai bác Hoàng mà bác ấy gửi qua với cậu trước mặt đâu có giống!_nó nói.
_ờ thì, tại tôi cũng không thích ép duyên nên mới lấy hình người khác đưa qua cho nhà cậu đấy chứ, mà hình của cậu cũng đâu có giống, lúc đưa hình qua tui nhìn mà muốn té ghế luôn ấy chứ, xấu đê tiện luôn, xấu không chịu được!_Minh bày tỏ tâm trạng của mình lúc đó và “bụp” một cái cốc đau điến trên đầu, xoa xoa nhăn nhó nhìn nó.
Đang định buôn một màn dưa lê thì ở đâu đó có tiếng học sinh xì xầm, người nào người nấy nói qua tai nhau rồi chạy ngay đến phòng vi tính, chẳng hiểu mô tê gì, thì Băng, Hoàng, Bảo ở đâu chạy lại, người nào cũng nhăn nhó mặt:
_các cậu bị sao vậy!_nó lo lắng hỏi.
_cậu muốn biết thì lên trang web trường mình đi thì biết, có chuyện đang rất hot đấy!
Nó cũng gật đầu làm theo, có chuyện gì không ổn sao, nhìn nét mặt của từng người chắc là tin “dữ” rồi, lấy cái iphone mới mua hôm kia ra, nó lần mò vào trang web nổi tiếng của trường.
“cạch, cạch, cạch, cạch”…..
“cạch, cạch, cạch, cạch”
Cuối cùng cũng vào được trang tin hot của trường, Minh cũng nhón nhón chân lên, nghía nghía vào cái iphone trên tay nó.
Cái gì vầy nè, sao hình nó với Nam ở trước cổng bệnh viện được đưa lên mạng vậy, còn dưới tấm hình là gì đây.
“ Học sinh nữ trường Royal đi phá thai”.
Nó đang nhăn nhó mặt và mắt như nẩy lửa, còn người kế bên cũng không thua kém, đang mở to mắt ra ngạc nhiên về cái bản tin quái đản này và cũng hơi nghi ngờ nó.
Nhìn xuống dưới còn có tấm khác nữa, nhìn xem cái gì đây, tấm hình Nam nắm lấy tay nó, mặt anh thảm thương, còn nó thì tức giận, để xem họ nói gì về nó đây.
“Cô gái định phá bỏ đứa bé trong bụng nhưng anh chàng cương quyết không chịu, lấy hết lòng tự trọng của con trai ra để mong cô nàng suy nghĩ lại, nhưng cô không có tình người nhất định phá bỏ đứa bé chưa thành hình “nhân” này, để chàng trai kia sầu não, trông đến thảm thương”.
Trời, trời, cái gì mà đứa bé trong bụng chưa thành hình nhân chứ, cái gì mà không có tình người, thật là quá đáng mà, ai có thể đi rêu rao những thứ linh tinh này vậy trời, tức quá tức quá không thể chịu được nữa rồi, phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được. Nhưng mà…cái hình này đâu có bằng chứng người đó là nó đâu, lúc đó là ban đêm, với lại nó cũng che mặt đi nhờ cái nón ở áo rồi, nên nó cũng thanh thản được đôi chút.
À khoan bên dưới còn cái gì đó đừng nói lại là 1 tấm hình khác nha, lòng nó hơi hồi hộp, tim nó đập nhanh hơn bình thường, không biết có chuyện gì xảy ra nữa không, nó lấy tay huơ lên trên 1 cái, đúng là có 1 tấm hình khác nhưng…hình này là ở trong trường, với lại chỉ mới vừa rồi thôi, không gì khác là bức ảnh của nó và Nam nói chuyện lúc sáng, anh ta đang quỳ trước mặt nó, trong tư thế nhận lỗi, mặt buồn rũ rượi, còn nó, mắt trừng trừng trừng nhìn anh ta, rồi lại một hình nữa là lúc nó hất tay anh ta ra. Hình này trông sáng và rõ hơn. Để xem bọn họ sẽ đưa ra tiêu đề gì cho mấy cái này đây.
“ Chàng trai này có phải trùng hợp với chàng trai trên kia không?, còn cô gái này có liên quan gì trong truyện này? Có phải họ là 1”
Thì ra là một câu hỏi, tưởng ghi cái gì hay ho lắm, ai dè vẫn biết sợ à, đúng là cái bọn lắm điều.
Phía dưới là hàng câu bình luận về những chuyện lố lăng này, hình như là những câu bức xúc đa phần nhiều hơn, nam có nữ có, nói chung có thể là toàn trường cũng có. Họ buôn ra những câu nào là:
_Haizzz…mấy đứa ma mới bây giờ ghê quá, chưa gì đã có những chuyện làm nổi trên trường rồi, không biết sau này còn làm ra những chuyện ghê gớm thế nào nữa đây. (cái này chắc là 1 bà cựu học sinh nào đó)
_Con nhỏ trong hình có tâm hồn “thánh thiện” gớm, chưa gì đã giải quyết mọi chuyện “nhanh, gọn, lẹ” rồi, cái thằng kia chắc hóa thiên thần rồi nên mới năng nỉ con nhỏ đừng phá thai chứ gặp tao thì…tự xử, haha. (cái thèng này nghe cách nói là biết anh của sở khanh oy).
_Con nhỏ đó đẹp mà lại là hàng mất tem thật là uổng quá đê!(thèng nì mi hok có cửa đâu nhá)_ Khi đọc đến đây nó mới nhận ra, thì ra hồi sáng nó vẫn chưa hóa trang, đúng là sui xẻo mà, để xem họ còn trê trách gì nữa không(thèng nì mi hok có cửa đâu nhá)
_AAA! Hình như tui biết người trong hình đó, người nam là anh Nam ở lớp 12b2 đó, còn nữ hình như là người ngoài trường thì phải! (một người khác cũng chen lời bình luận vào)
_Người ngoài đâu mà người ngoài, nhìn hình cũng biết là ở trong trường mình rồi, với lại nhìn cách bày trí với cái bình bông hình như là ở lớp 11b2 hả gì á? (người khác cũng chen vào cãi)
_Đúng đúng, là ở lớp 11b2 đó, Hình như cái cô gái đó tên là Gia Hân, tôi đi qua lớp đó chơi thường xuyên nên tui biết mà!
_Cô gái đó mà là Hân lù đù mới là lạ, tối ngày cô ta chỉ biết cấm đầu vô học không hà, với lại cô ta cũng đâu có gì đẹp đẽ mà có thể quen biết với anh Nam coolboy của trường chớ! (chặc, chặc chắc con mắm nào trong lớp nó đây mà, giám nói nó “lù đù” nữa chứ, lần này tiêu em oy).
_Tội nghiệp anh Nam quá, sao lại vì cái con nhỏ đó mà hạ mình chứ, thật không đáng mà. Hình như anh Nam đang quen với chị Thanh mà, sao bây giờ lòi ra con Hân này nữa, chẳng lẽ nó dựt anh Nam với chị Thanh sao, thật đê tiện mà.
_nghe nói con nhỏ này luôn luôn dựt bạn trai của người khác đó, nó mang cái vẻ mặt ngốc nghếch, khờ khạo ra để gạt người ta, chứ thật ra nó là 1 con cáo già, không biết nó đã mấy chục lần đi phá thai nữa không chừng. v.v…..
Lần này nó đã chịu đựng hết sức rồi, nó đang bốc hỏa thật sự, tay nó bấu chặt lấy cái iphone yêu quý, ôi ôi không…
“CỐP…”
Cái điện thoại đã tan nát và văng ra tứ tung ra đất, (nhìn mà thấy đau lòng, hix hix) bây giờ nó không còn là Gia Hân ngoan ngoãn hiền lành nữa, nó đang bộc phát bản chất thật sự của mình, 1 chị hai của nhóm dân chơi thứ thiệt, 1 đứa nóng nãy và bốc đồng với mọi thứ, và đó là đây…
_Cái con mẹ nó! Mau tìm ra đứa nào tung cái bản tin ******** này, với mấy cái đứa lắm mồm vừa nãy chữi tao mau._nó sùng máu la hét lên, đột nhiên mấy thằng con trai đứng gần nó gật đầu rồi chạy mất.
Minh và Bảo chả hiểu mô tê gì, chỉ biết bây giờ nó đang “rất rất” tức giận và họ cũng ngạc nhiên về thái độ bất thường của nó, chưa bao giờ họ thấy nó lại hung dữ như thế, chắc cơn giận đã lên đến đỉnh điểm rồi, vì khi bị người khác xúc phạm ai cũng bực tức như thế. Họ xoay sang nhìn Như và Hoàng, nhưng họ chỉ nhúng vai và cười, không biết họ cười cái gì, chắc đây không phải là lần đầu họ thấy nó như thế nên họ không mấy ngạc nhiên.
