Cuộc giao dịch vừa kết thúc, Quân Hàm liền đưa cô về sảnh, về sau cũng không có bóng dáng Thượng Tiên Sinh đang thấp thỏm ở bữa tiệc nữa, hẳn là \'cút\' rồi đi! Lại nói, hôm nay ngoài ba cái chuyện vớ vẩn này, Quân Hàm còn có việc nội bộ trong khu vực gần bến cảng. Hiện tại, cái gì cũng đều nghiêm túc. Thậm chí, điện thoại reo liên hồi, Nhạc Hy liếc xéo cái vật đen xì ấy, trong đầu xuất hiện cảnh tượng tự mình cầm thứ ૮ɦếƭ dẫm kia đập mấy phát, sau đó quẳng đi thật xa.
"Hàm ca..."
Cùng lúc ấy, từ đằng xa tiến tới một thân nữ nhi đào tơ yếu đuối, gương mặt phiếm hồng không biết do phấn má hay là cảm xúc dâng trào; nói tóm lại, nàng ta làm cho mọi loại nam nhân đều muốn sủng, ngay bản thân Nhạc Hy còn có khắc rung động.
"Lâu không gặp, hết chị rồi đến em, rốt cuộc là muốn cái gì?"
Bình thường, Quân Hàm đối với phụ nữ rất ít khi bày ra bộ dáng khi*p sợ đối phương như thế. Có trách thì cũng là trách anh ta đang bận việc, ngay cả lớn mật như Triệu tiểu thư còn chả dám ᴆụng, huống hồ là người khác.
"E-Em..Anh, em không giống chị ấy!"
Nàng ta uỷ khuất trông thật tội nghiệp, Nhạc Hy dù không thích nhưng là bất bình cho phái nữ, lập tức lên tiếng với đối diện nữ nhân:
"Bỏ đi, tính khí anh ta luôn thất thường như vậy!"
Thật lòng khuyên nhủ, không ngờ câu thực tâm an ủi của cô lại hoá thành khiêu khích, ngay sau đó, nàng ta đáp trả:
"Biết gì mà nói, tôi chính là hiểu Hàm ca ca gấp vạn lần cô!"
Nhạc Hy có chút hối hận, mặc dù xung quanh người chồng bất đắc dĩ này toàn bóng hồng là thực tại, xong, không tránh khỏi bất mãn. Cô thấy vậy sắc mặt chưa từng thay đổi, tự động rút lui:
"Hảo! Vị tiểu thư đây tiếp tục bồi Vương Thiếu, xin phép cáo từ."
Triệu Nhạc Hy trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, trong đầu không chút suy nghĩ tiêu cực. Cô không yêu hắn nên rất thoáng, có điều, đừng làm nổi điên nhà họ Cao là được! Đặc biệt là Sở Bội An.
"Hàm ca, tại sao lại lấy cô ta. Không phải tỷ tỷ tốt hơn sao? Chí ít còn có em"
"Tốt hơn?" Quân Hàm nhíu mi tâm, gương mặt trở nên khó coi vô cùng.
"Tự đánh giá cao bản thân rồi! Tiền, quyền, nhan sắc, địa vị... đừng nói là so sánh, chị em cô gộp lại cũng không bằng!"
"A-Anh..."
Quân Hàm toan bỏ đi, bất ngờ Lộ Thanh Chi nói:
"Bọn trẻ không thể nào không có mẹ. Cô ta không thay thế được."
"Đúng! Về vấn đề này, tôi đang nghĩ xem có nên trả lại cho chị cô không. Vốn dĩ, tôi và hai đứa nó cũng không máu mủ ruột thịt, nuôi con người khác, bổn thiếu không có trách nhiệm!"
Quân Hàm mặc kệ Thanh Chi đứng đấy thất thần. Bản thân cũng tự nhủ:
Hoá ra, anh ta biết cả rồi. Xem xét lại, tỷ tỷ không có cơ hội lần nữa. Lại nói, vị tiểu thư kia thực sự rất khá!
Nhạc Hy ở trong nhà vệ sinh tân trang lại nhan sắc, cô nói thật là có chút tiếc nuối, dẫu sao cô và Quân Hàm đều gọi nhau hai tiếng \'vợ chồng\'.
Bất ngờ, một cơn đau đầu truyền đến, Nhạc Hy vội vã lục tung túi sách, bất quá không đem theo thuốc, nghĩ đoạn liền chống tay xuống day day đỉnh thái dương.
Sau đó ý thức dần dần mất đi, chỉ thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
•
Quân Hàm được một lúc bỏ Lộ Thanh Chi lại đã nhanh chóng đi tìm cô vợ nhỏ. Vậy mà có lật tung cái sảnh cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, điện thoại gọi không nghe, hỏi Quan Điểu Nghi cũng không biết, đến khi nhận ra máy cô có cái định vị thì đã gần 10p đổ sông đổ bể.
Cửa nhà vệ sinh vừa mở ra, cánh tay to lớn với những đường gân xanh tinh tế nổi lên nâng cái thân hình đang gục dưới đất, tiện thể cầm theo túi xách của cô.
"Mẹ kiếp em bị cái quái gì thế này, mau mở mắt ra nhìn anh!Nhạc Hy!"
Vốn dĩ bữa tiệc tổ chức ở khách sạn nên việc đặt phòng dễ dàng hơn một chút. Còn có tiệc ở trên tầng nên cũng ít người thấy sự việc ngày hôm nay.