Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm - Chương 07

Tác giả: Tuyết Băng Vong Ưu

1 người đàn ông,dù lạnh lùng tàn khốc thế nào thì khi họ yêu một người nào đó, họ sẽ ôn nhu với người đó đến cực điểm
---------------
2 tuần nghỉ học cực kì nhanh đã trôi qua.Mọi việc lại quay về quỹ đạo của nó.
Thanh Băng đi xuống lầu thấy Minh Khê và Mộc Cát đang ngồi ăn sáng cô chỉ đến rồi nói: “Con đi học trước.”
“Đi Học? Minh Khê còn chưa đi mà….”-Mộc Cát nói.
“Có người đến đón.Con đi trước.”-Nói xong cô đi ra khỏi nhà bỏ lại sau lưng 2 bộ não chứa đầy những câu hỏi.
Từ lúc ở công viên về Đài Phong vẫn không gọi điện không nhắn tin cũng không gặp mặt,cô cứ tưởng rằng anh đã bỏ cuộc nên cũng an tâm. Thật không ngờ…tôi hôm qua anh ta gọi nói hôm nay đón cô đi học.
“Ra rồi à.”- trên ghế lái chính của chiếc BMW màu đen,1 chàng trai có vẻ ngoài hớp hồn người khác,đôi mắt xanh lam lạnh nhạt sắc bén khi thấy Thanh Băng đi ra liền lộ rõ vẻ ôn nhu.
Đợi khi Thanh Băng ngồi vào ghế lái Phụ Đài Phong đưa cho cô một gói ùa.
“Gì thế?”-Thanh Băng nhíu mày.
“Xem đi.”-Đài Phong cười.
Thanh Băng nhận lấy gói quà và mở ra. Tức thì gương mặt của cô lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Trong đó là quyển võ thuật bí truyền của tổ chức Mafia ở Italy.Đây là chiêu võ độc môn của Mafia,những cuốn sách này vốn là cơ mật tại sao Đài Phong có được.
“Anh biết em thích võ thuật nên mấy ngày qua có đi Italy một chuyến vì Mafia cũng có giao tình với anh nên bang chủ mới tặng anh.”- Đài Phong nhẹ giọng giải thích
Thì ra…ra là 2 tuần nay không liên lạc gì là vì Đài Phong phải đi Italy tìm sách cho cô.
Thanh Băng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp,1 sự cảm động ùa vào tâm trí cô.
Cảm động?
Là cảm động sao?
Từ khi mẹ cô mất cái cảm giác băng giá luôn hiện diện trong trái tim cô,cô Gi*t người chưa hề chớp mắt nhưng lại vì một quyển sách mà cảm động.
Chắc có lẽ đã từ lâu rồi chưa có ai vì cô mà làm những việc khiến vô vui như vậy.
Thật ra cô với Henry- bang chủ của Mafia có thể nói là có giao tình rất tốt.Trong làm ăn,từng đợt νũ кнí mà Mafia muốn tiến hành giao dịch điều phải có sự thông qua của Thiên Long,đây là quy định trong thế giới ngầm.Nếu là ở ngoài đời,cô đã từng cú Henry một mạng trong vụ nổ lớn ở đảo Vân Nam nhiều năm trước,từ đó Henry vẫn luôn xem cô là bạn tốt tuy nhiên do cái tên Henry này chẳng bao giờ chịu an phận nên Thanh Băng cũng hạn chế giao tiếp với hắn. Về thế lực,Thiên Long Bang và Mafia cân bằng nhau,Mafia cai quản hắc đạo châu âu còn Thiên Long cai quản hắc đạo châu á,nhưng Henry đối với Thanh Băng vẫn uôn nhiết tình và nể mặt cô,chỉ cần cô mở miệng, đừng nói là 1 cuốn sách nhỏ, cho dù là 1 nữa sản lượng của Mafia cũng không thành vấn đề.
Thấy Thanh Băng im lặng,Đài Phong cười: “Đừng quá cảm động,anh là người rất dễ đắc ý.”
“Ai bảo anh làm chuyện phí hơi sức thế này”-trong lòng cảm động là thế nhưng ngoài miệng vẫn cay độc. Nhưng nếu tinh tế có thể nhận ra,giọng nói của Thanh Băng đã bớt đi vài phần băng lãnh.
“Muốn em yêu anh thì phải chịu khổ.”-Đài Phong nói,trên môi anh vẫn nở nụ cười.
“Tôi sẽ không yêu ai.”-Thanh Băng nói.
“được,em đừng có mà yêu ai.Để anh yêu em,đây có được xem như là quyền lợi của anh không? Em không có quyền từ chối.”-Đài Phong nói.
“Được,vậy em hỏi anh. Em và Đài Thị anh chọn bên nào?”-Thanh Băng nói.
