Nhạc Hy sau khi thảo luận với Nghiêm trưởng khoa một hồi liền đi tới kết luận:
Thứ nhất, cô sẽ hảo tâm trích vốn của mình ra đầu tư trang thiết bị và tu sửa lại hạ tầng. Dẫu sao tài sản ba mẹ để lại cũng không phải một nháy hết sạch được.
Thứ hai, bắt đầu từ hôm nay cô chính thức trở thành bác sĩ tại Đại Lượng. Dù gì ở đây cũng đang thiếu người, cô lại không muốn rảnh rỗi sinh nông nỗi mà làm bừa nên cứ cho rằng quyết định này của cô là đúng đắn.
Nhạc Hy tốt nghiệp bằng loại giỏi, hơn nữa lại là lương y có tiếng, hồ sơ xin việc vốn không phải chuyện cô ưu tiên. Điều quan trọng là cô không biết phải nói thế nào với bên Gia Phát của Vương thịnh, đặc biệt là với vị CEO kia.
Loanh quanh một lúc, Nhạc Hy nhận áo blu trắng và bảng tên, đi kèm là một xấp tài liệu. Hiện tại cô mới sờ đến điện thoại, thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà có tận bảy cuộc gọi nhỡ. Một là của Cao Dương - tên này chắc gọi lúc cô mới rời khỏi nhà, đối với cô loại người này không quan trọng nên không nhất thiết phải gọi lại. Một cuộc khác là của bà ngoại Lục - trăm phần trăm bà sẽ nhắc cô về bữa tiệc buổi tối, cô chả có hứng nên đến đâu hay đến đó. Năm cuộc còn lại từ số máy của Quân Hàm. Theo cô nghĩ, chẳng có lý do nào để cho hai bên giữ liên lạc cả. Nếu xác định không thể có quan hệ thì tốt nhất nên chấm dứt ngay từ đầu. Nhạc Hy cũng không muốn dây dưa với hắn.
Cô vừa bỏ máy vào túi áo, ngay lập tức tiếng chuông điện thoại lại vang lên và người gọi đến không ai khác vẫn là Vương hách dịch. Nhạc Hy không định nghe, cô tắt âm lượng rồi mặc kệ nó.
Như nhận ra điều gì đó, cô mau chóng thu dọn đồ đạc để đi về. Hôm nay cô phải nhuộm lại tóc đen, bà ngoại rất ghét cái hình tượng này, trong tối nay mà không thành tiểu thư đài các, cô đương nhiên không sống nổi những năm tháng tiếp theo.
Nhạc Hy bắt taxi rồi rẽ đại vào một tiệm cắt tóc. Quán khá đông nên phải mất một lúc mới tới lượt cô.
Mái tóc được yêu cầu nhuộm đen và cắt bỏ một ít ở đuôi tóc xơ. Thời gian đối với cô để mà nói thì có lẽ là rất quý nên ngay sau khi cắt tóc xong, cô đi mua tạm cái bánh mì kẹp ăn lót dạ thay bữa trưa, sau đó nữa thì đi chọn váy dự tiệc.
Nhạc Hy sống 26 năm trên đời chưa từng nghĩ đến việc kết hôn hay lập gia đình. Tiền tuy không thiếu nhưng mỗi lúc có ai đó ngỏ lời làm nửa kia, cô đều từ chối và nói mục tiêu duy nhất là kiếm thật nhiều tiền và chăm sóc bệnh nhân. Bản thân cô cũng không biết làm việc như vậy để làm gì nữa. Tám năm đầu tắp mặt tối, không phải chỉ để quên một mình Lục Thiên, càng không phải để oán hận Mạn Thi - cô ấy không có lỗi. Mạn Thi thực sự không phải trở ngại của cô. Từ trong tâm, Mạn Thi là một người lương hậu, tuy có hơi khờ nhưng rất tốt, có trách chỉ trách ba cô ta - Lý Dương Đế quá độc ác. Dù biết vậy, Nhạc Hy lại không thể dễ dàng tha thứ cho Mạn Thi. Điều làm cô đau khổ không phải vì yêu Lục Thiên mà là vì bạn thân đã quay lưng với mình. Mọi chuyện gần như kết thúc từ đó, Nhạc Hy hiện giờ chỉ muốn một cuộc sống bình thường, một người bạn thân duy nhất - Quan Điểu Nghi. Một người đàn ông thân nhất - Lăng Mộc Uy. Còn lại, cô không muốn quen thân với ai hết, bọn họ tốt hơn bao giờ hết là tránh xa cô ra.
Nhạc Hy gọi điện cho Phúc Ý để hỏi xem có bộ nào đẹp không. Cậu ta hình như vẫn còn hậm hực vì Quân Hàm nên cái giọng mới \'tởm\' như thế. Cô không kì thị chuyện hai người cùng giới yêu nhau nhưng cái chuyện Quân Hàm cùng Phúc Ý ở cùng một chỗ, nghĩ thôi đã không ngửi được rồi.
Thật sự là bên cậu ta không sản xuất váy đầm kiểu cô thích nên bắt buộc, Nhạc Hy phải vào Trung tâm thương mại chọn lựa.
Đương nhiên là phải tránh toà nhà Sở Thiên.
The Light là một ví dụ... Tuy không cao như Sở Thiên nhưng toà nhà này được cái rộng gấp đôi, số lượng hàng hoá thì nhiều và xa xỉ hơn. Nhạc Hy đi vào bên trong, mái tóc đen làm làn da trắng nổi bật hơn, kết hợp với áo trễ vai bèo nhún và quần short rách gấu đen tuyền thực sự rất nổi bật. Cô đi gửi áo khoác, sau đó mới thực sự đi chọn đồ. Nhạc Hy lượn qua lượn lại gần mười vòng quanh khu thực phẩm thì mới nhớ mình đi mua váy. Cô hơi nhíu mày:
"Dạo gần đây mình bị làm sao í nhở?"
Không nhanh không chậm cô lại tiếp tục hành trình. Lên đến tầng thứ hai xong liền đảo mắt xung quanh, chợt dừng lại ở quầy hàng khá to gần đó.
Cô tháo kính tráng gương to bản gài lên đầu, trong này rất nhiều đồ đẹp, nhưng mà đều quá bánh bèo và cầu kì, một chút cũng không thuận mắt.
"Đây chẳng phải là Tiểu Hy sao?"
"74 nhà cậu làm gì ở đây?"