Nhìn thấy của Hạng Dư Khang thật sự giơ lên tay cầm cán dao, thì Nhan Bái Dung nhịn không được sợ hãi mà kêu lên:「Khang đừng mà…… Em không cần anh hy sinh vì em……」 nói đến đây thì sau đó bởi vì đau lòng mà nước mắt không ngừng rơi.
Tiếng khóc bi thương của cô ngăn trở động tác của Hạng Dư Khang, anh cười lộ vẻ sầu thảm,「 Tiểu Dung, anh thực xin lỗi em, là quan hệ của anh, liên lụy đến em người vô tội. Anh đáp ứng với người nhà của em sẽ làm cho em bình an vô sự mà trở về, cho nên cho dù mất một cái mạng anh cũng sẽ không tiếc.」
Lời nói này của Hạng Dư Khang, càng làm cho Nhan Bái Dung khóc kịch liệt hơn, cô lắc đầu mãnh liệt, và không ngừng giãy dụa,
「 Đừng….. Khang, em không cần anh như vậy…… Em không muốn anh bị thương tổn……」
「 Thực xin lỗi Tiểu Dung, anh không làm như vậy thì không thể cứu em.」 Cô ấy không thể hiểu quyết tâm mà Trần Hạnh Đường cần phải có một cánh tay của anh.
Nếu hôm nay không chém cánh tay này, thì Trần Hạnh Đường há chịu bỏ qua sao? Ngày khác khẳng định sẽ nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ. (gió tanh mưa máu)
「 Đủ chưa? Khang, kiên nhẫn của tao có hạn, mau đưa một bàn tay của mày cho tao!」 Trước mắt hình ảnh khóc sướt mướt, làm Trần Hạnh Đường không kiên nhẫn nổi nữa.
Hạng Dư Khang lại giơ dao nhỏ lên lần nữa, mắt thấy lưỡi dao sắc bén sắp chém xuống cánh tay.
Nhan Bái Dung sợ hãi mà nhắm mắt lại thét chói tai:「 Đừng–」
Đang lúc tràn ngập nguy cơ, thì một thanh âm từ trên trời giáng xuống, đúng lúc ngăn lại hình ảnh máu và thịt mơ hồ.
「 Cảnh sát đây – tất cả không được cử động!」 Một đám người súng vác vai, đạn lên nòng như sét đánh từ bên ngoài xông vào, nhân số gấp mấy lần thuộc hạ của Trần Hạnh Đường đang vây quanh bọn họ.
Giữa hỗn loạn, Hạng Dư Khang suýt nữa đã chém làm tổn thương chính mình thấy Trần Hạnh Đường và thuộc hạ bởi vì cảnh sát xông vào bất ngờ mà khi*p sợ, lập tức bỏ dao nhỏ xuống, đi qua bên cạnh Nhan Bái Dung.
Đáng tiếc, khoảng cách của ánh đèn đá lửa, làm cho Trần Hạnh Đường nhanh một bước bắt được Nhan Bái Dung đang trợn mắt há hốc mồm.
「 Đứng lại! Mày không muốn mạng của con nhỏ này thì đừng qua đây!」 Trần Hạnh Đường hô to với Hạng Dư Khang cách không đến ba bước.
「 A…… Khang……」
Hạng Dư Khang miễn cưỡng mà dừng bước chân lại, phẫn hận nhìn chằm chằm Trần Hạnh Đường đang kèm chặt Nhan Bái Dung.
Trần Hạnh Đường một tay ôm lấy cổ của Nhan Bái Dung, một tay cầm súng để lên huyệt thái dương của Nhan Bái Dung, thét lên ra lệnh với cảnh sát.「 Mấy người đứng đó không được động!」
Gã bảo mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà chính mình lại không thể lui về phía sau, bởi vì thuộc hạ vốn đứng ở phía sau gã, đã phản ứng không nhanh bằng gã, nên toàn bộ trở tay không kịp đã bị cảnh sát chế phục và kéo tới góc.
Trần Hạnh Đường nhanh chóng nhìn xung quanh mình, phát hiện trước sau đều bị giáp công (đánh từ hai phía), giận không thể kiềm được mà mắng:「 Hạng Dư Khang, mày thế mà tìm đến cảnh sát?」
「 Tôi không có! 」 Hạng Dư Khang phủ nhận, đối với cục diện chuyển biến thành như vậy, kinh ngạc của anh không kém với Trần Hạnh Đường. Có thể là vợ chồng Nhan thị lo lắng cho an nguy của con gái, nên nhịn không được mà báo cảnh sát.
Một cảnh quan nhìn như người lãnh đạo lần hành động này bước ra, thanh sắc câu lệ mà hô to:「 Trần Hạnh Đường, thuộc hạ của anh đều bị chúng tôi bắt, anh đừng làm phản kháng không cần thiết nữa, bỏ súng của anh lại, đầu hàng với phía cảnh sát.」
* thanh sắc câu lệ [Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc]
Hòn ngọc quý trên tay danh nhân Nhan Bá Nguyên của giới Ngân hàng bị kẻ bắt cóc đi, cũng không thể coi là không quan trọng, cảnh sát vừa nhận báo án của Nhan Bá Nguyên thì lập tức thành lập tổ chuyên án nhỏ, phái tổ SWAT (lực lượng đặc nhiệm) tinh nhuệ đi vào vùng núi bày ra lưới.
