Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 24

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

Bóng tối bao trùm cả thành phố, tiếng gió lạnh như muốn cứa vào những cõi lòng cô đơn, tại một căn biệt thự lớn và có vẻ như có một nhận vật thế lực đang ở đây, hàng trăm người đàn ông áo đen đứng canh gác nghiêm ngặt.
Một ông già khoảng 60 tuổi đang ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, ông nhâm nhi điếu thuốc trên môi, căn phòng rất tôi tựa hồ cũng chỉ có ánh sáng của trăng, một người đàn ông mặt vest đen bước vào cung kính cuối đầu, “Thiên lão đại, thiên chủ đã về.”
Người đàn ông nghiêm nghị cất tiếng, “Gọi nó vào đây.”
Người đàn ông cuối đầu lui ra, khoảng chừng năm phút sau, từ phía cửa, một người đàn ông bước vào, vừa nhìn thấy ánh sáng trong căn phòng quá yếu liền giơ tay bật đèn, ánh sáng trong căn phòng rọi lên khuôn mặt của người đàn ông đứng ở cửa, anh ta có một gương mặt baby nhưng lại trưởng thành hơn rất nhiều, ánh nhìn của anh khiến người khác ấm áp, “Cha, sao không bật đèn?”
Giọng nói ấm áp và trầm thấp của hắn vang lên, hắn đi đến bên sofa ngồi xuống.
“Không dám đối mặt với tất cả, tự dưng sẽ có cảm giác sợ ánh sáng.” Ông lão nhàn nhạt trả lời.
Hắn nhìn ông lão, nhíu mày hỏi, “Không dám đối mặt? vì sao?”
Ông lão nhìn hắn, “Vì sao? Còn không phải vì con?, con vì một đứa con gái mà hai lần Gi*t ૮ɦếƭ người của mình, vì cô ta mà con Gi*t sát thủ đắc lực ta phái đi, cũng vì cô ta mà con Gi*t đi con cờ mạnh của chúng ta là Trần Lâm, Thiên Nhiễm, con đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Thiên Nhiễm đứng lên đến bên cạnh cửa sổ, “Con đã từng nói, tất cả những người muốn làm hại Thanh Băng điều phải ૮ɦếƭ, Trần Lâm đã nghe lệnh của cha mà Gi*t cô ấy một lần, cha nghĩ con sẽ cho hắn sống?”
~Rầm~ Ông lão đập bàn đứng dậy, chỉ tay vào Thiên Nhiễm, “Con, con nhất định phải vì một đứa con gái mà chống đối ta?”
Thiên Nhiễm quay lại, không có bất kì sự sợ hãi nào mà nhìn thẳng vào mặt cha mình, “Vì cô ấy, cho dù có chống đối với cả thế giới con cũng đồng ý.”
“Con, con…tại sao con lại cố chấp như vậy? Con cũng đã nhìn thấy rồi, lúc ở trên tàu là ai đã cùng sống cùng ૮ɦếƭ với cô ta? Cô ta đã có Đài Phong rồi, con nên chấm dứt giấc mộng của mình đi, không chiếm được thì phải huỷ diệt, đó là nguyên tắc trong cuộc sống.”
Thiên Nhiễm vội cắt ngang lời, “Cha sai rồi, đó là ích kỉ không phải yêu, cả đời cha không bao giờ hiểu tình yêu là gì.”
“Con, sao ta lại có đứa con như con chứ? Cút ra ngoài, cút!.”
Thiên Nhiễm không nói hai lời mà đi thật nhanh ra ngoài, anh về phòng của mình ngồi lên lan can nhìn ra bên ngoài, ánh mắt hắn tựa hồ như chứa một nỗi buồn xa xăm…Vậy đó, hắn là đã yêu người con gái đó suốt tám năm, là hắn đã đứng phía sau nhìn theo bóng dáng người con gái đó, âm thầm bảo vệ cô ấy. Hắn không cần cô báo đáp hắn hay yêu hắn, hắn chỉ cần cô không từ chối sự bảo vệ của hắn vì đó, chính là mục tiêu sống duy nhất của cuộc đời hắn, Thiên Nhiễm muốn cô hạnh phúc, cho dù…hạnh phúc của cô không có phần hắn, hắn vẫn mong cô hạnh phúc.
-Bệnh viện-
Hai ngày nay Thanh Băng luôn ở bệnh viện chăm sóc cho Đài Phong, Đài Lạc nghe tin con trai bị thương cũng lo lắng mà chạy đến nhưng Thanh Băng cản lại, cô chỉ nói anh chỉ bị thương nhẹ nằm viện vài ngày sẽ khỏi.
Thanh Băng ngồi cạnh giường bệnh nhìn anh, đã hai ngày nay anh vẫn chưa mở mắt một lần, đột nhiên Thanh Băng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, “Là ai?”
~Xoạt xoạt~ tiếng bước chân như muốn tránh mặt vang lên..
Thanh Băng đứng lên đuổi theo, mấy ngày nay cô biết luôn có người theo dõi cô nhưng vì cô không cảm thấy người này muốn hại mình nên cũng để yên xem hắn làm trò gì.
Thiên Nhiễm bỏ chạy thật nhanh nhưng Thanh Băng cũng không kém, cả hai một trước một sau mà đuổi theo, hai thân ảnh phi nhanh trên đường, Thanh Băng quyết xem người này là ai.
~Keng~ người ở phía trước làm rơi một vật, Thanh Băng dừng lại cầm vật đó lên xem, cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy… đó là một chiếc nhẫn, trên đó có một kí hiệu quen thuộc đó là hình dấu X do chính cô khắc lên…
Bóng người đàn ông đã biến mất từ lúc nào, Thanh Băng cũng không còn sức để đuổi theo, ô đang nghĩ xem người này là ai? Chiếc nhẫn này… là của cô làm nhưng….cô cũng chỉ trao cho duy nhất một người, không lẽ…
Thanh Băng ngạc nhiên nhìn hướng người đàn ông đã mất bóng, cô thì thầm khẽ nói, “Chẳng lẽ là anh? Tiểu Nhiễm…”
Đứng mất hồn một lúc lâu Thanh Băng mới rời đi, cho đến khi cô đi hẳn, từ trong góc khuất, một người đàn ông bước ra, hắn chưa rời đi, khi phát hiện mình làm rơi chiếc nhẫn đó hắn đã muốn lấy lại nhưng… khi nghe cô gọi hai tiếng tiểu Nhiễm hắn lại rất vui mừng mà quên cả trời đất, cô còn nhớ hắn, hóa ra cô còn nhớ tới một người là hắn…
Thanh Băng bước về nhà, cô ngồi trước cửa sổ, tay vẫn cầm chiếc nhẫn hình chữ X, làm sao cô quên được…
Người đó, chính người đó đã thay đổi cô…
Người đó, chính người đó đã tiếp cho cô sức mạnh…
Người đó, chẳng lẽ vẫn luôn kề cận bên cô bấy lâu nay?
Trên đời này, ngoại trừ Đài Phong, chỉ có hai người đàn ông khiến cô khắc sâu vào trong tim đó chính là cha cô và tiểu Nhiễm…
Tiểu Nhiễm, có phải anh không? Thật ra anh vẫn luôn bên em có phải không? Tại sao anh không gặp mặt em?
Thanh Băng nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cô vẫn còn nhớ..
Tám năm trước, khi cô chỉ mới 8 tuổi...
Tám năm trước, vào cái ngày mà cô mất đi tất cả, mất đi gia đình, cái ngày tội tệ nhất trong lịch sử của cô…
Một đứa bé 8 tuổi bất lực ngồi trong một góc phòng thờ, nhìn tấm di ảnh của cha mình, cô không hề khóc, dù lòng rất đau nhưng không có lấy một giọt nước mắt, ánh mắt cô ẩn chứa nỗi buồn nhưng kèm với đó cũng là sự quật cường hiếm thấy ở một đứa trẻ.
Đó chính là cô, Trịnh Thanh Băng, lúc đó cô nhỏ bé tưởng chừng như vô hại, nhưng không ai có thể ngờ được, chính cô lại là người làm mưa làm gió ở hắc đạo trong tương lai, vào lúc cha cô vừa mất, Thanh Băng bị các nguyên lão trong bang phái khinh thường, họ lăng mạ và xem cô như không khí chỉ vì … cô là một đứa con gái, mà một đứa con gái thì có thể làm chuyện gì?
Thanh Băng ngồi đó, tất cả người đến cúng bái điều không mảy may quan tâm đứa nhóc là cô, họ hờ hững đến vô tâm … Chỉ có hắn, hắn đã đến bên cạnh cô ngồi xuống, hắn lúc đó chỉ mới 12 tuổi, hắn giơ bàn tay của mình vuốt đầu cô, nhẹ nhàng hỏi, “Tại sao em không khóc không buồn sao?”
Thanh Băng ngước lên nhìn gương mặt ôn nhu của hắn, “Buồn, nhưng không khóc.”
“Vì sao?”
“Lúc họ còn sống, em đã làm tròn trách nhiệm và bổn phận một người làm con, nên lúc họ mất em không hối hận, chính vì vậy nên không khóc.” Thanh Băng trả lời một cách chắc chắn.
Dù là bằng cách nào, thì con người ta vẫn cứ phải sống tiếp. Chấp nhặt làm gì những chuyện không đâu. Yêu hận khóc cười, tính là gì? Hết thảy cuối cùng cũng sẽ trở thành ngày hôm qua, cũng sẽ bị thời gian xóa mờ. Bình bình thản thản mà đi qua hết những điều ấy, vui sướng, đau khổ, hạnh phúc hay tuyệt vọng. Sau này nhìn lại, trong lòng đồng thời cũng tĩnh lặng như vậy mà thôi, như thể đang nhìn vào những câu chuyện của một người xa lạ
Câu trả lời của cô làm Thiên Nhiễm hơi bất ngờ, một cô bé lại có thể nói ra những đạo lý này? Hắn dịu dàng hỏi lại, “Bọn họ điều quan tâm em, em không buồn sao?”
Thanh Băng hướng về phía đám người kia, cô cười lạnh, “Trịnh Thanh Băng này trước giờ chưa từng nhìn sắc mặt người khác mà hành sự. Em không quan tâm.”
Thiên Nhiễm mỉm cười nhìn cô, xem ra là lúc đầu hắn đã coi thường cô bé này, “Em là Thanh Băng phải không?”
Thanh Băng dùng đôi mắt bình thản của mình nhìn hắn, cô gật đầu sau đó hỏi, “Anh là ai?”
Vốn chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng dường như lại quá khó khăn với Thiên Nhiễm, hắn im lặng một lúc như muốn tìm câu trả lời hợp lý, “Anh là Thiên Nhiễm.”
Đối với lời giới thiệu ngắn gọn kia, Thanh Băng cũng chỉ hờ hững gật đầu, sau đó lại nghe hắn hỏi tiếp, “Em có định báo thù cho cha em không?”
“Báo thù?” Thanh Băng cười lạnh nhìn lên di ảnh của cha và ông, “Đương nhiên là sẽ báo thù, tôi nhất định phải san bằng tổ chức W.”
Ánh mắt sát khí của Thanh Băng khiến Thiên Nhiễm thoáng chốc bất ngờ, cô bé này hoàn toàn có những thứ mà một cô gái 8 tuổi không nên có. Cô quả thật muốn trả thù…vậy anh….
Bàn tay trái của anh thoáng chốc cầm một khẩu súng, từ phía sau anh giờ súng nhắm về cô.
Một…
Hai…
“Tiểu Nhiễm, tại sao anh lại đến nói chuyện với em?” Chẳng lẽ hắn không như bọn họ… hắn không khinh thường cô sao?.
Tay cầm súng của Thiên Nhiễm run lên rồi giấu cây súng vào trong áo, cô bé này vừa mới gọi hắn là gì? Tiểu Nhiễm?, “À…anh định đến Gi*t à không an ủi em…”
Cũng từ ngày đó, hắn luôn đến bên cạnh chơi đùa cùng cô, dạy cô cách sử dụng νũ кнí…
“Thanh Băng, nếu một ngày em phải Gi*t anh, thì em có làm không?” Thiên Nhiễm dựa vào một tảng đá nhìn thanh Băng.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu, “Sao anh lại nói thế, em sao lại Gi*t anh? Anh là người bạn đầu tiên của em, em sẽ bảo vệ anh.”
Thiên Nhiễm bật cười, nụ cười của anh cơ hồ có thể tranh nhau toả nắng với ánh mặt trời, “Em hát cho anh nghe được không? Anh trước giờ của từng nghe em hát.”
“Hát? Em chưa từng…”
“Không sao, anh đang muốn nghe.”
Thanh Băng cất giọng hát, giọng nói ô đã hay nhưng giọng hát cô lại hay hơn nữa.
Khi tuyết bắt đầu rơi,
Ơi trên bầu trời đầy mây kia, tôi đã đến như những bông tuyết
Ấy và soi sáng những ngày dài trong bạn.
Đừng chờ đợi một phép mầu
Trước mắt chúng ta bây giờ là một con đường đầy khó khăn.
Với rất nhiều những thử thách
Và chúng ta không thể biết trước trong tương lai
Và em cũng không có sức mạnh để thay đổi hay từ bỏ được.
…………….
Cứ như thế..hai người dần trở nên thân thiết, nhưng Thanh Băng vẫn chưa từng một lần quay đầu lại để phát hiện ra, đã biết bao nhiêu lần hắn đã giơ súng về phía cô, đã bao nhiêu lần hắn tự nói phải Gi*t cô cho bằng được…nhưng thật ra hắn lại không thể, hắn không thể làm được…
…………………….
Tổ chức W là một tổ chức thành lập khá lâu năm, nhưng lại không hề công khai thông tin ra ngoài, tổ chức này chủ yếu ngầm giúp đỡ cho các thế lực bên ngoài sáng, lão đại của tổ chức này chính là Thiên Nghĩa, ông ta từng một thời gây sóng gió ở thế giới ngầm.
Lần này, ông ta thực hiện một cuộc giao dịch với các bang phái khác, nhưng không may, số νũ кнí mà đã được chuẩn bị lại không được thông qua bởi Thiên Long nên không thể tiến hành phi vụ. Đó cũng là lí do, ông ta Gi*t cha và ông nội của Thanh Băng để lấy số νũ кнí kia về.
Dưới lão đại chính là Thiên Chủ, mà thiên chủ của W không ai khác chính là hắn, Thiên Nhiễm con trai của lão đại tổ chức này.
~Xoảng~ Chiếc ly thủy tinh bị đập mạnh xuống sàn đá, những tiếng vỡ như xé lòng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Trong phòng, Thiên Nghĩa tức giận chỉ về phía hắn, “Bảo con đi Gi*t con nhãi đó, con lại không Gi*t mà còn kết thân với nó, đúng là đồ vô dụng.”
“đó cũng chỉ là một đứa nhóc vô hại mà thôi, tại sao nhất định phải đuổi cùng Gi*t tận?” Thiên Nhiễm nhíu mày.
“Con, được lắm… hôm nay lại dám cãi lời ta.”
“Cha biết sợ vậy tại sao còn Gi*t họ?”
Thiên Nghĩa tức đến run người, “Được lắm, đúng là phế vật, chẳng có ai đáng để trọng dụng, ngày mai ta đưa con sang châu phi để con rèn luyện.”
“Con không đi.” Thiên Nhiễm dứt khoát từ chối.
~Gầm~ Thiên Nghĩa tức giận đập bàn, “Không đi cũng phải đi.”
Thiên Nhiễm không thể cãi lại, đành im lặng mà chấp nhận…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc