Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 32 (hết)

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

Ngoại Truyện 7 - Mưu Kế Tạo Không Khí

Hoa kỳ về đêm lại yên tĩnh tựa như một con báo nằm ngủ giữa sao và trăng…
Những khu chợ đêm bắt đầu hoạt động, ở đây bán những món đồ lưu niệm, những món hàng chợ đơn giản nhưng lại rất dễ thương.
Hoài Minh và Minh Khuê đi dạo xung quanh chợ, mặc dù người đông nhưng vẫn không thể che đi được cặp đôi nổi bật này.
Thành thật mà nói, dáng người của Hoài Minh cũng ngang bằng Đài Phong điều khoảng 1m86, đôi mắt màu đen sâu thẫm tựa hồ nước, cặp lông mày đen được giấu phía sau mái tóc, cả người anh toát lên một vẻ dễ gần nhưng lại không dám quá thân.
Còn Mình Khuê, dung mạo cô vốn thanh tú, đôi mắt to tròn, hàng mi dài và đôi môi màu đỏ, nước da trắng hồng cơ hồ 乃úng ra được sữa, chiều cao khoảng 1m72, cả hai đi cùng nhau tạo nên một cảnh tượng hài hoà đẹp khó nói thành lời.
Minh Khuê cầm cây kẹo bông màu hồng chăm chú ăn nên cũng chẳng mấy để ý người ta đang nhìn mình, còn Hoài Minh thì cười nhạt.
Cả hai đi vào một nhà hàng nhật nổi tiếng ở đây, khung cảnh bên trong cũng cực kì cổ kính nhưng không kém phần sang trọng, Minh Khuê ngồi trong phòng chờ Hoài Minh đi gọi món.
Hoài Minh đang đi trên đường thì vô tình nhìn thấy một quầy bán đồ trang sức có khắc tên, anh suy nghĩ một chút rồi bước vào.
Đợi mãi cũng chẳng thấy anh về, Minh Khuê bắt đầu dòm ngó xung quanh, đang định đứng lên đi tìm thì Hoài Minh đẩy cửa bước vào.
“Đi lâu thế.”- Minh Khuê nói, ngữ khí tuy bình thường nhưng thoáng thấy sự không vui.
Hoài Minh nhúng vai: “Lạc đường.”
“Không phải bị mấy cô gái tây vây quanh đấy chứ?”- Minh Khuê nheo mắt hỏi.
Hoài Minh mỉm cười ngồi xuống đối diện cô, nhìn một lúc sau đó gật đầu đồng tình: “Con gái tây cũng rất nhiệt tình lại rất nóng bỏng, rất ѕєχy và vô cùng gợi tình.”
“Anh…”- Minh Khuê hiện rõ sự bất mãn nhưng ngay sau đó ý thức được mình hơi quá thì mỉm cười: “Quả thật anh rất tốt số.”
Hoài Minh mỉm cười sau đó nhìn chằm chằm Minh Khuê thật lâu vẫn không nói gì khiến cô hơi bối rối mà đỏ mặt.
“Anh, anh nhìn em như thế làm gì? Mặt dính gì sao?”- Cô vừa nói vừa đưa tay sờ mặt.
“Trên mặt em đang hiện một chữ to đùng, là chữ ghen đó.”
“Cái gì?”- Minh Khuê há to miệng cơ hồ như đang cứng họng.
Thấy Hoài Minh loé lên ý châm chọc, Minh Khuê bực tức: “Anh đang trêu em?”
“Anh biết anh đẹp trai nhưng mà không hề dễ giải đâu.”
Minh Khuê liếc anh một cái, không nói gì thêm, trình độ tự luyến của Hoài Minh không ngờ lại đạt đến cảnh giới cao thế….
