Ngón tay thon dài bắt đầu tiến vào trong hang động sâu, Nhạc Hy khẽ rên một quãng đứt, chính là lần đầu thử loại cảm giác này.
"Hàmm..."
"Nói...Em muốn cái gì??"
Nhạc Hy ngại ૮ɦếƭ mất, anh ta đã không chịu vào, còn bắt cô phải lên tiếng cầu xin. Nhưng hạ thân bên dưới đã không nhịn được nữa, cơ thể tự động quằn quại hệt một con rắn nước.
Quân Hàm chưa vội, mặc dù nơi đó đã bành trướng. Anh khó chịu nhưng không thể hiện ra ngoài.
Mẹ kiếp, tiểu yêu tinh, em còn trần trừ cái gì nữa?
"Quâ..n Hàm... rốt cuộc anh..."
Nhạc Hy định quát anh ta một trận, lại nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của mình liền nói:
"Hàm..m...Em muốn...anh!"
Một tia vui mừng nhen nhón trong mắt anh, lập tức ૮ởเ φµầɳ, Nhạc Hy vừa nhìn thấy vật nam tính kia đã khi*p sợ, to như vậy, làm sao cô chịu nổi.
Vừa nghĩ tới, cô lập tức lùi về phía sau, lại bị Quân Hàm kéo lại.
"Tiểu dâm đãng, em nghĩ bản thân có thể chạy đi đâu?"
"Em sợ đau."
Quân Hàm cười trừ, anh không nói thêm mà bắt đầu tiến vào ấn xuống một nụ hôn, Nhạc Hy đáp trả lại còn cuồng nhiệt hơn. Cô vòng tay qua sau gáy người đối diện, bản thân cũng biết: điểm nhạy cảm của đàn ông là ở phía sau vàng tai.
Quân Hàm đưa vật nam tính từ từ tiến vào, bỗng cảm nhận được nơi đó còn một màng trinh mỏng, động tác dừng lại một vài giây. Nhạc Hy không hiểu, cô đang nghĩ tới viễn cảnh tên kia bỗng rút ra và rời khỏi nhưng sự thật, anh ta chỉ đang phân tâm một lúc, chẳng bao lâu liền đã tiến vào.
Trinh tiết đối với Quân Hàm chẳng là cái gì, chỉ không nghĩ tới: người như cô mà vẫn có thể giữ. Năm 17, 18 tuổi thường xuyên lui vào các quán bar, bay lắc, cắn thuốc, rượu bia,... chưa kể còn đi tăng hai, tăng ba; mà chuyện vá trinh lại càng không thể. Vì nếu quan trọng hoá vấn đề, cô sẽ chẳng thiết tha gì cái trò tiểu phẫu kia cả.
Lúc tấm màng bị rách, Nhạc Hy hét đến vang vọng cả khu biệt thự, cô có cảm tưởng cơ thể bị xé làm đôi, nó xót và đau không thể chịu nổi. Mặc dù vậy, Quân Hàm vẫn có thế giúp xoa dịu bằng cách để cô cắn vào vai mình, móng tay cào thành vệt dài trên lưng.
Càng đau thì lại càng sướng.
Biết là thế,Nhạc Hy vẫn không tránh khỏi nước mắt. Quân Hàm tuy trước giờ chưa từng thương hoa tiếc ngọc nhưng mà thấy vậy, phản xạ tự nhiên của đàn ông bắt buộc phải lên tiếng.
"Ngoan! Từ từ rồi sẽ khiến em không dứt ra được đâu." Hơi thở nóng bỏng xuất hiện quanh vành tai chỉ làm cô thêm ham muốn, cơn đau tuyệt nhiên không giảm đi tí nào. Mà mỗi lần hạ thân vận động là tới vùng sâu nhất của cô, đau đến mức chỉ có thể thấy khung cảnh trước mắt dần dần mờ nhạt.
"Khốn Khi*p! Anh là thằng Đểu!"
Quân Hàm cười cười:
"Có đểu thì vẫn làm em sướng hơn thằng khác."
Khi vào phòng không kịp bật điều hoà hay quạt điện, đèn cũng không sáng, cộng thêm cái thời tiết mùa hè này. Mới gần được mười phút cả hai đã mau vã mồ hôi, mà cái thứ ấy lại là yếu tố dễ khiến con người ta lên đỉnh nhanh hơn. Do vậy, bên trên hăng say đưa vào và rút ra. Phía dưới, Nhạc Hy rên đầy Dụς ∀ọηg, cô dùng chân bám lấy đằng sau hông anh, phối hợp nhịp nhàng.
"Tiểu yêu tinh, thử đoán xem, em lúc này dâm đãng đến mức nào?"
"Ư..ưm.. a..ư..ư..Hà.m.."
Nghe được nhắc tên, anh liền nhếch môi, vừa hôn cô vừa thúc đẩy tốc độ nhanh và mạnh hơn, bàn tay to lớn rà đến bầu иgự¢ mà xoa nắn.
Nhạc Hy không biết mình lại dễ dàng tiếp nhận loại chuyện này như thế, lại càng không thể thoát ra khỏi cuộc triền miên này.
Cô với anh không chỉ hôn bình thường mà là dung lưỡi quấn lấy nhau, khiến cho âm thanh bên dưới và tiếng nước bọt bên trên trở nên gợi tình, mê hoặc hơn bao giờ hết.
Tới lúc đỉnh điểm, Quân Hàm bỗng nhiên mở lời bằng giọng khàn đặc đầy mị lực "Nhạc Hy, anh yêu em."
Trái tim cô bị lỡ một nhịp, quả thực là rất hữu ích trong việc khiến cô trở nên hạnh phúc: "Hàm, em yêu anh.."
Lời vừa dứt, một chất ấm nóng được đưa vào người Nhạc Hy, kèm theo đó là tiếng gầm nhẹ của anh.