Cuối tuần.
Một ngày tốt nhất trong cả tuần.
Trong phòng, nhìn trong gương có một cô gái mặc một bộ quần áo giản dị, bày ra đủ các loại tư thế ngắm nhìn, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vẻ mặt Tiểu Mễ buồn rầu nhìn mình trong gương. Hôm nay cô hẹn Lam Ngọc đến Thiên Nhất dạo chơi, muốn mặc một bộ đồ vừa ý một chút, nhưng cô chẳng vừa lòng với bộ nào cả.
“Tiểu thư, phu nhân kêu người xuống ăn cơm.” Nữ giúp việc nhẹ nhàng gõ cửa, nói.
“A, tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây.” Quay về phía cửa đáp lời, cô thu vội đống quần áo rồi đi xuống tầng.
Thích Thành Phong vừa đọc báo vừa uống sữa tươi, Tiểu Mạn thì giúp bưng phần ăn sáng lên cho Tiểu Mễ, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
“Tiểu Mễ, đi gọi anh của con xuống ăn điểm tâm đi?” Tiểu Mạn mở miệng nói, biết tính tình của A Lạc, hắn đang ngủ nếu bị làm phiền sẽ rất tức giận, đừng nói là người giúp việc ngay cả bà cũng không dám gọi hắn. Mà A Lạc thích Tiểu Mễ, như vậy biết đâu hắn sẽ không tức giận.
“Tại sao lại là con?” Cô không tình nguyện hỏi.
“Con là em gái, cần quan tâm nhiều hơn đến anh trai mới đúng.” Tiểu Mạn là cố ý, nói mà mặt không chút thay đổi, kỳ thật trong lòng bà đang rất vui mừng, dưới tình huống này, A Lạc nhất định sẽ không thể nổi giận với Tiểu Mễ, hơn nữa… Hắc hắc….
“A, con biết rồi.” Cô không biết phải làm sao nữa, ai kêu cô là đi ăn nhờ ở đậu chứ, huống hồ cha mẹ nuôi đều thương cô như vậy, tự nhiên cô sẽ rất nghe lời a.
Cô bước nghiêng ngả trên mặt đất, đi đến trước cửa phòng hắn, gõ cửa hai cái, “Thích Lẫm Lạc tiến sinh, dậy thôi.” Cô ghé tai vào cánh cửa nghe ngóng bên trong không có một chút động tĩnh, một hồi lâu cũng chưa có một tiếng động gì.
Cô khẽ mở cửa đi vào, bức màn màu đen, bên trong tối đen, nhìn không ra có thứ gì bên trong, “Thích Lẫm Lạc tiên sinh, anh ở đâu?” Không thấy âm thanh trả lời, làm cho cô tưởng bên trong không có ai.
Tay nhỏ bé sờ soạng vách tường, tìm công tắc đèn. Sờ tới một thứ lồi lên, ấn xuống, ánh sáng đèn nhàn nhạt sáng lên. Trên giường lớn một thân thể thon dài lộ ra, không có bất cứ âm thanh gì, giống như một khối băng, lảng lặng nằm.
Thấy vậy người cô không khỏi run rẩy, hắn sẽ không ૮ɦếƭ chứ? Tiến tới mép giường ngồi xuống, tay run rẩy đưa đến trước mũi hắn, có hoi thở, may mắn còn thở, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú đáng ngủ, cũng không có há miệng, cũng không có nước miếng chảy xuống, không thể nhìn hết cả ngũ quan trên gương mặt, sao lại có thể nghệ thuật đến vậy chứ? Tiểu Mẫ cảm thán, tướng ngủ cũng thật đẹp mắt, không đi làm ngôi sao thật là đáng tiếc. Không biết hắn lúc ngái ngủ sẽ thế nào nhỉ, nếu được nhìn thấy thì thật may mắn, ( * ^ _ ^ * ) hì hì… Đầu ngón tay tò mò giống như nét 乃út di chuyển nhẹ trên gương mặt hắn như muốn đem gương mặt tuấn mĩ này in sâu vào trong não.
Hai cánh tay dài hương về eo của cô, bá đạo đem thân thể cô ôm chọn lên giường, nửa thân trên đặt trên người của cô. Một loạt động tác này không đến ba giây, khiến cô không thể động đậy.
Nghe được tiếng hét điếc tai của cô, hắn khẽ nhíu mày, cô hét không phải cũng vô nghĩa sao? Hắn lại không biết hắn đè lên người cô rất nặng, ai kêu cô sáng sớm không để cho hắn ngủ ngon, cái này cứ coi như là trừng phạt nho nhỏ đi. Lẫm Lạc như cũ không thèm để ý cô, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy hắn không có phản ứng, cô cố gắng nói thật lớn nhất có thể: “Thích ___ Lẫm Lạ _____ a……” Chữ thứ ba còn chưa ra khỏi miệng, xem ra đôi môi nhỏ lại bị hắn che lại rồi. Hôn đến khi hắn cảm thấy thỏa mãn, dễ dàng bắt được tinh thần của cô làm tù binh. Hơi thở ấm áp phả bên tai của cô, khiến cho cô run rẩy. Trên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng dính trên vai của hắn.
Thấy gương mặt đỏ bừng của cô, lại khiến vật nhỏ của hắn kích động. Lẫm Lạc không tiếp tục động tác ôm áp nữa, nếu không hắn sẽ không thể kiểm soát được mình, hắn không muốn dọa cô, hắn muốn kiên nhẫn đợi cho cô thích ứng được với tình cảm của hắn.
Ác ma mỉm cười thật mê hoặc, giọng nói nhỏ khàn thật quyến rũ: “Mễ Nhi, em là của anh.” Hắn mặc kệ trong lòng cô tồn tại cái gì, hắn chỉ biết trong lòng hắn có một âm thành đang gào thét: cô thuộc về hắn, thuộc về hắn.
Nghe thấy câu nói này, Tiểu Mễ đột nhiên hoàn hồn, vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy? Cô nhanh chóng tách khỏi người hắn, giữ khoảng cách, nhảy xuống giường. Mặt đỏ tía tai mắng: “Đại sắc ma, anh…. Anh… Anh cố ý.” Cô xấu hổ lắp bắp nói. Vừa rồi cô lại không có giãy dụa, chẳng lẽ cô lại nổi lên sắc tâm đối với hắn, thật là mất mặt quá đi, trong lòng cô hung hăng tra hỏi.
Lẫm Lạc nửa nằm, một tay chống thái dương, tư thế thật tao nhã quyến rũ, tràn đầy hứng thú nhìn cô, “Đã bảo phải gọi là ca ca, Mễ Nhi thật không ngoan.” Hắn thích ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, cả vẻ mặt ngốc nghếch nữa, còn có bộ иgự¢ phập phồng cùng những đường cong đẹp đẽ trên cở thể, khiến cho tâm tình hắn lập tức tốt hơn, trong lòng không khỏi ham muốn.
“Dựa vào cái gì mà làm ca ca chứ, còn nữa, không được gọi ta là Mễ Nhi.” Hừ, hắn không có tuân thủ điều kiện còn muốn được gọi là ca ca, nằm mơ đi, tức quá, lại còn dám gọi tên nhũ danh của cô, Tiểu Mễ hết sức tức giận, không tức hắn, cũng tức chính mình không có tiền đồ, như vậy sẽ làm theo sắp xếp của anh ta.
“Vì cái gì?” Khẩu khí hắn tà mị nói.
“Trên đời này chỉ có hai người được gọi cái tên đó, một người là ông nọi, còn người kia là thiên sứ ca ca của ta.” Cô kiên nhẫn nói, vừa nghĩ tới thiên sứ ca ca, long của cô cảm thấy thật ấm áp.
“Ác? Cái người gọi là thiên sứ ca ca, có tồn tại không vậy?” Hóa ra hắn luôn luôn tồn tại trong lòng cô, hoa ra cô cũng chưa bao giờ quên, điểm này càng khiến hắn thêm vui mừng.
“Tất nhiên là có tồn tại, nếu không giờ này tôi cũng đã không đứng đây, đá biến mất từ năm tám tuổi giờ rồi, là thiên sứ ca ca đã cứu tôi, không có anh ấy, sẽ không có tôi, tôi chỉ thuộc về thiên sứ ca ca.” Nhất định phải tìm được thiên sứ ca ca, cô im lặng thề.
Nghe được lời cô nói xong, hắn thế nhưng lại ghen tị với cái tên “Thiên sứ ca ca” hư vô kia của chính mình, thật sự là quá buồn cười. Đại khái là hắn nên trực tiếp nói rõ sự thật cho cô, khỏi cần làm những điều thừa thãi. Nhưng hắn cũng không tin hiện tại hắn sẽ thua chính mình trước đây, đối với Tiểu Mễ, hơn ai hết hắn có thể nhẫn nại.
“Vậy sao?” Lẫm Lạc nói xong rồi xuống giường, cởi bỏ áo ngủ.
“Anh… Anh làm gì thế?” Theo bản năng cô nghĩ đến rất đen tối a, cô xoay người, di chuyển người sang bên canh, chuẩn bị chạy.
“Em cứ nói đi.” Hắn chỉ muốn thay quần áo mà thôi, nhưng không có trực tiếp trả lời cô, ngược lại cố ý khiêu khích cô nói tiếp.
Tiểu Mễ chạy một mạch tông cửa xông ra.
Thấy bộ dạng khẩn trương của cô, Lẫm Lạc không khỏi buồn cười, nha đầu kia, hắn cũng đâu phải sói, so với thỏ chạy trốn cũng nhanh lắm.
Hắn bị điên sao? Thật xứng với cái danh đại sắc ma. Tiểu Mễ đi xuống tầng, lại nghĩ, vừa nãy nói về chuyện thiên sứ ca ca, hắn lại không có tức giận, lại có vẻ mặt không sao că. Chẳng lẽ hắn một chút cũng không để ý cô sao? Chỉ là muốn chơi đùa cô, đem cô ra chơi đùa sao?
Vô tính cảm giác nghèn nghẹn ở mũi, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, không hiểu sao nước mắt lại chảy xuống, trong lòng rất khó chịu, cô không thể thích hắn, hắn đường đường là một tổng giám đốc của tập đoàn Thái Lăng, tương lại là người kế thừa, tài mạo đủ cả, bên người vĩnh viễn không thiếu phụ nữa, cô thích hắn cô sẽ tự làm mình bị thương. Ha ha, thật khờ, cô lộ ra nụ cười yếu ớt, như tự cười chính mình.
Bầu trời cao trong xanh, ánh mặt trời soi sáng khắp nơi.
Một chiếc Mercedes-Benz sắc hồng đỗ ở cạnh đường, Tiểu Mễ ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt có chút u sầu, gương mặt thoáng qua nét cảm xúc phức tạp, lại không rõ ràng.
“Mạt ___ Tiểu ___ Mễ.” Lam Ngọc nói chuyện với cô lại không thấy cô trả lời, la lớn.
“Uhm?” cô có chút phản ứng, lên tiếng.
“Cậu còn ngồi đó làm gì a? Không chịu nói chuyện với tớ, một câu tớ nói cậu đều không nghe thấy sao?” Lam Ngọc có chút tức nói.
“Vừa rồi cậu có nói gì sao?” Vẻ mặt cô hết sức bình tĩnh.
“Cậu, thôi quên đi, lời hay không nói hai lần.” Cô đúng là bất lực rồi, mặc kệ, Lam Ngọc tiếp tục lái xe.
“Thực xin lỗi nha, vừa rồi tớ đang suy nghĩ vài chuyện.” Tiểu Mễ lấy lòng Lam Ngọc.
Lam Ngọc không nói gì, còn đang tập trung lái xe, hình như phía trước có bóng dáng người quen, khẽ nói: “Đây không phải dì Dương sao? Cậu xem, ở phía trước kia.” Tốc độ xe dần chậm lại, ngón tay chỉ chỉ người đang đi trên vỉa hè, một bóng dáng rất quen thuộc đang đi rất vội.
Nhìn theo phía tay Lam Ngọc chỉ, ở trong đám người đi bộ, ánh mắt dưng lại ở một người phụ nữ hơn 40 tuổi, trên tay cầm theo bình nước, trong lòng Tiểu Mễ đang khó chịu, đột nhiên trở nên tốt hơn, gương mặt lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, “Đúng rồi, là dì Dương, chúng ta dừng xe lại đi, tớ muốn gặp dì ấy.” Từ khi chuyển về ở trong nhà họ Thích, đã lâu lắm rồi chưa gặp dì Dương, cô rất nhớ dì a.
Dì Dương chăm sóc Tiểu Mễ từ nhỏ đến lớn, giống như người thân luôn yêu thương cô, ngoài ông nội, dì Dương là người thân nhất của cô.
Xe từ từ dưng lại, Tiểu Mễ nhìn hương dì Dương đi, “Lam Ngọc, nhanh một chút a, dì Dương đi sắp đi vào bệnh viện rồi, sẽ không gặp được a, nhanh lên a.” Cô không kìm nén được thúc giục Lam Ngọc, tâm sớm đã bay đến bên dì Dương.
Bệnh viên thật là rộng, không gian thật lớn để cho người bệnh thoải mái hơn. Y tá cẩn thận chăm sóc người bệnh, khiến lòng người ấm áp. Hai cô đi vào không nhìn thấy bóng dáng dì Dương, hai người chia nhai đi tìm.
Cô một đường hướng đến gian phòng bệnh, dưới tầng không nhìn thấy lại lên tấng hia, tấng hai là phòng bệnh VIP. Tiểu Mễ vẫn kiên nhẫn đi tìm ở từng phòng, tuy rằng các cửa đều đóng, nhưng có thể nhìn qua cánh cửa thủy tinh trong suốt của cửa sổ, cô cố gắng không bỏ qua phòng bệnh nào.
A, tìm được rồi, nhìn qua cửa thủy tinh thấy bóng lưng dì Dương, bên trong có một chiếc giường lớn, không gian rộng rãi, phòng được bài trí đầy đủ, có giường bệnh, có sô pha có cả bàn trà. Dì Dương đang cho người bệnh ăn, người dì Dương đã che khuất người bệnh, cô không thể nhìn được. Tiểu Mễ không đi vào, cô không muốn quấy rầy đến người bệnh đang ăn, cô kiên nhẫn chờ ở ngoài.
Ngoài cửa sổ, cô lẳng lặng nhìn vào bên trong. Dì Dương đứng hẳn lên, thu thập bắt đũa đi vào phòng vệ sinh.
Một giây sau, cô thấy được bộ dang bệnh nhạn, cô ngây ngẩn cả người, gương mặt người bệnh không thể không thể quen thuộc hơn được nữa. Trong lòng cô như bị sấm sét đánh nát, gương mặt tái đi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Một bác sĩ đi quá, nhìn thấy cô như vậy, thân thiết hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ, trong người không thoái mái sao?”
“Bác sĩ, người bệnh trong phòng này bị bệnh gì vậy?” Tiểu Mễ tóm lấy cánh tay của bác sĩ, tiếng nói khàn khàn run rẩy hỏi, cả người cảm thấy suy yếu không thể đứng vững.
“Cô là người nhà của bệnh nhân sao?” Bác sĩ có trách nhiệm giữ bó mật bệnh tình của bệnh nhân, xem cô như vậy, không nói thì nhất định sẽ khóc đến ૮ɦếƭ đi sống lại. Nhưng mà bệnh tình của bệnh nhân không mấy khả quan, nếu có ngày đột nhiên rời đi, đứa nhỏ này sẽ càng thương tâm.
“Vâng, tôi là cháu gái ông ấy.” Cô sợ y tá không nói với cô, liền giải thích cho bác sĩ.
“Tốt lắm, cô đi theo tôi.”
Bác sĩ đưa cô đến văn phòng, lấy một phần tư liệu cho cô xem, bác sĩ nói: “Ông nội của cô bị ung thư phổi, hơn nữa là giai đoạn cuối, chỉ sợ….”
Mỗi câu nói của bác sĩ đều hung hăng cứa vào lòng cô đánh trúng vào trái tim yếu ớt của cô, “Không, không thể, ông đang gạt tôi…” Không đợi bác sĩ nói xong, cô quả quyết ngăn cản bác sĩ nói tiếp, cô không muốn nghe nữa, cũng không muốn tin, điều này khiến cô quá đau đớn, cô trốn tránh chạy ra ngoài.
Cô cố gắng chạy, chỉ cần phía trước không có vật cản thì sẽ chạy không ngừng nghỉ, theo con đường chạy nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi. Cho đến khi cả người cảm thấy tê liệt cô tựa vào tường ngồi xuống, ôm hai đầu gối khóc lớn, “Ô ô… Ô ô ô ô…Ô ô…” Nơi này không có một ai, cô không nghĩ đến hình ảnh của mình cứ thế khóc thật lớn, dường như muốn đem toàn bộ thống khổ đau đớn phát ra ngoài, tiếng khóc quá đau đớn, quá bi thương.
Lúc này, một bàn tay chìa chiếc khăn tay màu trắng đến trước mặt cô, Tiểu Mễ ngước mắt nhìn lại, mắt to chớp chớp. Một thân áo khoác trắng, cách ăn mặc này là bác sĩ, dáng người cao cao, bên ngoài nho nhã đàng hoàng, mày rậm mắt sáng, ánh mắt ôn nhu, người này giống như thiên sứ rực rỡ.
“Thiên sứ ca ca…” Cô không nghĩ ngợi gì lao vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, tướng mạo của hắn cùng thiên sứ ca ca trong trí nhớ của Tiểu Mễ hoàn toàn giống nhau, cho nên cô nhận định cô không thể quên được thiên sứ ca ca.
Người đàn ông sửng sốt không hiểu gì cae, cũng không tránh khỏi Tiểu Mễ, chỉ là lẳng lặng để cô ôm.
Lúc Tiểu Mễ chạy băng băng trên đường đã chạy qua người nàu, bóng dáng nhỏ xinh đẹp, trên người có mùi hương thoang thoảng. Hắn không khỏi chú ý tới cô, đoán cô có xảy ra chuyện gì đó, nên chạy theo cô tới đâu, hắn nghĩ có thể giúp đỡ cô một chút.
Nước mắt của cô thấm ướt đẫm mảnh áo trước иgự¢ bác sĩ, nước mắt vẫn rơi, tiếng khóc khàn dần, cô rất mệt mỏi.
“Cô không sao chứ, có chuyện gì vậy?” Trên đầu cô là tiếng nói ôn nhu, uyển chuyển như nước chảy nghe thật êm tai. Người đàn ông nhìn cô khóc thương tâm như thế, cũng cảm thấy đau lòng hỏi cô.
“Ông nội sinh bệnh rồi… Em không biết… Em không muốn ông có bệnh, em không muốn ông rời xa em…”Âm thanh nghẹn ngào khàn khàn lại có chút vội vàng, nói năng lộn xộn, đứt quãng. Cô tự trách mình không biết rõ tình hình, không thể chăm sóc ông nội thật tốt.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Hắn cảm giác được cô rất sợ hãi, an ủi vỗ nhẹ lưng của cô, “Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều sẽ tìm ra biện pháp giải quyết.” Hắn nhìn gương mặt thuần khiết, mảnh mải như một đứa trẻ, tâm khẽ nhói, trong lòng có chút thương tiếc, muốn bảo vệ cô.
Đôi mắt của cô sưng đổ vì khóc nhiều, cũng có chút an tâm vì gương mặt đã tám năm rồi không nhìn thấy. Tám năm, hắn vẫn ôn nhu chăm sóc cô như vậy, bình dị và gần gũi.
“Thiên sứ ca ca, cuối cùng Mễ Nhi đã có thể gặp lại anh, tám năm trước đã muốn nói với anh lời cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu em một mạng.”
Mễ Nhi, là tên của cô?! Hắn mặc kệ cô nói thiên sứ ca ca là ai, hắn không phủ nhận cũng không thừa nhận mà chuyển chủ đề sang chuyện khác, “Tạ Khắc là tên của tôi, có thể gọi tôi là Thụy ca ca, nói cho Thụy ca ca biết ông nội có bệnh gì may ra ca ca mới có thể giúp em.” Lời nói dịu dàng, khiến người khác có cảm giác an toàn.
“Không còn kịp rồi, bác sĩ nói ông nội bị ung thư phổi, đã là giai đoạn cuối…” Tiểu Mễ chán nản nói, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Tạ Khải đau lòng cầm lấy khăn tay giúp cô lau nước mắt, “Là vậy sao, nhưng nhất định Thụy ca ca sẽ dốc hết sức để chữa trị cho ông nội, hi vong có thể kéo dài tuổi thọ của ông.” Hắn đã biết ông nội trong lời cô nói là ai, hơn nữa hắn đang dốc hết sức lực để tìm ra phương pháp chữa trị thích hợp, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã mời các chuyên gia nước ngoài, tiến hành thảo luận nghiên cứu. Thật ra hắn là được người giao trách nhiệm chỉ chuyên tâm chữa trị một mình bệnh nhân này, nửa điểm cũng không dám quá loa. Thì ra Mễ Nhi là cháu gái của bệnh nhân này, chính vì không muốn cho cô biết nên ông đã lừa cô là đi chơi vòng quanh thế giới.
“Thật sao? Cảm ơn Thụy ca ca, em rất thích anh, từ nhỉ đã luôn thích anh.” Cô nín khóc, lại khẽ mỉm cười, hai má hồng hồng, trái tim đập thật mạnh, đây là lần đầu tiên cô thổ lộ.
Gương mặt cô thẹn thùng, hai gò má phiếm hồng, đôi môi kia như mật ngọt lại thật đẹp, làm người khác muốn ngậm lấy.
Tạ Khải hơi thất thần, hắn không muốn thừa nhận hắn không phải thiên sứ ca ca mà cô nói. Tuy rằng cái này thực sự rất ích kỉ, nhưng nếu có thẻ, hắn tình nguyện giấu chuyện này. Có chút áp lực, hắn nhẹ nói: “Anh cũng rất thích Tiểu Mễ.”
“Thật sao” Em vui quá.” Tiểu Mễ hứng phấn cười tươi.
“Đúng vậy, Mễ Nhi thật đáng yêu, ai nhìn thấy đều sẽ thích.” Đúng vậy, cô thực sự khiến người khác phải yêu mến, nhìn thấy cô liền không thể kìm nén mf tự giác yêu mến cô.
“Em muốn nhìn thấy ông nội, em muốn chăm sóc ông thật tốt.” Nhìn thấy thiên sứ ca ca, cũng không thể quên ông nội, nhất định phải nhìn thấy ông, vì sao phải gạt cô, giấu diếm bệnh tình của ông.
Tạ Khải đặt hai tay lên vai cô, dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, bình tĩnh nói: “Có một số việc, ông nội có lẽ sợ em lo lắng nên mới làm thế, em đứng trách ông nội nhé.”
“Vâng, em biết rồi, em đi đây.’ Nghe lời của hắn, cô giống như đã sáng tỏ chuyện gì, sau khi tạm biệt hắn liền nhắm thằng phòng bệnh của ông chạy tới.
Đứng ở trước cửa phòng, cô thở hồng hộc, chưa dám đi vào. Cô do dự, cô sợ mình không thể kiên cường, nhìn thấy ông nội sẽ khóc lớn.
Cửa phòng đột nhiên mở, cô mở to mắt nhìn người mở cửa.
“Tiểu Mễ.” Lam Ngọc hoảng sợ, vốn biết có chuyện, muốn đưa Tiểu Mễ rời khỏi bệnh viện, không cho cô biết, không nghĩ tới…
Tiểu Mễ nhẹ nhàng đi vào phòng bênh, ngồi trên ghế nhìn ông nội đang ngủ sau, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng chảy xuống. Cô không muốn đánh thức ông, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh ông sẽ tốt hơn.
Dì Dương kéo Lam Ngọc ra ngoài, nhìn Tiểu Mễ một chút, rồi đóng cửa lại.
“Để cho ông cháu bọn họ nói chuyện, chúng ta đi trước.” Dì Dương cảm thấy như vậy mới công bằng mới Tiểu Mễ.
“Nhưng mà…” Lam Ngọc vừa mở miệng, dì Dương lắc đầu, ý muốn hãy để cho Tiểu Mễ yên tĩnh.
Lam Ngọc liền đưa dì Dương trở về.