Từ ngày ấy, Nhạc Hy và Quân Hàm chẳng bao giờ ngồi ăn chung với nhau, may mà trong nhà còn có quản gia, nếu không chắc cô lả vì đói mất. Bản thân cũng không biết rằng, vị vương tử kia ngày ngày đều yêu cầu người làm ép cô ăn, không hợp khẩu vị liền đổi đầu bếp. Xong, anh ta lại ngêu ngao ở ngoài gần nửa tháng trời. May thay, gần công ty còn có khách sạn thuộc quản lý, nếu không, Vương Quân Hàm sẽ thực sự không nhịn được mà về nhà ôm vợ ngủ.
"Vương tổng, đây là báo cáo định kỳ tháng của phòng kinh tế - kỹ thuật; đây là bản đề xuất kế hoạch mua sắm dụng cụ của phòng tổ chức - hành chính, còn đây là...Vương tổng, Vương tổng?"
Lăng Hạo gọi đến tiếng thứ ba, Quân Hàm mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, không để trợ lý nói thêm, anh liền hất tay:
"Để đó cho tôi. Lăng Hạo, một người bỗng nhiên không ăn được cái gì, cứ hễ động là nôn mửa, còn nữa thường xuyên cáu gắt, chuyên đập phá đồ, gây sự. Cậu nói xem, không phải mang thai đấy chứ?" Quân Hàm có xét đến trường hợp này, nhưng dáng người của cô vẫn chả có gì thay đổi, còn nữa, quản gia cũng nói cô ấy sinh hoạt bình thường, lại không bao giờ gắt gỏng với người làm, mà cái thứ tội lỗi ấy chỉ đổ lên người một mình anh, thế là thế quái nào?
"Thật ra tôi không có bạn gái nên không rõ, ngài đưa cô ấy đi khám chưa?"
Quân Hàm lắc đầu, Lăng Hạo liền hỏi:
"Là Triệu tiểu thư phải không? Hai người lấy nhau hình như phải gần ba tháng rồi đấy!"
"Nhanh như vậy sao? Theo cậu, hiện tại tôi dỗ cô ấy như thế nào?"
Trợ lý cười trừ, tại sao một cao thủ tình trường lại hỏi mấy cái cơ bản trong chuyên môn của anh ta, chẳng lẽ là thử EQ của anh?
"Cái này không phải ngài rõ nhất sao?"
"Hừ...Trước đây bất quá là dỗ gái, chưa từng dỗ vợ bao giờ."
Quân Hàm gọi bác sĩ đến khám cho cô thật, đặc biệt còn tranh thủ đi kiếm mấy thứ mĩ phẩm đắt tiền đang hot làm quà chấm dứt chiến tranh lạnh nữa. Thoạt nhìn thì ai chả thấy anh giống một người chồng yêu vợ nhưng có ai biết, Nhạc Hy dạo này còn dám chỉnh chồng không? Gọi điện thì không thèm bắt máy, đến lúc hai bên kết nối xong liền bị cô quát cho một trận, sau mấy trận như vậy, vị nữ nhân đó khéo léo chặn số anh, còn cắt cả dây mạng ở camera trong phòng, đây là tuyệt giao trong truyền thuyết rồi.
"Bác sĩ Trần, cô ấy như nào?"
"Anh thật là chồng cô ấy?"
"Ông hỏi thừa chắc? Muốn tôi lôi cả gia phả nhà ông ra thề không?" Quân Hàm nhíu mày, dạo gần đây hiền quá nên mọi người xung quanh bắt đầu lộng hành thì phải.
"Ách, tôi không có ý đó. Chỉ là Vương phu nhân có bầu được 2 tháng rưỡi rồi, vậy mà cô ấy không hề hay biết, còn uống rượu bia."
"Cái gì, như vậy còn dám dùng chất kích thích?"
Quân Hàm nổi trận lôi đình mở cửa vào phòng, Nhạc Hy đang xem tivi, suýt chút nữa bị doạ tê người. Vừa trông thấy bản mặt tên ngựa đực nào đó, tay liền với gối ném vào người anh ta:
"Về làm gì nữa, cút luôn đi!"
"Em dám không? Thử lặp lại lần nữa!"
"CÚT!...A~"
Lời vừa dứt, Nhạc Hy đã bị Quân Hàm đẩy ngã ngửa trên giường.
"Anh không ngại phụ nữ có thai, hơn nữa họ rất nhạy cảm, chơi rất sướng!"
"A...Biến thái! Cứu, gì Trương cứu con, ở đây có biến thái!!!"
Nhạc Hy gào đau cả cổ vẫn không có một bóng người đi vào, có lẽ họ biết, chỉ cần thò một chân liền đứt một chân, nên không một ai đủ dũng khí!
"Anh biến thái đấy! Muốn thử luôn không? Mới có hai tháng rưỡi, không ૮ɦếƭ được đâu!"
"A-Anh..."
"Ngoan, đừng có nháo nữa, anh mệt lắm!"
Quân Hàm nói xong liền nằm phịch xuống cạnh cô, cánh tay to lớn vòng qua ôm Nhạc Hy.
Cứ như vậy, chuyện vợ chồng lại được êm đềm.
Nửa tháng nay chưa động chạm nữ nhân, buổi tối cũng không được ôm gái ngủ nữa, Quân Hàm cảm thấy có chút bất mãn liền khẽ kêu vào tai cô:
"Bé con, cho anh được không? Rất nhanh liền đi ra."
"Đau ૮ɦếƭ đi được, bổn cung hiện tại cho phép ngươi tìm quý phi bên ngoài. Mau, phắn đi chỗ khác."
"Anh hứa không đi sâu, vì con."
Quân Hàm dụi dụi mặt vào иgự¢ cô. Có lẽ vì mang thai nên, hai đồi núi có sức hút mãnh liệt, ngay cả cơ thể cũng có chút quyến rũ hơn mọi ngày.
"Em mệt lắm, bảo anh đi tìm gái chơi tạm đi, tại sao cứ phải đâm vào phụ nữ có thai? Sở thích kì lạ quá đi!"
Nhạc Hy tuy nói nhưng không đẩy anh ra, tự nhiên đang trưa lại phá người ta nghỉ ngơi, cái chuyện có thai này, cô đoán ra từ lâu rồi, bản thân là bác sĩ, ngay cả tình trạng cơ thể mình cũng không nắm rõ sao?
"Em muốn anh ra ngoài вắи тιин bừa bãi như vậy sao? Phí ૮ɦếƭ đi được!"
"Trời ơi, quả là siêu cấp mặt dày mà!"
Nhạc Hy khẽ nói rồi nằm trên giường dùng điều khiển chuyển kênh, dạo này cô thích xem phim hài nên cả ngày suốt ngày ngồi cười một mình.
Khưu Tịch Hiên một thân điều hành bệnh viện Gia Phát, biết tin chị dâu có thai nên đã cho cô nghỉ sớm hơn, dù gì cũng là con đầu lòng của tên hung tàn Quân Hàm, cẩn thận chút vẫn hơn. Nhân viên Gia Phát thì không khỏi cảm thán, sướng từ nhỏ không bằng lấy chồng sủng tận trời đi.
"Haahaa.." Nhạc Hy vui vẻ ngồi một bên, Quân Hàm không có ý kiến, anh đút trái cây cho cô rồi đôi bạn ngồi cả ngày trên giường, không xem phim thì nói về dự định trong tương lai, kể ra cũng rất nhiều thứ chưa ổn định.
Chung quy lại, có ba vấn đề cần giải quyết luôn đó là \'khai trương Le Rosé Thượng Hải\', \'quảng bá hãng mỹ phẩm mới do Quân Hàm đại diện\', cuối cùng là \'chăm sóc bà bầu\'.
Còn bệnh tình thì cô khỏi lâu rồi, hiện tại là dưỡng sức thôi.
"Hy này, mai anh phải đi Nam Ninh một chuyến."
"Em cũng muốn!"
"Em ở nhà, anh đi bàn chuyện làm ăn."
Quân Hàm khẽ vuốt tóc cô, nếu là bạch đạo thì không sao, nhưng anh là đi tranh luận với xã hội đen, kéo Nhạc Hy theo không bằng trực tiếp Gi*t cô luôn bây giờ.
"Anh đi mấy ngày?"
"5 ngày 4 đêm."
"Không được, lâu như vậy. Không muốn em đi để làm chuyện mờ ám đúng không?"
"Nếu thật vậy, anh còn kể với em làm gì."
"Mặc kệ anh, em muốn đi. Xem này, con cũng muốn điii!" Nhạc Hy mặc kệ hình tượng, cô xoa bụng nũng nịu, thấy đối phương phì cười rồi hôn chụt lên má mình một cái, Nhạc Hy liền nói:
"Anh cho em đi cùng. Ở nhà chán lắm!"
"Không lằng nhằng, đợi sau khi sinh xong, muốn đi đâu anh đều đưa em đi!"
Quân Hàm quàng tay qua ôm nữ nhân, lại để cô dựa vào иgự¢; ánh mắt cưng chiều:
"Tại sao lại gặp phải thứ tiểu hồ ky như em chứ? Cả ngày làm trò, thật khiến người ta chán ghét mà..."
Nhạc Hy cười cười, Quân Hàm tính cách như thế nào, bản thân cô chẳng lẽ còn xa lạ?
Đúng thật cô không phải ngoan ngoãn hay thánh thiện.
Trong tiểu thuyết, một nhân vật có thể là vai phụ kê chân cho nhân vật chính, đó là bởi câu chuyện đó của nữ/nam chính. Ngược lại, nếu đó là tiểu thuyết của nhân vật phụ, thì dù ánh hào quang toả đến đâu, nhân vật chính vẫn chỉ có thể làm nền mà thôi. Vì vậy, trong mắt độc giả, nữ/nam chính làm cái gì cũng tốt, vì đơn giản, họ đang thưởng thức tâm tư, cách suy nghĩ theo chiều hướng tích cực của nhân vật đó; có những việc nếu nhìn tổng quát từ khía cạnh khác, nữ chính hay nam chính khéo có thể xấu xa, đê tiện đến mức đáng sợ.