Buổi chiều mùa thu mang một không khí dịu dàng và mát mẻ.
Tại một sân tennis…
Ánh nắng dịu nhẹ le lói qua những tàng lá cây dày đặt rọi xuống thân ảnh nhỏ bé của Trịnh Thanh Băng.
Trịnh Thanh Băng mặc một bộ đồ đơn giản, quần Jeen xanh và áo thun màu đen, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu đen.
Đứng kế bên cô là 3 người con trai cao lớn. Đài Phong, Tuấn Khải, Hoài Minh.
Phía sau bọn họ là 1 đám khoảng chừng 35 người.
Đó là vệ sĩ và thuộc hạ của cả 3 người bọn họ. Hôm qua Trịnh Thanh Băng có nói là cần có thế lực, cô cảm thấy Không có thế lực của mình, động tay động chân thật khó. Vốn cô chỉ nói bâng quơ như thế thôi nào ngờ mới sáng sớm cả 3 người điều kéo cô tới đây.
“Băng nhi, đây là đích thân Đài Gia huấn luyện, họ đều là những tinh anh.”- Đài Phong chỉ vào thuộc hạ của mình.
Trịnh Thanh Băng đeo một cái kính râm màu đen nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng sắc bén của cô đang nhìn về hướng bọn họ.
“Đây là thế lực chủ yếu của Đài Gia?”-Trịnh Thanh Băng cất giọng lạnh lùng.
Giọng nói của cô, lời nói của cô điều lộ rõ vẻ coi thường đối với bọn họ, khiến đám thuộc hạ của Đài Phong thoáng chốc tái mặt rồi lại căm phẫn.
Đài Phong cũng không nói được gì.
Tuần Khải bước lên, chỉ vào đám thuộc hạ của mình: “Thanh Thanh, em xem đây là những anh em mà anh đã đào tạo. Nhưng em không được nói với ba mẹ chuyện này đâu đó.”
Thanh Băng hướng mắt về phía đám thuộc hạ của Tuấn Khải: “Đây là thế lực mà anh vẫn luôn tự hào?”
Giọng nói cô vẫn như lúc nãy, không có chút tình cảm khiến bọn người nãy giờ sắc mặt luôn lạnh nhạt bây giờ cũng tràn ngập sự tức giận.
Hoài Minh cũng bước lên: “Lão đại, Đây là người của Hoài Gia chúng tôi. Bọn họ cũng là người của tôi, do tôi đào tạo.”
1 lần nữa, Thanh Băng lại đưa mắt nhìn về hướng thuộc hạ của Hoài Minh, lần này cô nhíu mày: “Đây là đám côn đồ mà cậu vẫn luôn hãnh diện?”
Cũng như 2 đám người kia, đám người này cũng thoáng chốc tràn ngập sự tức giận.
Thật tức ૮ɦếƭ mà, bọn họ bấy lâu luôn tự hào vì mình là một trong những tinh anh được đào tạo bài bản. Bây giờ bị một con nhóc mới 17 tuổi xem thường, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được sự xem thường này.
1 người trong đám người của Đài Phong lên tiếng: “Đại Thiếu Gia, cô ta không có tư cách làm lãnh đạo của chúng tôi.”
2 đám người kia cũng đồng loạt lên tiếng gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
“Bọn tôi làm sao có thể nghe lời một cô nhóc chứ.”
Đài Phong, Tuấn Khải, Hoài Minh điều nhíu chặc mày, đây đều là những tinh anh những thế lực mà họ tự hào nhất. Vậy mà trong mắt cô lại thấp kém như thế? Đây là cô tự đánh giá cao năng lực của mình, hay là thuộc hạ của bọn họ thực sự kém.
Hiện tại, là lúc Thanh Băng cần phải xuất ra thực lực của mình, muốn hàng phục những vệ sĩ mắt cao hơn đỉnh này, không cần những lời thừa thải, mà là thực lực tuyệt đối.
3 người nhìn Thanh Băng, Cô gật đầu hướng về phía đám thuộc hạ, cô lần lượt nhìn qua từng người.
Bọn họ tuy rằng không phục nhưng cũng không thể không thừa nhận khí thế của cô gái 17 tuổi này quá bức người. Ánh mắt của cô như có thể nhìn xuyên thấu suy nghĩ của bọn họ.
Không có lời dư thừa nào, Thanh Băng sắc mặt vẫn vô cảm chỉ tay vào 35 thuộc hạ của cả 3 người, lạnh lùng ngoắc ngón tay, cực kỳ lãnh khốc nói: “Cùng lên đi.”
Ba chữ lạnh lùng, cùng lên đi, khiến sắc mặt 35 vệ sĩ tái mét, bọn họ ai cũng là sát thủ hàng đầu, chưa khi nào phải cùng nhau ra tay đánh một người, mà cô nhóc 17 tuổi này cư nhiên dám khiêu khích bọn họ cùng lên. Đây tuyệt đối là vũ nhục, vũ nhục không nói nên lời.
Nhìn đám vệ sĩ sắc mặt xanh mét, Thanh Băng trong mắt hiện lên một tia khinh miệt.
“Các ngươi chọn cách bất động, vậy thì đừng trách ta.”- Thanh âm lạnh lùng còn đang phiêu tán trong không trung, thân hình Thanh Băng đã biến mất.
Tốc độ không phải cực nhanh, nhưng cũng đủ chớp nhoáng xuất hiện trước mặt họ.
Đám thuộc hạ thấy thế hừ lạnh một tiếng cùng nhau xông lên.
1 tên thuộc hạ xông tới đá về phía Thanh Băng nhưng cô né rất nhanh, tay còn giữ chặt chân của tên đó trên không trung vung một cái khiến tên đó ngã lăn nhào mấy vòng.
Những tên còn lại thấy thế cũng ngạc nhiên nhưng cũng cùng tiến lên.
Nấm đấm lao về phía mình bị Thanh Băng nhẹ nhàng né tránh nhưng cũng đồng thời ra một đòn khiến đối phương ngã khuỵ xuống đất.
Nhìn thấy Thanh Băng thản nhiên như chơi trò chơi khiến 3 người đàn ông vô thức nắm chặt tay lại. Là cô tự đánh giá mình quá cao rồi, dù gì thì đám thuộc hạ của họ cũng được huấn luyện tỉ mỉ bài bản. Cô dù võ công cao, thân thủ tốt, bất quá cũng chỉ mới 17 tuổi lại còn là con gái, dù là bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng chỉ mới 17 năm, có thể đến mức nào?
Nhưng mà, bọn họ không biết, Trịnh Thanh Băng lại là Băng Long Lão Đại mà người người tôn kính và khi*p sợ. Không phải chỉ đứng đầu trong trăm vạn người, mà là đứng đầu toàn thế giới hơn 6 tỷ dân này.
Cô, là từ cõi ૮ɦếƭ đi ra.
Cô, là tu la trong biển máu mà trưởng thành
Vì thế để đối phó với mấy tên tép rêu này, chỉ như chuyện con nít.
Thân thủ nhẹ nhàng nhưng luôn đánh vào điểm yếu của đối phương. Một tên, rồi lại một tên, lần lượt 35 vệ sĩ chỉ trong 10 phút đã ngã xuống đất.
3 người đàn ông nhìn thấy cảnh này chợt buông lỏng tay, cực kỳ khi*p sợ nhìn Thanh Băng. Đây là loại công phu gì? Nhìn như hoàn toàn lơ đãng nhưng có thể tránh được nhiều công kích như vậy.
Thanh Băng bước lên đứng ở giữa 3 người đàn ông, cô thản nhiên khoanh tay nhìn đám người nằm dưới đất lạnh lùng quát một tiếng dứt khoát: “Đứng!”
Đám người mặc dù rất đau nhưng không hiểu sao vẫn nghe lời loạng choạng đứng lên.
35 tên vệ sĩ cuối đầu đồng thanh lên tiếng: “Lão Đại.”
Nếu là bình thường, 1 cô gái 17 tuổi mà được 35 tên đàn ông gọi một tiếng lão đại sẽ nhảy cẩn lên vì vui mừng nhưng Thanh Băng thì không, cô chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hiện tại, tôi đang lo nghĩ các cậu liệu có đủ khả năng hay không làm thuộc hạ của tôi.”
“Lão đại, chúng tôi…”- Đám vệ sĩ ngập ngừng.
“Là một sát thủ cũng là một vệ sĩ, yếu tố đầu tiên chính là sự bình tĩnh. Vừa rồi tôi chỉ mới khích các cậu vài câu, các cậu đã bắt đầu mất bình tĩnh, nếu đối mặt với kẻ thù, sự mất bình tĩnh này của các cậu sẽ trở thành điểm yếu trí mạng.”- Thanh Băng lạnh lùng cắt ngang câu nói của thuộc hạ.
Đám người cuối đầu. Thì ra lúc nãy cô là cố ý khích bọn họ để khảo nghiệm.
“Đánh nhau, các cậu dùng những chiêu thức bài bản này làm gì? Đối với tôi sự bài bản cùng quang minh chính đại là đồ bỏ, các cậu phải có cái gọi là vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn. Các cậu cũng không cần phải dùng những chiêu thức rườm rà kia làm gì, chỉ cần một phát chí mạng.”
Ngừng một lúc nhìn thấy đám người kia đang cúi đầu không biết nói gì Thanh Băng lại nhíu mày: “Các cậu xem, nhanh như thế đã bắt đầu nhục chí. Thử hỏi các cậu dựa vào cái gì để có thể làm thuộc hạ cho tôi?”
“Lão đại, chúng tôi sẽ tận tâm tận lực.”- Đám vệ sĩ nói.
“Làm thuộc hạ cho tôi, muốn được tôi tin dùng. Thứ nhất phải có sự bình tĩnh. Thứ 2, phải có sự gan dạ. Thứ 3 phải có sự vô tình đến máu lạnh. Thứ 4, phải có bản lĩnh. Nếu các cậu muốn làm người của tôi, tôi nhất định sẽ cho các cậu đặc huấn thật nghiêm khắc, có thể đau đến tận xương tuỷ. Các cậu có nguyện ý?”
“Lão đại, chúng tôi nguyện ý.”- Đám vệ sĩ đồng thanh đáp.
“Được, 1 tháng nữa kỳ nghĩ hè tới tôi sẽ đích thân cùng các cậu đi Nam Mỹ một chuyến. Các cậu sẽ được đặc huấn tại rừng nhiệt đới Amazon. Nhớ kỹ, qua được thì sống không qua thì ૮ɦếƭ, dưới tay Trịnh Thanh Băng tôi, tuyệt đối không có phế vật.”
Lời nói của Thanh Băng khiến tất cả điều phải kinh ngạc đến sợ hãi. Rừng nhiệt đới Amazon của Nam Mỹ là một nơi không phải người bình thường có thể vào. Cô gái này 17 tuổi mà dám đến đó quả thật có bản lĩnh, điều này càng thêm khiến đám vệ sĩ thêm kính trọng.
“Vâng, lão đại.”- đám người đồng thanh nói.
Thanh Băng gật đầu, nhưng cô lại không biết khí thế bức người của Thanh Băng tại đây đã bị một đôi mắt từ xa thu hết vào.
Trịnh Thanh Băng về nhà đã là giữa trưa. Sáng sớm vẫn chưa ăn sáng mà phải đánh với đám người của 3 ông tướng thật quá hao phí sức lực.
“Tam Đại Tiểu thư, cô muốn ăn gì?”- Quản Gia Kim cung kính hỏi.
“Gì cũng được, mang lên phòng tôi.”-Thanh Băng đi thẳng lên phòng, hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của ‘người nhà’.
Tuấn Khải cũng mệt mỏi ngã tự do lên sofa, Minh Khuê ngồi cạnh Tuấn Khải, Ái Linh và Văn Vĩ ngồi một bên.
Ái Linh nhìn theo bóng dáng Thanh Băng mà nhíu mày hỏi: “Sao lần này về em có cảm giác chị ba cứ lạ lạ sao sao ý.”
Minh Khuê đang ăn lê phía đối diện cũng gật đầu: “Chắc là càng ngày càng trưởng thành hơn.”
Ái Linh lắc đầu: “Chị ấy trưởng thành nhưng lại lạnh lùng hơn trước rất nhiều.”
Tuấn Khải cũng vào cuộc: “Nó rất oai đấy, khi nãy còn một mình đánh ngã 35 tên.”
Ái Linh cất giọng con nít: “Trong lúc em đi, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Tuấn Khải và Minh Khuê lắc đầu: “Không có.”
Tay cầm chén trà của Văn Vĩ khẽ run lên: “Chị Minh Khuê, bắt đầu từ khi nào thì chị Thanh Băng thay đổi như vậy?”
“Ngày 10-7.”- Minh Khuê trả lời rất nhanh.
Văn Vĩ nhíu chặt mày, chén trà cũng rớt xuống tạo thành tiếng vỡ nghe nhức óc.
“Xin lỗi.”- Văn Vĩ giống như đang hoảng loạn.
Người làm bước lên dọn dẹp xong thì lui xuống.
“Văn Vĩ, anh sao vậy?”-Ái Linh lo lắng hỏi.
“Không, Không sao.”- Văn Vĩ nhìn Minh Khuê bằng ánh mắt nghi ngờ: “Sao,sao chị nhớ rõ như thế.”
“Bởi vì hôm đó Tuấn Khải có dẫn con mụ Đại Ngọc về nhà, lúc đó chị còn nhìn lịch xem ngày đó là ngày gì mà xui thế nên chị nhớ rất rõ.”- Minh Khuê thật thà trả lời.
Ngày 10/7, đó là ngày xảy ra vụ nổ, là ngày chị hai anh ta rời khỏi thế giới này. Nhưng…làm sao lại có chuyện này?
“Đúng vậy, đúng vậy. Thanh Thanh thay đổi từ đó”- Tuấn Khải uống một ngụm trà rồi nói tiếp- “Nó vốn khá nhát gan nhưng từ đó lại can đảm lạ thường, một thân một mình đánh lại một đám côn đồ, hôm nay lại còn hạ gục một đám vệ sĩ. Còn nói cái gì mà dẫn bọn họ đi rừng nhiệt đới Amazon đặc huấn nữa.”
Amazon? Lúc ở sân tennis Văn Vĩ đứng từ xa có thể cảm nhận được khí thế bức người, hơi thở đầy sát khí của cô. Cô là nói là đi rừng Amazon huấn luyện bọn họ, Rừng nhiệt đới Amazon là nơi mà cô từ cõi ૮ɦếƭ đi ra, là nơi khẳng định sức mạnh của cô với toàn thể anh em trong bang phái, là nơi đầy rẫy cạm bẫy cùng dã thú. Hôm nay, ‘chị Thanh Băng’ lại nói sẽ đến rừng Amazon, đó là nơi để một cô gái mười bảy tuổi vào sao? Trừ khi chị ấy am hiểu đường đi lối về và cách sinh tồn trong rừng rậm Amazon.
Người có 1 khí thế bức người, lại tràn đầy sát khí, võ công cùng thân thủ lợi hại, hơi thở cường đại lại thông thuộc cách sinh tồn trong rừng rậm còn ai khác ngoài Trịnh Lão Đại chị hai của anh ta.
Nhưng mà làm sao có thể? Trọng sinh? Suy nghĩ này xuất hiện đầu tiên trong đầu.
Sao lại trùng hợp như thế? Là Trọng Sinh sao? Anh ta tuy nghi ngờ nhưng vẫn hy vọng là có thật.