Chợt Như tiến lại giữa bọn họ, 乃úng tay một cái, nhìn về phía trước, mỉm cười nói:
_ Có chuyện vui để xem rồi.
Khi họ tỉnh táo lại nhờ tiếng 乃úng tay của Như thì trước mắt họ, Thanh, Ngân và có cả 1 hàng người đang đi theo, nhìn tướng đi của họ chắc không phải đến đây để chào hỏi rồi.
_Mày quá quắt lắm rồi, tụi tao đã nể tình mày là bạn của Minh nên không muốn gây sự với mày, chứ thật ra, từ đầu tao thấy cái bộ mặt dã tạo của mày đã thấy không ưa rồi, đến giờ mày lại giám công khai là đang quen với anh Nam nữa, thật không biết lượng sức mình mà!_ Ngân buôn lời sĩ vả nó.
_Em thôi đi, để chị nói chuyện với cô ta!_Thanh nói, rồi bước lên trước mặt nó._những chuyện được tung tin trên mạng, có phải là sự thật không!_Thanh nói với vẻ mặt bi quan, nghẹn ngào ở cổ, chờ đợi 1 sự thật như ý muốn.
_Trông cô kìa, chỉ mới là những tấm hình, những lời phê bình nhảm nhí mà đã làm cô run người vì lo lắng rằng mình sẽ mất bạn trai rồi, nếu như hơn thế nữa chắc cô đứng không vững luôn rồi_nó khinh thường nói_không lẽ cô không tin bạn trai của mình_nó đưa tay nâng cằm Thanh lên_đừng nói với tôi là cô cũng chả giám hỏi anh ta nha!
_….
Thấy Thanh im lặng nói tiếp:
_Cô sợ khi hỏi xong thì sẽ nhận được 1 đáp án không như mong đợi chứ gì? Cô sợ anh ta sẽ bỏ rơi cô phải không!_nó vẫn nhìn vào mắt Thanh hỏi.
Cô nàng có vẻ lúng túng với ánh mắt của nó,ánh mắt ấy như muốn lột trần những suy nghĩ của cô, không thể nào cự tuyệt được.
_Thanh khẽ chớp mắt lia lịa, rồi cúi đầu xuống hoặc xoay sang chỗ khác để không phải bắt gặp ánh mắt lạnh giá kia của nó._tôi sao lại mất tự tin về mình như thế chứ! Tại vì tôi tin anh Nam và không muốn làm anh Nam nghĩ là mình nghi ngờ anh ấy nên tôi mới đến gặp cô, để biết tại sao những tấm hình của hai người lại được đăng trên mạng và tại sao cô lại làm ra bộ mặt đó với anh ấy?
_nếu cô muốn biết mối quan hệ của tôi và anh ta là gì thì tôi cũng sẽ nói ra theo ý nguyện của cô!_nó vẫn bình thản đáp_tôi và anh ta…._trong thời phúc gay cấn này, ai ai cũng đang hồi hộp không biết nó trả lời thế nào, và kết quả là_không có quan hệ gì.
_cô nói láo, rõ ràng hình chụp 2 người đang nói chuyện với nhau và có vẻ đang cãi nhau nữa là, sao cô nói là 2 người không hề quen biết nhau chứ!_Ngân đứng phía sao cũng oang oang lên tiếng.
_hừ! các người tin cũng được không tin cũng không sao, tôi cũng không mắc gì phải giải thích cho mấy người biết, mà hình như các người đến đây chắc không phải để hỏi tôi mấy câu ngu xuẩn như thế này đấy chứ?_nó nói với vẻ mặt bất cần đời.
_được, mày ngon lắm, mày đã ăn gan hùm hay sao mà dám nói sốc với chị Thanh hả? tao phải dạy dỗ mày để mày không còn lên giọng hỗn láo đó nữa!_Ngân hung hổ bước lên trước, bây giờ hầu như là cô đã nắm quyền, vì Thanh, cô nàng đang thẩn thờ, trong đầu chỉ xáo rỗng, nhìn vẻ mặt cô trông đến tội nghiệp, người khác nhìn vào chắc chả ai muốn đánh hoặc chữi đâu, nhưng ai kia thì_Đồ vô dụng_đó là câu nói phát ra từ cửa miệng của bạn Ngân đấy ạ. (con nhỏ này lấy oán báo ân nhở)
Đáp lại sự giận dữ của Ngân, nó chỉ đứng đó nhún vai và trề môi, chỉ hành động ngố ngáo như thế thôi cũng đủ làm cô nàng Ngân tức điên lên rồi, cô ta ra hiệu cho 3 đứa con gái lên trước, xem thế đứng của nhóm mình như thế nào, mới cho thêm lực lượng xông vào nó. (con nhỏ này cũng khôn gớm nhể).
3 Đứa đó xông lên đến gần sát nó, nhưng nó vẫn đứng dửng dưng không hề động đậy, chỉ đứng 1 chỗ, khoanh tay lại và né sang 1 bên để tránh cú đấm của cô đầu tiên, rồi nó khụp đầu xuống để tránh khúc cây huơ ngang đầu, làm Minh lẫn Bảo chới với, (sợ nó bị thương đây mà). Cô gái khác lại thụi vào bụng nó, nhưng nó lại lùi về phía sao 1 cách nhanh chóng và nói:
_Đến lượt tôi chơi nhé!
Vừa nói xong, nó đã nắm lấy tay cô gái đang định đánh lén nó từ sau lưng và quật ra trước, làm cô nàng không kịp trở tay, không víu vào chỗ nào được đành phải cho nó quất mạnh xuống đất, “bụp” cô nàng nằm chỏng quèo dưới đất, cú tiếp đất quá mạnh làm cô đi không nổi nữa, nằm liệt dưới chân nó, tay chân run rẩy.
Nó xoay sang nhỏ khác đang mắt tròn mắt dẹp nhìn cô bạn bị nó hành hình 1 cách đáng thương, đâu biết, hình ấy đã đến mình,…nó chạy nhanh tới, dồn sức vào chân, nó phóng lên xoay 2 vòng rồi “bốp”, 1 cái đá vào mặt làm con nhỏ ngã ngửa, không còn thấy trời chăng gì nữa, đứng lên còn không vững, cứ đứng rồi lại té, nên nhỏ quyết định ngồi yên một chỗ để nghỉ sức+xem kịch tiếp.
Nhìn xung quanh chỉ còn 1 con, con nhỏ này đang run như cầy xấy, chưa đánh mà nước mắt nước mũi ở đâu tèm lem, chứ thử nhỏ đó bị đánh rồi xem, chắc khóc ngập trường luôn quá. Nhỏ đó chạy nhanh tới chỗ Ngân đang đứng, khóc lóc ՐêՈ Րỉ này nọ, định mét hay sao ấy, nhưng cô lầm rồi, không những Ngân không bênh vực mà còn mắng chữi thậm tệ và còn bị ăn tát nữa chứ.
_Mày chẳng làm ra tích sự gì hết, có 1 con nhỏ mà đánh cũng không xong, còn lại đây nói cho tao nghe nữa à, mày tin tao tát vỡ mồm mày không hả!_Tin hay không gì, khi nói câu đó Ngân đã tát cô gái đó rồi còn gì!_Tụi bây xông lên, không lẽ mười mấy đứa mà không đánh lại 1 con nhỏ tay không như nó hay sao!_Ngân nhếch mép cười nham hiểm.
Cô nàng cùng đồng bọn định xông lên đánh nó, thì Minh đã đứng trước mặt che chắn cho nó.
_Cô dẹp mấy trò của cô đi được không hả?Tôi không cho cô động đến 1 sợi tóc của Hân đâu._Minh ra giọng đe dọa.
_Trò gì chứ! Anh biết em làm vậy là vì chị Thanh mà, con quỷ đó đã mê hoặc, quyến rũ anh Nam, mà giờ đây nó còn đeo bám anh nữa chứ, em sẽ không bỏ qua cho nó đâu._Ngân hét lên.
Minh định nói tiếp nhưng có tiếng nói cất lên làm ngưng ngay cuộc nói chuyện. Nam từ xa bước lại gần nói:
_Anh không cho phép em đối xử như vậy với Zenny,…ý anh nói là với Hân!
Câu nói đó của Nam chẳng những làm mọi chuyện được giải quyết mà lại làm nó đi xuống chiều xấu, chiều rắc rối hơn.