Vừa định nói gì thì nghe bàn kế bên có một cặp đôi dường như là tình nhân đang nói chuyện với nhau
“Nghe nói hồ nước ở đường Tone rất linh đó, chỉ cần thảy một đồng bạc xuống là ước nguyện sẽ thành hiện thực, nhưng phải đến hai người mới linh nghiệm.”- Cô gái nói.
Chàng trai nghe thế trả lời: “Tí chúng ta đi.”.
Minh Khuê nghe vậy thì cũng muốn đi nhưng mà…
Hoài Minh đương nhiên nhận ra mong muốn của cô, anh mỉm cười nói: “Muốn đi không?”
Minh Khuê gật đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ nuối tiếc: “Nhưng phải hai người mới được…”
Hoài Minh nhíu mày sau đó cười nhạt: “Anh không phải người à?”
“Hả?”- Minh Khuê ngỡ ngàng, trời ạ… anh chàng này còn biết bắt lỗi ngôn ngữ nữa…
Hoài Minh bật cười thành tiếng trước gương mặt ngạc nhiên không nói thành lời của cô: “Ăn đi.”
**********
Paris…
Ờ hoa kì là buổi tối nhưng ở Paris chỉ mới về chiều, Dương Tử Hạo đi lòng vòng trước mặt Tuấn Khải khiến anh ta cùng Đài Phong khó chịu mà đồng thanh lên tiếng:
“Ngồi xuống đi.”
Dương Tử Hạo định quay qua cãi lại nhưng nhìn thấy hai gương mặt còn khó coi hơn là khóc kia thì hậm hực ngồi xống sofa nhìn Thanh Băng đang đứng trước cửa sổ.
“Thanh Băng, cô sao lại bình tĩnh như vậy chứ?”-Dương tử Hạo đành tìm Thanh Băng để ‘nói lên nỗi lòng’ của mình.
Thanh Băng vẫn không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chứ giờ làm sao? Ép bọn họ có được không?”
Roy ôm Thanh Duy và Thuỳ Dương trong lòng, nhíu mày lên tiếng: “Hai người này điều ngốc như nhau.”
Tuấn Khải quay qua liếc Roy một cái: “Cậu cũng không hơn người ta đâu, mới biết nói vài câu lại bày đặc.”
Thanh Băng cười nhạt sau đó lại nghe Tử Hạo nói tiếp: “Yêu thì nhảy vô ôm lấy nhau càng nhanh càng tốt, làm gì mà phải vòng vèo như thế? Lại còn… đi cầu nguyện nữa, ôi trời ơi.”
Ái Linh bật cười: “Hoa Hoa đại tổng à, anh và công chúa Regina cũng ôm chầm lấy nhau sao? Theo tôi được biết thì không như vậy…”
Tử Hạo liếc Ái Linh bằng ánh nhìn rất là ‘hiền hậu’: “Nhắc đến cô ấy làm gì?”
Đài Phong nhíu mày: “Nếu không ép bọn họ vậy thì chúng ta tạo không khí cho bọn họ có được không?”
“Là sao?”- Roy và mọi người điều nghi hoặc.
Ánh mắt Thanh Băng tràn đầy ý cười quay lại nhìn Đài Phong: “Suy nghĩ của anh cũng chính là quan điểm của em.”
Dương Tử Hạo và Tuấn Khải hết nhìn Đài Phong lại quay qua nhìn Thanh Băng sau đó không hiểu lên tiếng: “Tôi biết hai người là vợ chồng có tâm linh tương thông nhưng hãy nói cho những người như chúng tôi hiểu không.”
Tất cả chụm đầu lại nghe Thanh Băng nói sau đó sắc mặt ai cũng hưng phấn mà đồng thanh:
“Cứ như vậy.”
Ngoại Truyện 8- Minh Khuê Bị Bắt

Hồ nước Tone là một kiến trúc khá quy mô, bề ngoài của hồ được thiết kế theo phong cách hy lạp nhưng hệ thống nước lại được lắp đặt rất hiện đại, sự đối lập này tạo nên một cảm giác rất linh thiên và thần bí.
Bầu trời đêm, nhưng ánh đèn đầy đủ màu sắc rọi vào những tia nước đang không ngừng phun ra tựa như các vũ công đang nhảy múa trên không khí, ánh đèn màu làm cho nước chuyển đổi màu liên tục, dưới khung cảnh lung linh như vậy, một chàng trai và một cô gái đứng đó, chàng trai cao lớn khôi ngô còn cô gái thì xinh đẹp mỹ lệ… hai người tạo nên một khung cảnh vô cùng tuyệt vời.
Minh Khuê chắp hai tay lại cầu nguyện sau đó tung đồng tiền trong tay mình lên, đồng xu bay trên không tiến về phía hồ nước sau đó lặng lẽ vùi mình sau những tầng nước đầy màu sắc tựa như thần linh đã chắp nhận lời nguyện cầu của cô gái nhỏ.
Quần áo của Minh Khuê hơi mỏng lên khi đứng gần hồ nước thì gần như bị hơi nước làm ướt, bộ quần áo dính vào vô tình gián tiếp phát hoạ lên những đường nét cơ thể tuyệt mỹ của cô, giờ phút này Minh Khuê tựa như một kiệt tác của nhân loại.
Hoài Minh từ phía sau choàng áo khoát lên người cô, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào bờ vai nhỏ kia thì lại vô thức mà kéo cô dựa vào иgự¢ mình.
Minh khuê thoáng chốc cứng dơ người, tay chân bây giờ không biết bỏ vào đâu cho hợp lí, đột nhiên một sợi dây chuyền được treo lơ lững trước mặt cô.
“Đây là gì?”- Không phải giả ngu đâu, ai chẳng biết là sợi dây chuyền nhưng… ý nghĩa của nó là gì?
Hoài Minh đặt cằm lên vai cô: “Dây chuyền.”
Minh Khuê nhìn sợi dây chuyền, mặt của nó là một ngôi sao ở trong mặt trăng.
Hoài Minh nói tiếp: “Khi nãy đi ngang thấy người ta bán nó, anh chợt nghĩ tới em là ngôi sao còn anh là mặt trăng, như vậy anh có thể bảo vệ em rồi.”
“nhưng nếu trời đầy mây u ám, ngôi sao sẽ bị che mất…”- Minh Khuê nhìn sợi dây chuyền.
Hoài Minh cười nhẹ: “Ngôi sao ở cạnh mặt trăng sẽ vĩnh viễn không biến mất, vì ánh trăng có một loại ánh sáng bất diệt.”
Đúng vậy, do ánh trăng rất toả sáng, nên nếu sao bị mây che sẽ có ánh trăng xua mây đi, nếu trăng bị mây che thì ngôi sao bé nhỏ kia sẽ dùng chút ánh sáng nhỏ nhoi của mình để có thể ở bên trăng còn nếu…cả hai điều bị che khuất thì họ vẫn sẽ mãi bên nhau.
Hoài Minh đeo sợi dây chuyền lên cổ Minh Khuê, hai người hạnh phúc như vậy nhưng chẳng hề nhận ra…
Nguy hiểm đang đến gần.
-Hai tiếng sau-
Paris…
“Nói đi.”- Thanh Băng bật loa lớn rồi để điện thoại trên bàn, xung quanh là Đài Phong và mọi người.
Từ bên đầu dây bên kia, giọng Hoài Minh tràn đầy lo lắng: “Lão đại, Minh Khuê mất tích rồi…”
Thanh Băng nhíu mày: “Cái gì? Hoài Minh, cậu nói rõ ràng xem.”
Bên phía Hoài Minh rất ồn, có lẽ anh ta đang tìm ở khu chợ đêm nào đó, giọng nói gấp gáp thở không ra hơi: “chuyện là thế này, Minh Khuê bảo muốn ăn kẹo bông nên tôi dặn cô ấy ngồi xuống ghế đá còn mình thì đi mua, lúc trở về thì không thấy đâu… đã hai tiếng rồi, tôi đã tìm khắp nơi vẫn không thấy.”
