Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi - Chương 48

Tác giả: Sue

Cánh cửa vừa mở, Nhạc Hy bị quẳng lên giường, sau đó tiếng khoá trái vang lên, làm cô liên tưởng đến ngày trước lúc Quân Hàm nổi khùng.
"A-Anh... Cớ gì suốt ngày nổi giận?"
"Không phải em là nguyên nhân sao?"
Quân Hàm cáu gắt lên to tiếng, Nhạc Hy thấy thế liền im bặt, không tự chủ cắn cắn môi dưới uỷ khuất.
"Nói không đúng?"
"..."
"Em coi anh là cái gì? Anh không phải sủng em để bị coi như đồ chơi."
"..."
"Triệu Nhạc Hy! Đã bao giờ em yêu anh chưa?"
"Sao anh không tự hỏi anh đã bao giờ yêu em thật lòng? Hay là thích hôm nay mai chán rồi ném bỏ. Nếu thế, em còn cần cái sự sủng ái đó để làm gì. Anh với Đinh Vạn Kiệt, đều là đồ tồi."
Nhạc Hy tức giận, cô đứng bật dậy rồi bước nhanh vào nhà tắm, ngồi trong bồn bật khóc.
"Tại sao không ai hiểu? Cô đâu phải vô tâm vô phế?"
Phía ngoài, Quân Hàm ngồi thụp xuống đất ôm đầu. Anh không biết, anh không hiểu cô, cũng không rõ Đinh Vạn Kiệt tại sao luôn đem ra so bì với bản thân, từ Quan Điểu Nghi tới Nhạc Hy. Không lẽ anh và hắn thực sự giống nhau?
Lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn nó hồi lâu rồi mới bắt đầu nhắn tin cho trợ lý - Lăng Hạo.
[Cậu giúp tôi điều tra về Nhạc Hy và Đinh Vạn Kiệt ngày trước. Có thông tin chính xác lập tức gửi qua."
Tin nhắn vừa gửi, Quân Hàm ném điện thoại lên giường rồi đứng dậy bước về phía phòng tắm, nhưng lại không muốn đẩy cửa vào.
[Hức...Nghi Nghi, cậu nói tớ phải làm thế nào?]
Tiếng Nhạc Hy đang nói chuyện qua điện thoại làm Quân Hàm sững sờ một hồi lâu.
[Không thể so sánh như thế, nếu thực sự thích anh ta, cậu phải thổ lộ. Đừng để tên khốn Vạn Kiệt ám cậu cả đời."
[Nhưng... nếu Quân Hàm chỉ nói xuông? Anh ta đâu phải loại nhất kiến chung tình. Tớ sợ..."
[Đâu phải lần đầu tiên, sợ cái quái gì? Mạnh mẽ lên.]
Cạch.
Nhạc Hy hốt hoảng tắt máy, cô nghĩ anh ta ra ngoài rồi, không lẽ...
Quân Hàm bế Nhạc Hy dậy, rồi đặt cô nhẹ nhàng trên giường, từ từ nói:
"Anh không cần biết em với tên bạn trai cũ đó thế nào, nhưng anh là anh, anh nói yêu em chính là yêu em, còn chung tình thì không phải phụ thuộc vào thái độ của em sao?"
"Như vậy cũng được tính là tỏ tình?"
"Phải!"
Quân Hàm nhìn cô hồi lâu rồi bắt đầu ấn xuống đó một nụ hôn.
Mới đầu chỉ là chuồn chuồn thoáng qua, ngay sau đó lại là mãnh liệt, dây dưa, triền miên không dứt. Quân Hàm như trút bỏ toàn gánh nặng, đem nữ nhân đối diện lấy làm tiêu khiển, mân mê cơ thể tuyệt đẹp ấy.
Trước đây cô gầy hơn hiện tại, tuy đẹp nhưng anh không thích, thêm chút ít da thịt vẫn sướng hơn. Dẫu vậy, xương quai xanh vẫn lộ ra một cách mê người.
"Hy. Yêu anh không?"
"E-Em...em thích anh."
Vậy là được rồi. Cuối cùng chỉ cần cô nói vậy, Quân Hàm mới phần nào yên tâm. Anh bị ૮ɦếƭ tâm từ 7 năm trước, khi Lộ Hà Điệp rời đi. Lúc này đây, cô lần nữa sưởi ấm nó, tia hi vọng sống sót cũng cao hơn.
Thấy bàn tay nam nhân chuẩn bị xé y phục của bản thân, Nhạc Hy liền đẩy anh ra.
"Không được xé, em không có nhiều tiền mua quần áo đến vậy."
"Vậy...?"
"Em tự cởi."
"Hảo, nhanh một chút."
Quân Hàm chống tay ra đằng sau nhìn cô quay lưng lại, hai đầu gối quỳ trên giường.
Ánh mắt theo từng động tác lúng túng mà nheo lại.
Cô vén tóc, sau đó từ từ từ kéo khoá ở sau lưng. Cởi bỏ áo, rồi đến quần, sau đó động tác dần chậm lại, Quân Hàm có thể đoán được vẻ mặt ngượng ngùng kia đang đỏ như thế nào.
ҨЦầЛ ŁóŤ được vứt dang một bên, bờ ௱ôЛƓ vểnh lên đầy quyến rũ hiện ra, cô ở tư thế quỳ để ϲởí áօ con.
Không gian im lặng đến mức nghe được cả tiếng đồng hồ ở tay Quân Hàm kêu lên tích tắc.
Nói là để cô tự cởi, ấy mà có mỗi cái áo cuối cùng, anh lại thấy lâu đến sốt ruột.
Vật nam tính dần nhô lên, sự kích thích này,... anh không chịu được nữa.
Đoạn, liền kéo phăng mảnh vải còn xót lại, nhanh chóng đè cô dưới thân.
"Em khiêu khích anh?"
"Không có..."
"Nói dối không biết ngượng mồm. Phải phạt!"
Sau đó, Quân Hàm từ từ hôn cô, bàn tay to lớn mò xuống phía dưới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc