Một lúc sau.
Tiểu Mễ từ dưới tầng đi lên, tay bưng một bát gì đó, “Lẫm Lạc tiên sinh, em đã làm xong rồi.”
Lẫm Lạc không chờ được nữa, uống một ngụm nước lớn, không vui xoay người nhìn cô. Kinh ngạc nhìn thấy vẻ mặt tối đen của cô, miệng mới nuốt được một nửa liền phun thằng về hướng Tiểu Mễ. Tiểu Mễ lau lau nước trên mặt mình, oán giận nói: “Thích Lẫm Lạc, anh thật không có lễ độ a, tôi hảo tâm làm bữa ăn khuya cho anh, anh lại…” Cô tức giận quát.
Hắn vội vàng rút giấy ăn ở trên bàn, ôn nhu lau khô nước trên mặt cô. Hắn cố gắng nhịn cười, gương mặt tuấn tú đỏ lên, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, nhìn mặt em thật đen quá.” Hắn cẩn thận lau sạch nước trên mặt cô, thật dịu dàng nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
Tiểu Mễ chớp chớp đôi mắt to tròn, không thể bỏ qua sự dịu dàng của hắn, tức giận tan thành mây khói. Gương mặt dại ra (Ốc: Mê zai, mê zai =)))) ngơ ngác nhìn hắn, tận hưởng sự dịu dàng hắn mang lại.
Sau khi lau sạch cho cô, Lẫm Lạc thoáng nhìn tay cô đang bưng cái gì đó, mì? Không, không biết có phải đây còn là mì hay không, đen sì sì, có thêm chút gia vị cũng đen sì sì. Da đầu hắn khẽ run lên, môi khẽ mấp máy: “Em nấu cái gì vây?”
“Hắc hắc, là mì.” Gương mặt Tiểu Mễ tươi cười, tự tin đáp.
“Cái này có thể ăn sao? Lần trước không phải đã dạy em nấu rồi sao?” Hắn lớn tiếng nói, nhớ rõ lần trước dạy dỗ cô rất cẩn thận, giờ còn làm ra cái thứ này.
“Sao anh lại tức giận như vậy a, đây là em chân thành làm ra, anh không muốn ăn thì đem đổ đi.” Bị hắn lớn tiếng dọa, vừa mới đây còn dịu dàng như vậy? Thật không nghĩ tới, thật giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy. Cô đem mì đặt lên bàn, xoay người đi vào trong phòng, đóng cửa thật mạnh.
“Thật sự là ____ xấu xa, ta nói nha, ác ma bệnh như thế sao có thể có ý tốt chứ?” Tiểu Mễ dựa lưng vào cửa nhỏ giọng mắng, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt tức giận.
Lẫm Lạc ở bên ngoài, nhìn nhìn bắt mì trước mặt, ngồi xuống, tuy rằng không thể biết cái mùi vị sẽ thế nào? Hắn cầm lấy cái thìa, xúc một miếng đưa vào miệng, cảm nhận hương vị.
Mày khẽ nhíu, vẻ mặt phức tạp, rõ ràng là mì, sao vị lại khác như vậy?
Nhưng nhìn cô khổ cực vì hắn nấu ra, hắn vẫn cố gắng ăn hết cái bát mì mùi vị khác lạ ăn hết.
Sáng thứ hai.
Mọi người ngồi quây quần trước bàn ăn sáng.
“Lam Ngọc chưa tỉnh sao?” Lẫm Lạc xem báo, nhàn nhã hỏi.
“Vâng… Còn đang ngủ…Tối hôm qua…Có lẽ đã uống quá nhiều.” Miệng Tiểu Mễ đầy sandwich, nói không rõ.
“Ăn chậm một chút, không có ai tranh với em đâu.” Lẫm Lạc nhìn thấy cô như vậy, lắc đầu khuyên. Mỗi ngày đều ăn như vậy, vẫn gầy như vậy, rốt cuộc thức ăn đi nơi nào a? Hắn nhìn thấy nhưng không thể trách, buông tờ báo, đứng dậy chuẩn bị rời bàn ăn.
“Không ăn thêm sao?” Tưởng Tiểu Mạn thấy hắn mới ăn có hai cái, khuyên hắn ăn thêm một chút. Tiểu Mễ nhà chúng ta thật ngoan a, không khó ăn không ngại ăn.
“Không được, con phải tới công ty.”
Chờ hắn đi khỏi, Tiểu Mễ đưa tay lấy bữa sáng hắn còn chưa động qua, đưa đến trước mặt mình bắt đầu ăn. Thật sự là quá lãng phí, lãng phí? Mới nhớ tới chuyện hôm qua, sáng nay cô đã hỏi: “Mẹ, tối qua con có nấu một bát mì, mẹ rửa rồi à?”
“Hóa ra người đem phòng bếp đầy mùi mì kì lạ chính là con a, mẹ còn tưởng rằng ai đốt cái gì cơ.” Tiểu Mạn hiểu ra, “Sao lại còn có mì a, không phải ăn sạch rồi sao? Khi mẹ lên gọi hai người xuống ăn cơm, bát trên bàn trống không a, cho nên mẹ mới lấy xuống, làm sao vậy?”
“Con nấu mì cho Lẫm Lạc ăn, anh ta lại không thèm cảm ơn.” Tiểu Mễ nhớ liền tức.
“A, em gái còn có thể nấu mì cho anh trai, hiếm thấy hiếm thấy.” Tiểu Mạn cố ý giễu cợt cô.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu.” Cô lập tức giải thích.
“Nhưng mà nó cũng ăn hết rồi, không phải sao? Cũng biết nó đối với con… Hắc hắc…” Tiểu Mạn ghé sát vào mặt Tiểu Mễ, cười nham hiểm.
“Con no rồi, con đi gọi Lam Ngọc.” Mặt Tiểu Mễ có chút hồng, nhanh chóng rời bàn ăn, không muốn tiếp tục bị người mẹ này kéo xuống, bị giễu cợt.
Đi lên tầng, từng bước từng bước nhẹ nhàng, ngọt ngào nghĩ, hắn thật sự ăn hết sao, (*^_^*) hì hì…, ngón trỏ còn vẽ vòng vòng, càng nghĩ càng cao hứng, vẻ mặt ngây ngô cười, cả người nâng nâng, người không biết tưởng rằng cô có bệnh a.
Vào phòng, đây không phải phòng của mình. Mới giật mình, phòng này? Tiểu Mễ đứng ngốc tựa vào một bức tượng, nghĩ nghĩ.
Ác ~ Hóa ra là tầng ba a, như thế nào lại lên tầng ba chứ? Gãi gãi tóc, cô điên rồi, nghĩ về hắn đến điên rồi, không biết mình đang làm cái gì nữa. Xấu hổ gõ vào đầu mấy cái, nhanh chóng xuống tầng hai, bằng không bị nhìn thấy, xấu hổ muốn ૮ɦếƭ. Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục rơi vào tay giặc, cần tỉnh táo lại, bảo vệ quyền uy của mình.
Hành lang bệnh viện, Tiểu Mễ và Lam Ngọc vội vàng đi đến phòng bệnh, cô nghe điện thoại của Tạ Khải, nói là bệnh tình ông nội chuyển biến xấu. Cô không chút nghĩ ngợi chạy ngay tới bệnh viện, vô cùng lo lắng, nếu không có Lam Ngọc an ủi, đã sớm khóc òa.
Tạ Khải đứng ngoài phòng bệnh, dựa vào vách tường đứng chờ, nhìn thấy các cô tới, đứng thẳng người nói: “Bệnh tình của bác Mạt đột nhiên chuyển biến xấu, buổi sáng vẫn còn tốt, không biết….”
Tiểu Mễ chưa đi vào, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào, một bác sĩ đang ở cạnh xem xét bệnh tình của ông. Đức Bành nằm trên giường bệnh phải thở bằng bình dưỡng khí, hai mắt nhắm, sắc mặt tái nhợt, giống như đang nguy kịch.
Sắc mặt cô xanh mét, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống. Trên đường đi không muốn để Lam Ngọc lo lắng nên cô đã không khóc, nhìn thấy ông nội như vậy, cô không thể nhìn được, cô sợ hãi.