“Nè, em giao chị cho anh mà anh lại không bảo vệ cho tốt, anh thật là”- Ái Linh ‘tức giận’ lên tiếng.
“Cậu có còn là đàn ông không? Một cô gái nhỏ cũng không giữ được.”- Dương tử Hạo cũng rất ‘giận.’
“Hoài Minh, cậu mà không tìm được em gái tớ thì cậu chuẩn bị đi đầu thai đi.”- Tuấn Khải cất giọng đe dọa.
Giọng Hoài Minh đầy sự lo lắng: “Lão đại, cậu có thể sai người tìm giúp tôi không? Tôi sợ Minh Khuê gặp chuyện xấu.”
Thanh Băng nhíu mày: “Không được, hoa kỳ không nằm trong phạm vi quản lí của Thiên Long, không cách nào giúp được.”
“nhưng mà..”
“Nghe này, an nguy của Minh Khuê hoàn toàn phụ thuộc vào cậu đó.”- Đài Phong cắt ngang lời Hoài Minh sau đó tắt máy.
Điện thoại vừa tắt, không cần nói cũng biết khung cảnh hậu trường là như thế nào…
Tất cả cười lớn đến rớt cả quai hàm, cười đến không còn sức nói chuyện.
“Chúng ta, chúng ta quá đạt.”- Dương Tử Hạo cười không kịp thở.
“Sang năm em đi casting làm diễn viên.”- Ái Linh quay qua nói với Văn Vĩ.
“Chúng ta như thế có ác quá không? Nghe giọng của Hoài Minh chắc đã cực khổ lắm rồi.”- Văn Vĩ giữa đường đột nhiên ‘nhân từ’
Dương Tử Hạo đập vai Văn Vĩ: “Đây là mình giúp họ mà, hơn nữa điều là người của Thanh Băng, Minh Khuê sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Chưa chắc.”- Trình Thanh Băng lên tiếng, một câu nói chỉ hai chữ của cô làm mọi người dừng cười mà đứng hình.
Thanh Băng đứng lên đi tới quầy bar pha một ly rượu vang đỏ sau đó dựa vào quầy nhìn mọi người, ánh mắt vẫn không chút gợn sóng: “Chắc hẳn mọi người vừa nghe tôi nói, thế lực của Thiên Long không hoạt động ở khu vực Châu Âu, đó hoàn toàn không phải câu nói đùa. Tôi đã liên hệ với Mafia tìm giúp một tên làm vụ này.”
“Là ai?”- Tuấn Khải hỏi.
“Voss, hắn ta nổi tiếng háo sắc, chuyến này Minh Khuê lọt vào tay hắn chắc chắn sẽ có nguy hiểm.”
“Cái gì? Thanh Băng, sao em không giúp Minh khuê.”- Tuấn Khải và mọi người đứng lên.
Trịnh Thanh Băng nhếch miệng: “Cái gì cũng có cái giá của nó, Minh Khuê phải đổi hạnh phúc bằng an nguy của bản thân, đây là cái gía. Với lại…còn phụ thuộc vào Hoài Minh nữa.”
Không gian yên tĩnh lạ thường, quả đúng là Băng Long, cái gì cũng sòng phẳng như vậy, biết rõ người thân gặp nguy hiểm mà còn thản nhiên nói là cái giá? Là do cô quá tuyệt tình hay là vì cô đã chuẩn bị.
Quả nhiên, ngay sau đó cô quay ngang Vân Long: “Điện báo cho Hoài Minh địa điểm của Minh Khuê đi.”
Đây chính là lần đầu tiên Thanh Băng can thiệp vào cái giá của người khác… nhưng đến kịp hay không là do Hoài Minh.