Chính là, bọn họ phán đoán sai lầm, khi ở bên ngoài rình thì nghĩ đến kẻ bắt cóc thiếu hỏa lực, nên mới mạo muội xông vào cứu giúp, ai ngờ Trần Hạnh Đường không như bọn họ nghĩ, trên người lại mang theo súng lục, bắt Nhan Bái Dung trở thành con tin.
Hiện tại cảnh sát chỉ hy vọng Trần Hạnh Đường có thể sớm một chút nhìn ra tình thế bất lợi với gã, mà buông tay chịu trói.
「 Mày không cần mạng con nhỏ này sao? Lại còn dám đi tới!」Sắc mặt của Trần Hạnh Đường xanh mét, đối với cảnh sát không nhìn uy Hi*p của gã, nên giơ súng lục lên đe dọa.
「 Trên người tôi có mặc áo chống đạn, còn có nòng súng của mười lăm tên thuộc hạ nhắm ngay anh, tôi có cái gì mà sợ hãi ?」 Cảnh quan ỷ vào cảnh sát nắm giữ quyền chủ đạo tuyệt đại đa số, nên cũng không sợ hãi đe doạ của Trần Hạnh Đường.
Nhưng Hạng Dư Khang lại sợ ૮ɦếƭ ! Anh sợ nếu không cẩn thận, thì Trần Hạnh Đường sẽ phát cuồng, Nhan Bái Dung bị gã kèm chặt sẽ bị mất mạng.
「 Sếp……」 Anh vội vàng xoay người nhìn về phía người đại đội trưởng,「 Tiểu Dung ở trên tay anh ta, tôi cầu xin anh đừng chọc giận anh ta.」
Không đợi người này đáp lại, anh vội quay ngược trở lại hướng về phía vẻ mặt lộ ra điên cuồng của Trần Hạnh Đường,「 Anh Đường, tôi cầu anh, để cho tôi trao đổi với Tiểu Dung, anh buông Tiểu Dung ra, tôi sẽ trở thành con tin của anh, giúp anh thoát khỏi nơi này!」
「 Khang……」 Nhan Bái Dung nghe xong vô cùng cảm động.
「 Vì sao tao phải tin tưởng mày?」 Trần Hạnh Đường kẹp lấy Nhan Bái Dung, kích động mà hét lên, làm cô sợ tới mức liên tục thét chói tai.
「Anh Đường, anh đừng làm như vậy…… Anh tỉnh táo lại đi, từng là anh em tôi tuyệt đối sẽ không hại anh!」 Hạng Dư Khang thành khẩn nói.
「 Thật vậy sao?」Thanh âm của Trần Hạnh Đường nhất thời bình tĩnh không ít, nhưng vẫn bán tín bán nghi.
Hạng Dư Khang vội vàng đáp ứng,「 Đương nhiên! Mang theo Tiểu Dung chỉ trở thành gánh nặng của anh, tôi sẽ phối hợp với hành động của anh, nghĩ biện pháp giúp anh rời khỏi nơi này, bình yên trở về Nam bộ.」
Trần Hạnh Đường nghe xong lời nói của Hạng Dư Khang, cảm thấy không phải là không có lý, có lẽ…… gã gạt bỏ Nhan Bái Dung, nhưng hiện tại cô ta là lá bùa hộ mệnh chạy thoát của gã!
Hạng Dư Khang nhìn ra trong lòng Trần Hạnh Đường có chút buông lỏng, nên không lơ là mà khuyên bảo,「 Anh Đường, nhanh lên, cảnh sát sắp không kiên nhẫn rồi.」
「 Đừng thúc giục tao!」 Trần Hạnh Đường kêu lên. Giằng co như vậy cũng không xong, đối với mình càng lúc càng bất lợi, nhưng mà, cảnh sát sẽ thật sự bỏ qua cho gã sao? Gã suy nghĩ một chút, cho dù cảnh sát sẽ không bỏ qua gã, ít nhất gã có thể kéo Hạng Dư Khang xuống nước, chôn cùng với gã!
「 A, tao…… mấy người đang làm gì thế!」Trần Hạnh Đường đang chuẩn bị nhận đề nghị của Hạng Dư Khang, thì khóe mắt đột nhiên liếc đến cảnh sát phía sau, bọn họ thừa dịp gã phân tâm đối thoại với Hạng Dư Khang, thì lặng lẽ tập kích gã.
Khi Trần Hạnh Đường giơ súng lục lên nhắm ngay cảnh sát, thì Nhan Bái Dung dũng cảm thấy thời cơ không còn gì để mất, đối với cánh tay đặt ở trên vai cô hung hăng cắn xuống.
「 Con nhỏ đáng ghét!」 Trần Hạnh Đường nghiến răng nghiến lợi mà gầm rú.
「 Đừng……」 Hạng Dư Khang nhìn thấy súng của Trần Hạnh Đường chuyển hướng sang Nhan Bái Dung, máu toàn thân giống như chảy ngược.
Trong phút chốc, tiếng súng làm trong lòng người ta run sợ xuất hiện hai lần liên tục.「 Phanh! Phanh!」
Mùi vị hỏa dược còn chưa tản đi, thì ngay sau đó vang lên một tiếng thét chói tai tuyệt vọng –
「Khang –」Hạng Dư Khang thay Nhan Bái Dung chặn viên đạn đã tựa như lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống ở trước mặt cô.
Hạng Dư Khang trước khi ngã xuống đất, nhìn thấy Nhan Bái Dung vẫn hoàn hảo thét chói tai với anh, trong lòng cảm thấy an ủi, nên nhẹ nhàng nhắm mắt lại……
「 Không — Khang –」