Bác sĩ từ trong phòng đi ra, nhìn bọn họ, “Đã có kết quả xát nghiệm, không lạc quan lắm, tế bào ung thư đã lam rộng, mạch máu bị tắc nghẽn nghiêm trọng, chỉ có thể mổ. Nhưng người bệnh lớn tuổi, thân thể lại suy yếu, sẽ không thể chịu được ca mổ lớn như vậy.” Hắn giải thích, việc này cần cho bọn họ biết.
“Vậy phải làm sao?” Tiểu Mễ vội vàng hỏi.
“Trước mắt chỉ có thể dựa vào thuốc điều trị, duy trì chức năng của phổi, còn lại, chỉ có thể đợi.” Bác sĩ nói.
“Chờ cái gì đây? Nói mau đi.” Lam Ngọc cũng gấp gáp.
“Có lẽ chờ cho kì tích xuất hiện, nhưng mà, hi vọng này là cực kì cực kì nhỏ. Tôi đè nghị người nhà bệnh nhân, vẫn là chuẩn bị tốt tinh thần.” Bác sĩ cố gắng nói, hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm yên lòng người nhà bệnh nhân, nói xong lắc đầu rời đi.
Tiểu Mễ ngồi sụp xuống, cả người mất hồn mất vía, ánh mắt đẫm nước.
“Tiểu Mễ, em không sao chứ?” Tạ Khải nhìn sắc mặt cô, lo lắng hỏi.
“Em không sao, hai người đi về trước đi, em muốn ở một mình.” Cô vô lực nói.
“Nhưng mà…” Lam Ngọc vừa muốn ói, Tạ Khải giữ tay cô, chỉ thị cô, đừng nói gì cả, để cô ấy một mình cũng tốt.
Hai người đi rồi, Tiểu mễ đứng dậy, dừng một chút mở cửa đi vào.
Kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận nắm lấy tay ông nội, một tay lau nước mắt: “Ông nội, ông nhất định sẽ tốt hơn, chờ ông khỏe, chúng ta sẽ cùng đi vòng quanh thế giới được không ông? Con sẽ cùng ông đi Đài Bắc… Ô…Ô… Ông nối, người đừng bỏ Tiểu Mễ lại một mình… Mễ nhi muốn… Vĩnh viễn ở cùng ông nội…. Cùng một chỗ…” Tiếng nói đứt quãng, nước mắt lại bắt đầu rơi, lại không dám khóc lớn tiếng, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, thực khiến người khác đau lòng.
Lẫm Lạc đi tới, nhìn Tiểu Mễ nghẹn ngào khóc, trong lòng không đành lòng kéo cô vào trong lòng.
Nghe được thông báo, lúc đó hắn đang họp hội đồng, hắn liều lĩnh chạy thẳng đến bệnh viện. Biết Tiểu Mễ nhất định bị đả kích, hắn không muốn cô chịu một chút tổn thương nào, càng không muốn để cô một mình hứng chịu, coi như bị thương cũng sẽ có một người ở bên cạnh bảo vệ cô, một chút cũng không rời.
Tiểu Mễ dựa vào trong иgự¢ hắn, không ngừng khóc, nước mắt thấm ướt mảnh áo trước иgự¢ Lẫm Lạc, hắn cũng không để tâm.
Cánh tay của hắn ông cô thật chặt, cằm đặt trên đầu của cô. nếu như có thể, hắn thật muốn đem cô hợp thành một với hắn, chính hắn sẽ điều khiển tư tưởng của cô, khiến cô vĩnh viễn không có đau khổ bi thương.
Sáng hôm sau.
Trên ghế sa lon Tiểu Mễ vẫn như trước ở trong lòng Lẫm Lạc, chỉ khác là cô đang ngủ, Lẫm Lạc nhắm mắt, tạm nghỉ ngơi. hai người lẳng lặng dựa vào nhau, như hai bức tượng xinh đẹp thật yên bình.
Hai tay Tạ Khải đặt lên иgự¢, dựa vào cửa bên ngoài, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xuyên qua cánh cửa thủy tinh, nhìn rồi lại quay ra ngoài. Lông mày hơi nhíu, vẻ mặt cứng lại, nội tâm có chút mất mát. Hắn không muốn đi vào, giả vờ như không nhìn thấy, càng không muốn biết có phải hai người bọn họ là tình nguyện. Chỉ biết mình, đã không còn cách nào khống chế, không thể không để ý đến cô bé ấy. Hắn vốn không thích những cô gái đa tình lại độc đoán nên càng bị cô dẽ dàng tác động.
Cửa phòng bệnh mở, Thích Trí Thành cùng Tưởng Tiểu Mạn đi vào, trên tay cầm hoa quả và bữa sáng.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc mở mắt, có thể thấy hắn vẫn luôn tỉnh táo.
“Thế nào?” Thích Trí Thành hỏi.
“Còn chưa có tỉnh.”
“Lại đây, ăn chút gì đi, Tiểu Mễ ngày hôm qua còn chưa có ăn gì, mau đánh thức nó.” Tiểu Mạn đêm đồ ăn đặt lên bàn, giúp bọn họ múc cháo.
Hắn không đánh thức cô, chính là lẳng lặng nhìn cô ngủ yên, cũng không đành lòng quấy rầy. Hi vọng cô có thể có đủ tinh thần, tỉnh lại, ông nội chưa tỉnh, cô cũng sẽ ngã xuống.
“Khụ … Khụ…” Đức Bành ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng mở mắt.
“Tỉnh, bác tỉnh rồi, cháu đi gọi bác sĩ.” Tiểu mạn sung sướng ngất ngây, vội vã đi ra ngoài.
“Bác có khỏe không?” Thích Trí Thành hỏi.
Đức Bành nhìn bọn họ, tiếng nói khàn khàn vô lực “Tốt lắm.”
“Tiểu Mễ, ông nội tỉnh.” Tiếng nói Lẫm Lạc vang lên bên tai cô, hắn lần này không thể không đánh thức cô, cô nhanh chóng mở mắt, giống như luôn luôn tỉnh, cô có bao nhiêu trông mong ông nội có thể tỉnh lại.
“Ông nội, ông tỉnh rồi, ông có chỗ nào không thoải mái không?” Cô vội vàng đến bên giường nắm lấy tay ông, vội vàng hỏi.
Ông đưa bàn tay to xoa xoa đầu Tiểu Mễ, trong mắt mang theo ôn nhu: “Mễ nhi ngoan, ông nội không có chuyện gì, không cần quá lo lắng.”
“A Lạc, chúng ta ở đây ròi, công ty còn có việc cần con xử lý.” Thích Trí Thành uy nghiêm nói.
“Anh mau đi đi, em sẽ chăm sóc ông thật tốt.” Tiểu Mễ an ủi nói.
Lẫm Lạc đến trước giường Đức Bành nói: “Vậy cháu đi trước, ông chú ý giữ gìn sức khỏe, xong việc cháu sẽ quay lại đây.”
Ông gật gật đầu đồng ý.
Sau khi rời đi, Tiểu Mạn, Tạ Khải và bác sĩ đều tới.
Bác sĩ kiểm tra thân thể bệnh nhân, mọi người đều ra ngoài đợi.
Kiểm tra xong, bác sĩ đi tới, “Bệnh tình đã có chút tiến triển, thuốc điều trị đã bắt đầu có tác dụng, nhưng phải dùng đúng giờ, bởi vì hiện tại chỉ có thể dùng thuốc điều trị để suy trì sinh mệnh.”
“Chỉ trông vào thuốc điều trị có thể chống đỡ được bao lâu đây?” Trí Thành hỏi.
“Cái này…” Bác sĩ ngập ngừng, “Cái này khó nói, chỉ có thể xem bản năng mưu sinh của bệnh nhân.”
“…”Trí Thành không nói gì nữa.
Bác sĩ nhìn nhìn bọn họ, nói: “Người bệnh cần yên tĩnh, cũng không thể nói nhiều, chỉ nên có một người vào thăm, nhiều người vào sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bệnh nhân.”
“Chúng tôi hiểu, cảm ơn!”
“Uhm.” Bác sĩ gật đầu, rời đi.