Sáng hôm sau…
Thanh Băng và mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
Trong màn hình là cảnh Hoài minh ngồi cạnh cô gái đang ngủ say…
“Chuyện là thế nào?”- Thanh Băng nhíu mày nhìn vào gương mặt tái nhợt, và những dấu vết mờ ám nơi cổ của Minh Khuê…
Hoài Minh nhíu mày: “Tôi cùng cảnh sát xông vào, vừa đúng lúc bọn chúng định giở trò, lúc đó quần áo trên người Minh Khêu đã không chỉnh tề, nhưng lại không thể bắt được bọn chúng, dường như họ là một băng nhóm nào đó, bọn họ cho Minh khuê uống thuốc kích thích khiến cả đêm cô ấy rất khó chịu.”
Thanh Băng không đợi Hoài Minh nói hết, cô đóng laptop lại sau đó đi nhanh ra ngoài, chỉ để lại một mệnh lệnh:
“Đưa tên khốn đó đến đây.”
Ngoại Truyện 9- Happy Ending

Phòng tổng thống khách sạn Buking.
Căn phòng tổng thống rộng lớp giờ đây đã có rất nhiều người đứng xung quan, Đài Phong và đám Tử Hạo cũng ngồi xung quanh, không khí nồng nặc mùi thuốc súng và đặc biệt là sát khí khiến người ta run bần bật ở phía Thanh Băng đang ngồi phía xa.
Voss và đàn em của hắn quỳ rạp dưới đất, tấm thảm cũng bị mồ hôi của bọn chúng làm đậm lên một khoảng, chúng không dám động đậy cũng không dám ngẫn đầu lên như là sợ một động tác nhỏ của mình sẽ đánh thức một con báo đang ngủ say.
Trịnh Thanh Băng vẫn ngồi đó, chân trái chéo và chân phải, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Voss.
Ít ra so với đám đàn em của gả ta thì Voss bình tĩnh hơn mấy phần, bọn họ là người của Mafia, cũng biết Thanh Băng có quan hệ tốt với thiếu chủ Henry nhưng chắc cũng không đến nỗi không nể mặt tới mức Gi*t người của Henry.
“Trịnh lão đại, lần này là do lão đại nhờ tôi bắt con nhóc đó cớ sao bây giờ lại trách tội tôi.”- Voss ngước mặt lên không kiêng nể mà nhìn thẳng vào mắt thanh Băng.
“Tôi có nói là mấy người được phép động vào cô ta?”- thanh băng lạnh lùng đáp trả, quả thật cô biết Voss là một tên háo sắc nhưng không ngờ gã lại to gan đến mức độ nổi sắc tâm với người của mình.
“Thiếu chủ Henry và lão đại luôn có mối quan hệ tốt với nhau, lần này chỉ vì con nhóc con mà Thiên Long đối đầu với Mafia, có đáng không?”- Voss gian tà lên tiếng.
“Không đáng, thật sự không đáng”- Thanh Băng nhếch miệng, cái tên này lại muốn lấy Henry ra để nguy Hi*p cô?
Nghe cô nói thế thì Voss mừng thầm, nhưng nỗi buồn chưa bao nhiêu thì Thanh Băng nói thêm: “Nhưng Voss à, cậu tự xưng là thuộc hạ thân cận của Henry thì phải biết mối quan hệ của tôi với thiếu chủ các người cực kì tốt, cậu cho rằng…”- Thanh Băng dừng lại vài phút sau đó tiến lên ngồi xổm trước mặt Voss.
“Cậu quan trọng đến nổi để chúng tôi trở mặt sao? Còn nữa… nếu đã muốn tìm đường sống cho bản thân thì hãy không ngoan mà tìm hiểu đối tượng trước, đừng tuỳ tiện nguy Hi*p người khác đặc biệt là tôi, Trịnh Thanh Băng này từ trước tới giờ ghét nhất là bị người các nguy Hi*p.”
Cả người Voss bây giờ bắt đầu run bần bật, bây giờ gã mới biết mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, Voss chưa kịp lên tiếng thì Thanh băng tiếp tục ra lệnh: “Dẫn bọn họ qua phòng kế bên.”
“Cô, cô muốn làm gì?”- Đám người của Voss kinh sợ.
Thanh Băng nhếch miệng: “Làm gì? Vừa nãy các ngươi định làm gì Minh khuê thì bây giờ cứ làm như thế…chỉ là…đối tượng khác mà thôi, dẫn đi.”
“Lão đại, lão đại tha tội, tha tội…”- Tiếng hét của bọn chúng ngày càng xa, cho đến khi cửa phòng đóng lại thì Đài Phong mới nghi hoặc mà nhìn Thanh Băng, theo anh biết thì torng trường hợp này Thanh Băng sẽ lấy súng nả cho tên kia vài phát mới phải sao tự nhiên lại ‘ban thưởng’ cho bọn chúng như vậy?
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thanh Băng thản nhiên ngồi xuống sofa: “Bên phòng bên kia là đám tù nhân ở Kích Vân lao, em đặc biện sai người chuẩn bị vài cực phẩm … rất tốt.”
Lời nói mập mờ của Thanh Băng khiến mọi người nửa hiểu nữa không.
Thật ra… vừa rồi Thanh Băng có sai một số anh em dẫn vài tên đàn ông ở Kích Vân đến, rồi cho bọn họ uống một chút thuốc kích thích… Thanh Băng vốn dĩ không muốn Gi*t người thay vào đó cô thích ђàภђ ђạ người khác hơn.
Bệnh viện Hoa Kỳ…
Minh Khuê ngồi trên giường nhìn Hoài Minh đang cực kì khổ sở với tái táo..
“Để em làm..”- Minh Khuê giơ tay giật thì bị Hoài Minh cản.
“Em là người bệnh, tất cả mọi việc không được động tới.”
Minh Khuê chỉ biết khóc không ra nước mắt mà nhìn chàng trai đang cầm cây dao trên tay, nhìn kĩ thì bàn tay của Hoài Minh rất đẹp, cô thật không nỡ để anh mất một ngón tay chỉ vì việc gọt táo cho cô.
Chuông điện thoại vang lên, Minh Khuê nhìn màn hình, là Dương tử Hạo gọi, cô bắt máy:
“Hoa hoa đại công tử, có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia Dương Tử Hạo hi hi ha ha trả lời: “Minh khuê cô sao rồi, mọi người rất lo lắng cho cô đây này.”
“Tôi không sao, đã khoẻ nhiều rồi… nhưng chắc sắp bị Hoài Minh làm cho mệt ૮ɦếƭ rồi đây.”
“Đừng nói như vậy chứ, lúc cô bị bắt Hoài Minh chút nữa là lục tung cái thành phố Hoa Kỳ lên rồi, trong màn mưa cậu ấy phóng xe như một tên điên tìm cô đấy, còn nữa cậu ấy còn thiếu chút nữa là bị bắn ૮ɦếƭ đó, còn nói cái gì mà… Minh Khuê rất quan trọng với tôi, Minh Khêu à, cậu ấy yêu cô cô lắm đó, cố gắng mà trân trọng đi.”- Dương Tử Hạo cúp máy, lăn ra nhìn mọi người cười xối xả, những lời vừa rồi có một nữa là thật còn một nữa là tự biên thêm cho nó lãng mạn, tài ăn nói của Dương Tử Hạo quả thật khó có ai sánh bằng mà.
Minh Khuê mỉm cười nhìn Hoài Minh vẫn đang ‘giảng co’ với trai táo nhỏ phía xa, ánh nắng rọi vào khiến anh giống như một đứa trẻ đang cáu gắt vì đồ chơi vậy.
End
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc