~Ring…~ chuông điện thoại Thanh Băng vang lên
Cô vừa về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của Đài Phong
“Có chuyện gì.” – Thanh Băng nói
Đầu dây bên kia 1 giọng nam dịu dàng trầm ấm vang lên:“Không có gì,chỉ là nhớ em thôi.”
“Hết nhớ chưa?” – Mắt Thanh Băng ẩn hiện ý cười
“Vẫn chưa.?” – Đài Phong thở dài
“Thế thì cứ tiếp tục nhớ đi.”
“Đồ tàn nhẫn,em đang ở đâu.”
“Ở nhà.”
“Nhớ anh không.”
“Nhớ.”- Thanh Băng vốn dĩ là người trước nay không thích bộc lộ tình cảm của mình một cách thái quá,nên cô chỉ trả lời ngắn gọn nhưng đủ ý.
“Nhớ thì tốt,đừng có nhớ anh mà không có anh rồi lại tìm người khác.”
“Nếu thật sự như vậy thì sao.”
“Nếu em nhìn người khác, anh sẽ móc mắt hắn.Nếu em hôn người khác, anh sẽ cắt đầu lưỡi hắn.Nếu em vuốt ve người khác, anh sẽ lột da hắn.Nếu em cùng người khác thân mật, anh sẽ phế hắn.Nếu em nhớ nhung người khác, anh sẽ đập nát đầu hắn.Nhưng nếu em yêu người khác, thì anh sẽ moi trái tim em ra ăn.”- Đài Phong nghiến răng nói.Giọng nói anh hùng hồn như kiểu nói là sẽ làm.
“Vậy thì em sẽ làm tất cả những điều đó với những kẽ mà em ghét.”-Thanh Băng cười.
“Anh thật không dùng logic bình thường để phân tích em được..”
……
Cuộc nói chuyện ngọt ngào có khi lại trẻ con cứ thế mà tiếp diễn.
***************************
“Mau Lên,Mau lên….”
“Bên này,Quản gia Kim dì để bình hoa đó bên kia đi.nè A như,cô mau lau dọn cái trần nhà sao mà bụi bặm quá…” – Mộc Cát hối hả sai người làm việc.
Tuấn Khải ngồi sofa nhàn nhã uống trà còn Minh Khuê ngồi kế bên.
Sáng sớm thì Thanh Băng đã chứng kiến khung cảnh khá hỗn loạn dưới nhà,cô không biết sao mọi người lại hối hả như thế.
“Có chuyện gì vậy?”- Thanh Băng đi tới ghế sofa ngồi xuống.
“Ái Ái về.”-Tuấn Khải nhìn cô rồi nói
Ái Ái? Là Trịnh Ái Linh đang du học ở Italy sao?
“Hôm nay nó dẫn bạn trai nó về,nghe nói là quen nhau ở Italy.”-Tuấn Khải nói tiếp.
Thanh Băng gật đầu im lặng
“Thanh Băng,hôm qua em oai lắm đó.”-Tuấn Khải nói.
Thanh Băng im lặng nhìn vào Ipad xem như Tuấn Khải là không khí.
“Tứ Đại Tiểu Thư về rồi….”-Quản Gia chạy vào vừa thở vừa nói.
Tất cả mọi người đều hướng mắt ra ngoài cửa.1 bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn,gương mặt thon gọn ngũ quan tinh nghịch bước ra,có vẻ rất trẻ con khi cô gái diện 1 bộ váy màu đỏ thẫm,nụ cười trên gương mặt đấy thật chói sáng.
“Trời ơi…con gái yêu của mẹ…”-Mộc Cát chạy nhanh lại ôm lấy Ái Linh
“Mẹ,con nhớ mẹ quá…nhớ mẹ ૮ɦếƭ đi được ấy.”-Ái Linh ôm Mộc Cát mỉm cười tinh nghịch.
“Ái Ái…sao nào,có nhớ chị hay không”-Minh Khuê cũng ôm chằm lấy Ái Linh.
“Em nhớ,nhớ tất cả mọi người…”-Ái Linh dùng giọng điệu trẻ con ngọt như mía lùi.
Cả nhà ai cũng vui mừng nhưng… có 2 bóng dáng vẫn nghiêm chỉnh ngồi ở sofa đó là Thanh Băng và Tuấn Khải.Tuấn Khải vốn tính bất cần đời nên cũng không quá chú ý,Thanh Băng thì lại rõ hơn là lạnh nhạt tới mức không quan tâm.
“Chị Thanh Băng,chị không nhớ em sao?”-Ái Linh bĩu môi.
“nhớ.”-Thanh Băng đáp
Ái Linh nhào tới chỗ Thanh Băng lay lay khuỷ tay cô: “Chị Thanh Băng,lâu ngày không gặp chị thật xinh đẹp qua đi…không như anh Tuấn Khải,ngày càng xuống sắc.”
“Nói gì thế con nhóc,mới về muốn ăn đòn hả?”-Tuấn Khải gắt gỏng
“À đúng rồi,bạn trai con đâu? Sao nói nó cùng về với con.”-Mộc Cát nói.
“Để con gọi.”-Ái Linh đi ra ngoài một lúc sau đó dẫn một chàng trai đi vào.
Chàng trai có mái tóc vàng được cắt ngắn,gương mặt khá Baby trẻ con,ngũ quan thì cân đối vóc dáng khoảng 1m78. Đôi mắt nâu tinh nghịch.
Trịnh Thanh Băng nhìn thấy chàng trai này thì đôi mi nhíu chặt lại,Trong lòng cô lúc này xuất hiện hàng ngàn câu hỏi hàng trăm lời muôn nói nhưng ngoài mặt thì cô vẫn lạnh nhạt.
“Giới thiệu với mọi người, Đây là Trịnh Văn Vĩ là bạn trai của con.”-Ai Linh giới thiệu.
“Chào mọi người.”-Văn Vĩ mỉm cười.
Văn Vĩ? Em trai cô sao lại xuất hiện ở thành phố Lâm? Chẳng phải là nó đã theo Henry đến Mafia huấn luyện rồi sao? Nếu nó vì tình hình nội bang Thiên Long hiện đang rối loạn mà về vậy sao nó lại đến đây?
“Chào con,bác xem nào…đẹp trai quá đúng là xứng đôi với Ái Ái”-Môc Cát đánh giá cậu ‘con rể út’
“Nào mọi người ngồi xuống đi rối nói”- Mộc Cát nói,bà ta nở nụ cười vui vẻ.
Mộc Cát ngồi trên sofa,Tuấn Khải,Minh Khuê và Thanh Băng ngồi một bên bên kia là Ái Linh và Văn Vĩ.
“Văn Vĩ ,cháu hình như không phải người ở đây.”-Mộc Cát tươi cười hỏi
“Cháu ở thành phố Giang đến.”-Văn Vĩ trả lời.
“Thế 2 đứa gặp nhau thế nào?”-Minh Khuê hỏi.
“Bọn em gặp khi đi du học ở Italy.”- Ái Linh nói.
Thanh Băng lạnh nhạt hỏi: “Văn Vĩ,em về đây làm gì?”
Ngữ khí lạnh như băng của Thanh Băng làm Văn Vĩ sững sờ,Ngữ khí này rất giống với một người….
“Văn Vĩ đây là chị ba,Trịnh Thanh Băng.”-Ái Linh nhẹ giọng giải thích.
Trịnh Thanh Băng? Văn Vĩ sửng sốt,khí chất này giống y hệt người đó… nhưng có lẽ là trùng hợp thôi.
“Nhà em có một số chuyện cần giải quyết.”-Văn Vĩ cười nói.
Thanh Băng gật đầu,tên nhóc con này ít ra cũng biết là nhà mình có chuyện hơn nữa là chuyện hệ trọng chứ nếu không cô sẽ một tay chém ૮ɦếƭ nó.
~Reng!!!~ Tiếng chuông vào lớp vang lên khiến không gian trường học bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Hôm nay lớp 11A lại không như mọi ngày nháo nhào lên,không tuân thủ phép tắc mà ai náy điều trật tự ngồi vào chỗ của mình.
Chắc chắn là ngày bình thường cái lớp toàn công tử tiểu thư nhà giàu này sẽ loạn đến không thể loạn hơn nhưng vì hôm nay là ngày công bố kết quả của kì thi cuối tháng vừa rồi nên ai cũng mang tâm lý hồi hồi hợp đến không còn tâm trí nghĩ đến vấn đề khác.
Giáo viên chủ nhiệm cầm theo một chòng hồ sơ đi vào khiến không khí đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của 41 học sinh lớp 11A.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn qua cả lớp rồi mở miệng: “Các em, hôm nay đã có kết quả kì thi vừa rồi. Chúng ta có 2 bạn điểm cao nhất khối và 2 bạn bị xếp vào top học sinh yếu cần được bồi dưỡng.”
Tất cả học sinh điều hít thở thật sâu để không bị ngất vì kết quả mà cô giáo sắp thông báo.
Ngừng một lúc cô giáo nở nụ cười vui vẻ nhìn về cuối lớp: “Và 2 bạn điểm cao nhất khối là học sinh Trịnh Thanh Băng và Đài Phong.”
Gương mặt của tất cả học sinh trong lớp lúc này có thể nói là gương mặt tượng thần. Tất cả điều nhìn về Thanh Băng trợn to mắt,há to mồm. Sao có thể? Bọn họ làm sao có thể tin được. 1 đứa học yếu nhất khối sao lại thành giỏi nhất khối được? huống hồ vào lớp chỉ thấy cô nghe nhạc rồi lại ngủ?
Đài Phong nhìn Thanh Băng mỉm cười, anh luôn biết cô nàng này có bản lĩnh. Lúc mới vào anh còn nghe tin là Thanh Băng từng là học sinh yếu nhất khối 11 này, anh không tin thật đúng là tin đồn.
Sắc mặt cô giáo đang vui vẻ thoáng chốc lại âm u, cô thở dài nói: “Và hai học sinh yếu là…” Cô giáo ngưng lại một chút nhìn về phía giữa lớp rồi cất giọng trầm trầm: “Yến Chi và Đại Ngọc.”
Yến Chi trợn to mắt không tin,đứng phắt dậy: “ Sao có thể như vậy? Đây là nhằm lẫn… sao,sao nó có thể là học sinh giỏi nhất khối, có phải các người giở trò gì rồi không?” – Yến Chi chỉ tay về phía Thanh Băng, kích động nói.
“Ý của cô là nhà trường và cô giáo ăn hối lộ?”-Thanh Băng dùng cặp mắt thản nhiên đầy khiêu khích nhìn Yến Chi.
“Yến Chi, em đừng quá đáng.”-Cô giáo nghiêm giọng.
“Không có,cô nói bậy, cô vu khống tôi.”- Yến Chi tái mặt.
“Nếu như vậy thì đây là một kết quả công tâm nhất từ phía nhà trường, cô không nên có ý kiến.”-Thanh Băng liếc Yến Chi.
“Cô…”
“Yến Chi, Thanh Băng nói đúng. Em nên chuẩn bị lịch và thời gian để học thêm lớp bồi dưỡng.”-Cô giáo nói.
Tiết học bắt đầu mang theo sự uất ức không nói nên lời của Đại Ngọc và Yến Chi, 2 người bọn họ cứ liếc về phía Thanh Băng mang theo sự thù hằn và ganh ghét.
~Reng~ 45 phút trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến giờ giải lao.
Thanh Băng đi cùng Đài Phong xuống nhà ăn,2 người làm cho nhà ăn trước khá náo loạn. Mấy đám học sinh cứ nhìn 2 người như vừa thấy người hành tinh ghé thăm.
Bọn họ sao lại không biết Đài Phong là Đại Thiếu Gia của Đài Thị, là người thừa kế hợp pháp của Đài Thị. Nhiều cô gái vẫn luôn nuôi mộng với anh chàng này nhưng bởi vì anh luôn lạnh lùng và ngó lơ bọn họ nên bọn họ vẫn không cách nào tiếp cận anh. Hôm nay là lần đầu tiên thấy Đài Phong đi cùng 1 cô gái khác nên lần lượt các nữ sinh dùng ánh mắt Gi*t người nhìn về Thanh Băng.
Thanh Băng luôn không quan tâm đến người khác nhìn mình như thế nào nên gương mặt vẫn thản nhiên như không ngồi vào chỗ đợi Đài Phong lấy thức ăn.
“Thanh Băng? Phải cô không?”
1 giọng nói vui vẻ phía sau Thanh Băng truyền tới. Thanh Băng quay lại thì nhận ra người đó, sao người này cứ lạng qua lạng lại trước mặt cô chứ.
“Thì ra cô học ở đây.”- Minh tự nhiên ngồi xuống ghế mỉm cười.
Thanh Băng nhìn Minh nhíu mày.
“Tôi biết cô không thích nói chuyện, tôi mới chuyển đến đây vào học là sẽ nhận lớp.”-Minh nhìn vào phù hiệu trên áo Thanh Băng: “Hóa ra cô học lớp 11A,tôi cũng vậy. Từ nay chúng ta học chung lớp rồi.”
Thanh Băng nhìn Minh Hạo. Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá anh ta. Ngoại hình ổn,tính tình khá là vui vẻ khác với 2 tên lần trước ức Hi*p Minh khuê.
“Băng nhi.”-Từ xa Đài Phong đi tới nhìn thấy Minh thì liền nhíu mày.
Đài Phong đến bên cạnh Thanh Băng ngồi xuống: “Băng nhi, đây là…”
“À,tôi còn có chuyện đi trước đây.”-Minh vội vàng rời khỏi,nhìn ánh mắt của Đài Phong cứ như sắp Gi*t người tới nơi ấy. Anh mà không chuồn sớm chắc sẽ không sống nổi.
Minh rời đi rồi Đài Phong mới quay sang Thanh Băng nhìn cô chằm chằm.
Thanh Băng bị ánh mắt của Đài Phong làm mất tự nhiên, bình thường cô luôn bị người khác nhìn như thế nhưng cảm thấy bình thường sao khi Đài Phong nhìn cô như vậy cô cảm thấy thật khó chịu, giống như…. Là mình mới vừa bị phát hiện ngoại tình vậy.
“Không thân lắm.”-Thanh Băng giải thích ngắn gọn.
Trịnh Thanh Băng giải thích ngắn gọn như thế lại làm Đài Phong cực kì an tâm. Đây là cô không bị chột dạ.
Vào giờ học cô giáo đi vào và đi sau cô là Minh.
“Các em,đây là học sinh mới lớp của chúng ta.”
“Xin chào,tôi là Hoài Minh.”-Hoài Minh giới thiệu,ánh mắt anh dừng tại chỗ Thanh Băng.
“Hoài Minh, em sẽ ngồi cùng Thanh Băng”- Cô giáo nhìn đi nhìn lại chỉ thấy chỗ Thanh Băng còn trống.
“Dạ, được.”- Hoài Minh mừng rỡ, thật đúng ý anh ta.
Nhưng mà cũng ở cuối lớp có một người đang cực kì không hài lòng.