Đã lên giường với Quân Hàm thì đừng mong có chuyện ngủ đủ giấc. Sau hiệp 1, cứ cách gần tiếng, cô lại bị xốc dậy để tiếp tục, tư thế liên tiếp thay đổi từ đằng sau ra đằng trước.
Mãi cho đến tận 4 giờ sáng Nhạc Hy mới được ngủ yên.
Có vẻ như hai người bận mây mưa đến nỗi đầu óc không minh mẫn. Vì qua đêm ở nhà Quân Hàm nên từ hôm qua đến hôm nay, điện thoại cô có tận 18 cuộc gọi nhỡ, xong cuối cùng, máy Quân Hàm lại đổ chuông lúc gần 7 giờ sáng.
"Ai?"
"Mẹ kiếp, cậu có phát dục thì cũng để đến sau hôn nhân đi. Có biết hôm nay là ngày gì không?"
Tiếng Cao Dương thật chói tai, ngay cả cô đang ngủ say ở bên cạnh cũng phải trở mình.
Quân Hàm lười giải thích, anh ta gọi Nhạc Hy dậy để trực tiếp nghe máy.
"Mới sáng sớm, ầm ĩ cái quái gì chứ?"
"Sớm? Vậy cô cậu có định tổ chức đám cưới không đây?"
Nhạc Hy nghe vậy tách điện thoại khỏi tai, gạt màn hình xuống xem ngày tháng và giờ giấc.
૮ɦếƭ tiệt, hôm nay cô và Quân Hàm bước vào lễ đường, tại sao lại bất cẩn như vậy.
"Biết rồi, 30 phút nữa liền có mặt."
Ngạc Hy vứt máy sang chỗ anh, đã thấy tên đó lấy quần áo ở trong tủ để đi tắm. Cô vội vã kéo chăn vừa che người vừa nhặt đồ dưới đất.
Đúng là tên cầm thú, chân thậm chí còn không đi nổi. Hai bước đã suýt té.
"Anh còn cười được à? Bộ dạng tôi như thế này lát nữa mặc váy cưới kiểu gì?"
"Mới có bảy giờ sáng, mười một giờ hôn lễ mới cử hành, em có 4 tiếng để tập đi." Quân Hàm lắc đồng hồ đeo tay lên xem, đúng là hôm qua anh có hơi тһô Ьạᴏ, nhưng mà biết làm sao được. Vương thiếu chưa bao giờ bị cấm dục, huống hồ mồi còn dâng đến cửa miệng.
Nhạc Hy uất ức muốn khóc, cô không thèm đứng nữa mà ngồi thụp xuống đất, ai oán kêu trời than đất:
"Đã thế thì bỏ đi, đừng bao giờ nhắc đến chuyện đám cưới nữa."
Quân Hàm mủi lòng bế cô dậy, tư thế lập tức chuyển sang vác trên vai. Anh không do dự mà đi vào phòng tắm, thả cô xuống bồn đã xả nước.
"Tự tắm đi, tôi gọi người mang quần áo đến."
Đoạn, anh liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhạc Hy bỗng cảm thấy có một chút ấm áp - một chút cảm giác vui sướng, thoả mãn. Giá như khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mãi.
Vì là con gái nên tắm lâu là chuyện bình thường, thay đồ mới xong Nhạc Hy cố tình nán lại để tự ngắm bản thân trong gương.
Sắc mặt tuy trông mệt mỏi hơn thường ngày nhưng điều đó không chướng mắt bằng cái dấu hôn đỏ tím ở xương quai xanh kia.
Vùng vằng ra khỏi phòng, ai mà không biết váy cưới là mẫu thiết kế trễ tay lộ vai trần. Phen này cô ૮ɦếƭ chắc luôn chứ đừng đùa.
"Vương Quân Hàm!" Tiếng Nhạc Hy hét thật muốn đâm thủng lỗ tai người khác, gương mặt nam nhân nào đó liền biến dạng:
"Em đừng có gọi tôi như khấn vong thế."
"Tôi còn muốn đào cả mả nhà anh lên đây này. Nhìn xem, anh để dấu vết ở đâu không để, bây giờ làm sao tôi mặc váy?"
Quân Hàm đang ngồi trên sopha nghe cô nói thế nên đưa mắt qua, dò xét từ đầu xuống cuối của vợ tương lai. Bất giác, anh cười một tiếng:
"Cho mọi người biết chúng ta mặn nồng như thế nào."
"Mặc kệ người ta, anh còn không mau giải quyết?"
Quân Hàm đưa Nhạc Hy về, tiện thể gọi điện nhờ bên trang điểm giúp một tay.
Váy cưới chính là không thể đổi.
Lễ cưới mà hai người coi như trò đùa được diễn ra khá suôn sẻ. Vì hai bên đều là tập đoàn có tiếng nên tham dự hôn lễ còn có sự góp mặt của cánh nhà báo, phóng viên.
Với tông màu chủ đạo là trắng, vàng nhạt và yếu tố chính là pha lê lấp lánh, khung cảnh hiện giờ không khác gì thiên đường, thậm chí còn có phần rực rỡ hơn. truyện tiên hiệp hay
Chú rể mặc âu phục màu trắng, anh hôm nay mang nét trưởng thành, đứng đắn, vẻ điển trai thì vẫn cuốn hút biết bao cô gái; ngoài ra điểm đặc biệt trong buổi lễ là ảnh cưới của hai người vô cùng hoành tráng, lộng lẫy, mang đầy khí chất của những người giàu có.
Sở Văn Lục Thiên và Lý Mạn Thi đều được mời đến, hai người này cũng khá xứng đôi và nổi bật. Một vị hôn thê cũ - một người bạn thân cũ.
Nhạc Hy trong phòng chuẩn bị, vết hôn đã được phủ lên bởi một lớp nền trang điểm, may mắn thay thợ makeup anh ta chọn rất chuyên nghiệp và tâm lý, nếu không cô sẽ mang tiếng là sát phu trước khi vào lễ đường mất.
"Tiểu thư, Vương thiếu bảo lấy cho cô chút thức ăn nhẹ, từ sáng tới giờ cô chưa ăn gì." Một cô gái từ ngoài bước vào, thuần thục đưa cô ly sữa và hộp bánh ngọt.
"Triệu tiểu thư thích thật đấy, Vương thiếu vừa đẹp trai vừa yêu vợ, lại còn là tổng tài nữa. Ôi tôi cũng muốn như cô quá!"
Nhạc Hy cười nhẹ, được khen ai mà chẳng thích, chỉ là về khoản \'yêu vợ\' thì cô không chắc lắm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô thoát khỏi dòng tương tư sâu lắng, không nhẽ quên không đưa thiệp mời cho người ta?
"A lô..."
"Em ăn uống gì chưa?"
Không lẫn đi đâu được, giọng nói này là thuộc sở hữu của chồng sắp cưới.
"Đang ăn rồi. Anh xong chưa?"
Lời vừa dứt, cánh cửa gỗ đã bật ra một tiếng \'cạch\'.
"Chào Vương thiếu!" Người làm cúi gập một góc ba mươi độ rồi lần lượt ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho hai người.