Đây là câu hỏi khó,Đài thị là tâm quyết của cha anh nếu anh không chọn Đài Thị chẳng phải anh bất hiếu sao?
“Anh chọn Đài Thị. Nhưng anh nhất định sẽ ૮ɦếƭ cùng em.”-Đài Phong dứt khoát.
Thanh Băng ngạc nhiên nhưng cũng hài lòng vì câu trả lời này.Đúng,anh chọn Đài Thị nhưng anh sẽ ૮ɦếƭ cùng cô.Nếu anh trả lời là anh chọn cô cô sẽ cho là anh nói dối nếu anh chọn Đài Thị cô sẽ tiếp tục lạnh nhạt với anh.Nhưng anh lại chọn Đài Thị để trọn chữ hiếu với Đài Gia nhưng lại không thể ở bên cô vậy anh sẽ ૮ɦếƭ cùng cô để có thể ở bên cô.Đây là câu trả lời thật lòng.
“Băng nhi,Đời này kiếp này em chỉ có thể là của anh,dù có ૮ɦếƭ em cũng sẽ là của anh.”
Thanh Băng và Đài Phong tiến triển khá tốt,anh chàng này làm cô càng ngày càng thích.Hôm nay Đài Phong có việc ở Đài Thị nên không ở bên Thanh Băng được.
Ở nhà mãi cũng chán,Thanh Băng đi ra ngoài dạo,hiếm khi cô lại có thói quen nhàn nhã này. Có lẽ ở chung với người bình thường lâu quá nên cũng bị bọn họ thay đổi rồi không…
Thanh Băng đi dạo xung quanh các con đường,giữa phố phường nhộn nhịp Thanh Băng nghe được những thanh âm như là có người đánh nhau tại một con hẻm.
Thanh Băng vốn thuộc về hắc đạo nên cũng không khó để phát hiện ra nơi đây toàn là sát khí.
“Đánh ૮ɦếƭ bà nó cho tao.”
“Dám gây hấn với Tùng ca.”
“Bắt thằng Tuấn Khải lại đánh ૮ɦếƭ nó.”
Vốn dĩ Thanh Băng cũng không định để ý nhưng khi cô nghe câu nói cuối cùng kia thì bất giác nhíu mày, Tuấn Khải? khi nãy Mộc Cát nói Minh Khuê cùng Tuấn Khải ra ngoài? Cái tên Tuấn Khải này gây thù chuốc oán khắp nơi có ૮ɦếƭ thì cũng không đáng tiếc nhưng Minh Khuê bình thường rất ngoan lại rất tốt với cô nếu như bị bọn này làm hại thì còn gì là cô ấy.
Thanh Băng đi vào con hẻm nhỏ thì thấy 2 người thanh niên là Minh,Tuấn Khải và một người xa lạ khác. Họ đang bị một đám côn đồ vây quanh cách họ phía xa xa Minh Khuê đang bị một tên khác giở trò xằng bậy.
“Tránh ra,tránh ra á.”-Minh Khuê vùng vẫy.
“Em gái nhỏ,cần gì phải gấp.”- người đàn ông đè lên người Minh Khuê.
“Anh sẽ cho em thành người lớn nhanh thôi.A”
Mặt của tên đàn ông đó thoáng chốc trở nên dị dạng vì bị Thanh Băng đá.Cú đá của Thanh Băng khiến tên đàn ông cao to lực lưỡng phải lộn vài vòng ra xa.Đây là chiêu thức Đài Phong chỉ cô hôm nay quả thật có công dụng.
Minh Khuê thấy Thanh Băng thì như là thấy được thần hộ mệnh cô ta lập tức chạy đến nép phía sau Thanh Băng.
Thanh Băng định dẫn Minh Khuê đi.
“Đi.”-Thanh Băng kéo Minh Khuê
Minh Khuê không đi ngược lại còn kéo Thanh Băng lại: “Nhưng anh Khải…”
“Người nào làm thì người đó chịu,hắn gây sự thì cứ chịu ૮ɦếƭ.”-Thanh Băng lạnh lùng nói.
“Nhưng dù sao anh ấy cũng là anh chúng ta,sao lại bỏ anh ấy được.”-Minh Khuê nắm lấy cánh tay Thanh Băng lay lay: “Thanh Thanh em mau giúp họ đi….một mình họ làm sao đánh lại 14 tên côn đồ thế kia.”
“Biết chị phiền phức như vậy em sẽ không cứu chị”-Thanh Băng miệng mồm thì cay độc nhưng vẫn lao ra đánh giúp 2 người kia.
Thanh Băng vung nắm đấm về phía tên côn đồ kia sau đó dùng chân đá vào bụng dưới của hắn khiến hắn văng ra xa.Tiếp theo còn một tên côn đồ khác nhào tới bị Thanh Băng bẻ gãy tay.
~Rắc Rắc~ những tiếng xương bị bẻ gãy liên tục vang lên trong con hẻm yên tĩnh,thoáng chốc Thanh Băng đã xử lý gọn gẽ đám côn đồ kia khiến bọn họ nằm la liệt kêu la dưới đất.
Thanh Băng đứng giữa một đám người đang nằm la liệt dưới đất,ánh mắt của cô lộ rõ sát khí cũng vẻ lãnh khốc.Sát khí của cô khiến người khác phải khi*p sợ,khí thế của cô khiến người khác phải thần phục.
Ánh mắt của cô quét qua từng người từng người một sau đó dừng lại trên người một tên côn đồ hình như là ‘thống lĩnh’ của bọn nhãi này,chính là người đàn ông khi nãy ức Hi*p Minh Khuê.
Thanh Băng từng bước từng bước tiến lại gần tên đó,tên đó cũng đồng thời bị khí thế của cô áp bức vô thức lùi ra sau.
“Mày,mày đừng qua đây.”-Tên đó hoảng sợ.
“Thích gái lắm sao?”- Thanh Băng hỏi,giọng nói như tu la dưới địa ngục.
“Mày,mày biết tao là ai hay không? Đụng vào tao tao sẽ không để mày yên thân.”-Tên đó và đường cùng nên giở trò nguy Hi*p,hy vọng có thể khiến Thanh Băng sợ. Nhưng mà…
“Trịnh Thanh Băng này ghét nhất là bị nguy Hi*p.”-Thanh Băng gằng từng chữ thật rõ ràng.Cô quay qua 1 đám đang nằm dưới đất không đứng lên nổi , chỉ vào một tên có thương thế nhẹ nhất.
“Ngươi,lại đây.”-Thanh Băng chỉ vào tên kia.Hắn không dám cãi lời mà chạy lại
“Nếu hắn thích gái như vậy hay ngươi thoả mãn hắn đi.”-Thanh Băng thản nhiên nói.
Đám Tuấn Khải,Minh Khuê và đám côn đồ nằm la liệt dưới đất cả kinh nhìn về phía Thanh Băng.Cô gái này sao lại có ý tưởng tàn độc như thế,biểu 2 người đàn ông….Không,cô gái này không phải là người…cô ta,cô ta là ác quỷ.
“Tôi,tôi.”-Tên kia lắp bắp.
“1 là làm theo lời ta, 2 là vĩnh viễn không thể sinh con.”-Thanh Băng cắt ngang lời hắn.
“Tôi,tôi làm….tôi làm”-Tên kia hoảng sợ gật đầu.
Thanh Băng quay sang đám Tuấn Khải: “Đi,định ở đây làm khán giả à?”
Sau đó Thanh Băng dẫn đầu đám Tuấn Khải đi theo sau bước ra khỏi con hẻm một khoảng khá xa nhưng vẫn còn nghe thấy những âm thanh ‘mê hồn’ của 2 người đàn ông trong con hẻm.
“Thanh Băng em…”-Tuấn Khải định nói gì thì Thanh Băng cắt ngang lời.
“Lần sao,dẫn Minh Khuê ra ngoài thì đừng gây chuyện với đám côn đồ. Anh ૮ɦếƭ cũng chẳng sao nhưng đừng hại em gái.”-Thanh Băng thẳng thắng nói,cô vốn không thích một tên phá gia chi tử như Tuấn Khải. Tuấn Khải cũng giống như Dương Tử Hạo chỉ là những công tử đào hoa.
“Minh Khuê,cô thật lợi hại”-Minh lên tiếng,ánh mắt tràn đầy sự thán phục.
“Phải đó Minh Khuê,em ra chiêu nhanh mà độc. Em học ở đâu thế.”-Tuấn Khải cũng tán thưởng.
“Đó không phải chuyện của các người.”-nói rồi Thanh Băng rời đi,để lại 3 người.
“Tuyệt vời,Tuấn Khải,cậu có cô em gái có khí thế phong thái như vậy mà trước giờ tớ không biết.”-Minh huýt khuỷ tay Tuấn Khải.
“Cậu đừng nói với tớ là cậu có hứng thú đấy”-Tuấn Khải liếc Minh.
“Không,tớ còn định tôn cô ấy làm Lão Đại của tớ đấy”-Minh cười.
Tuấn Khải và Minh Khuê nhìn theo hướng Thanh Băng đã khuất.Thanh Băng của bọn họ từ nhỏ là nhát gan và là mẫu người hướng nội điển hình,tại sao gần đây cô lại lạ lùng đến thế.Loại khí thế trên người cô ngày cả sát khí dày đặt của cô khi nãy khiến họ hoảng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc