Chiếc xe Mercedes-Benz màu xanh đậm chờ ở trước biệt thự họ Thích, Tuấn Tường ở một bên, vẻ mặt vui vẻ nhìn Tiểu Mễ, mở cửa xe cho cô.
Cô không nói gì chỉ mỉm cười bước lên xe, sau đó Tuấn Tường cũng lên xe, khởi động chân ga, xe chậm rãi chuyển bánh.
Trong khung cửa sổ lớn trên tầng, một bóng dáng âm u. Vẻ mặt Lẫm Lạc có chút ảm đạm, nhìn thấy đuôi xe biến mất, lửa giận trong nháy mắt nổi lên, cảm giác ghen tị trỗi dậy trong trái tim, hắn không muốn cô trước mặt hắn cười với người đàn ông. Sắc mặt lành lạnh, giọng điệu lạnh buốt: “Lý Khắc.”
“Thiếu gia có gì phân phó.” Lý Khắc từ ngoài cửa bước tới.
“Giúp ta điều tra về người đàn ông kia.”
“Vâng, thiếu gia.” Không có bất kì ý kiến gì, nói xong liền rời đi.
Lẫm Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, rót một ly Whiskey, uống một hơi cạn, tay cầm chặt y rượu. Dường như muốn đem nó Ϧóþ nát, ánh mắt alnhj như băng khiến người khác phải e ngại.
Ở bên kia.
“Anh Tuấn Tường, hôm nay tìm em có chuyện gì vậy?” Tiểu Mễ hỏi, sao lại ra vẻ huyền bí như vậy.
“Làm sao em lại ở nhà hắn?” Tuấn Tường hỏi sang chuyện khác, hắn biết chủ nhân tòa nhà đó là ai, thậm chí còn biết cách đối nhân xử thế của vị chủ nhân này. Tuấn Tường ở nước ngoài đã từng chú ý tới Lẫm Lạc, hắn là một tên vô tình lãnh khốc trên thương trường kinh doanh, đối phó với kẻ địch cũng không lưu lại cho nửa đường sống, là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ thông minh tuyệt đỉnh, nếu chống lại hắn chỉ có mà tự tìm đường ૮ɦếƭ.
“Ai, nói thì dài lắm, anh biết Lẫm Lạc sao?” Cô thở dài nói, ý thức được hai từ “nhà hắn”.
“Không có, chỉ là trên thương trường cũng có gặp qua hắn vài lần, nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ thấy anh.”
“A, là vậy a!”
“Hôm nay, anh đưa em đến một nơi.” Không nói chuyện này nữa, chuyển về chủ đề chính.
“Nơi nào vậy, bí mật như vậy?”
“Đi rồi khắc biết.”
Chiếc xe dừng lại tại cửa hàng Thánh Á một cửa hàng như một vùng biển nhỏ , Tuấn Tường cầm tay Tiểu Mễ đi vào. Đây là do Đại Liên Thánh Á dốc sức xây dựng một tòa nhà mang hình ảnh của biển cả lớn nhất Trung Quốc, với chủ đề là vui chơi, chọn những phương thức vui chơi tiên tiến nhất thế giới , sử dụng các thiết kế đẹp nhất trên thế giới…
“Đáy biển thế giới a.”Tiểu Mễ vui cười hớn hở xem chung quanh.
“Đúng, nơi này có hơn một vạn loài động vật quý hiếm ở các vùng biển trên thế giới đó, đến đây đi, mau đi tản bộ nào.” Tuấn Tường giới thiệu,
Tuấn Tường giới thiệu, sủng nịnh cô, hắn làm trợ giảng, đưa cô đi qua tòa nhà đệ nhất thế giới xuyên qua hai đấy biển bằng một con tàu. Wow, muốn tráng lệ có tráng lệ.
“Oa, thật tuyệt vời, mau nhìn kìa, đó là cá heo, đang yêu quá.” Tiểu Mễ một hồi kinh ngạc, hưng phấn kêu lên, không thể tưởng tượng nổi trước mắt mình là mộ đáy biển đồ sộ, vẻ mặt thực sự hứng khởi, giống như một đứa nhỏ hạnh phúc.
Tuấn Tường không nói gì, chỉ ôn nhu ngắm nhìn cô, chỉ cần cô vui vẻ, cái gì hắn cũng có thể làm vì cô.
“Tuấn Tường, anh đang nhìn gì vậy, trên mặt em có gì sao?” Thấy hắn không nói chuyện, vẫn nhìn mình, cô hỏi.
Đưa tay xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Không có gì, chỉ là muốn nhìn em.”
Mắt to chớp chớp, “Tuấn Tường, hôm nay anh rất kì lạ nha.”
“Tiểu Mễ, em có muốn ở cùng một chỗ với anh không?”
Tuấn Tường ôm cô vào lòng, “Tiểu Mễ, anh thích em, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một nơi có được không?” Từng tiếng nói réo rát rơi bên tai cô.
Tay nhỏ bé chống lại cái ôm, đôi mắt mở to nhìn hắn, không nói gì.
“Làm sao vậy.’ Thấy cô nhìn mình như vậy, Tuấn Tường không tự nhiên hỏi.
“A~~ ha ha, em cũng rất thích anh Tuấn Tường, thiếu chút nữa bị anh hù rồi.” Cô nghĩ ra cái gì đó rồi nở nụ cười, tay nhỏ bé vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Nụ cười cứng lại trên mặt Tuấn Tường, đầu hắn đen xì, nha đầu kia, hắn cũng không phải đang nói đùa. Nhưng mà cô như vậy hắn cũng không biết phải làm sao, việc này có thể từ từ làm rõ, không thể vội vàng, hắn không muốn miễn cưỡng cô. “Tiểu Mễ, anh nói thật, hi vọng em cân nhặc lại.”
Giả vờ không nghe thấy, “A… Là cá trắng kình, oa… Thật lớn, thật lớn a.” Tiểu Mễ la lớn, đúng là có một con cá kình khủng lồ trên đỉnh đầu hai người bơi qua, giống như che mất một phần ánh mặt trời.
Tuấn Tường không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.
Tại cửa bệnh viện tư nhân, Lẫm Lạc đưa xe vào chỗ để xe.
Đi vào, hướng thẳng phòng bệnh đi đến.
Nhìn thấy hắn, mấy y tá không khỏi nhìn hắn mấy lần, hắn đi qua, mấy cô y tá sôi nổi bàn luận:
Y tá một: “Gần đây, người này thường hay đến a, là người nhà của bệnh nhân sao? Thật sự rất đẹp trai a.”
Y tá hai: “Anh ấy là người trong mộng của ta a.” Nói xong, hai mắt tỏa sáng.
Y tá ba mập mạp bước tới nói: “Anh ấy vừa mới liếc nhìn ta, có phải anh ấy thích ta rồi không?”
Hai y tá liếc nhìn cô y tá mập mạp một cái, rời đi nơi khác, mặc kệ ý nghĩ điên khùng kia.
Vào phòng bệnh, trong phòng tràn ngập mùi thuốc.
“Bệnh tình của ông ấy có… chuyển biến tốt đẹp không?” Lẫm Lạc nhìn Đức Bành đang ngủ, nhỏ giọng hỏi bác sĩ.
“Cái này… Trước mắt chúng ta đang từ từ trị liệu, đã khống chế được tế bào ung thư kéo dài.” Bác sĩ có chút do dự, nhẹ giọng đáp.
“Nói như vậy, không có biện pháp hồi phục?” Giọng nói của hắn có chút nóng.
“Cũng không phải không có phương pháp trị liệu, chính là ….”
“Phương pháp gì vậy, mau nói.” Thanh âm kẽ răng truyền ra.
“Cần phải làm phẩu thuật cấy ghép, nhưng trước mắt còn chưa tìm được phổi thích hợp để cấy ghép.” Bác sĩ nhìn thấy hắn phát hỏa, vội vàng nói.
“A Lạc, cháu đến rồi sao.” Đức Bành tỉnh lại, nghe thấy cuộc nói chuyện.
“Tốt lắm, anh ra ngoài trước đi.” Đức Bành tỉnh lại kêu bác sĩ đi ra ngoài, “Ngại quá, đánh thức ông.” Lẫm Lạc cảm thấy có lỗi.
“Không sao, ta cũng ngủ lâu rồi.” Nói xong ông ngồi dậy, “Giúp ta đi ra ngoài một chút đi.”
“Vâng, ông chậm một chút.” Lẫm Lạc đưa ông ngồi trên xe lắm, ở phía sau phụ đẩy chiếc xe ra ngoài.
“A Lac a, Tiểu Mễ ở đó đã quen chưa?” Trong lòng ông vẫn luôn luôn nhớ đến Tiểu Mễ.
“Cô ấy a, ông yên tâm đi, sôi nổi giống như con kiến trong nồi.” Hắn an ủi cũng như một câu trả lời ông. (Ốc: ý anh là chị như con kiến trong nồi đang đun trên bếp sao, sôi nổi dễ sợ luôn =)))
“Ác? Ha ha, vậy là tốt rồi.” Nghe được cô sống vui vẻ, ông rất an tâm, “A Lạc càm thấy Tiểu Mễ nhà chúng ta thế nào?” Ông sớm muốn đem Tiểu Mễ giới thiệu cho A Lạc, ông phi thường thích Lẫm Lạc, đứa cháu gái nhỏ của ông gả cho hắn cũng có thể yên tâm hoàn toàn.
“Từ nhỏ cháu đã thích cô ấy.” Lẫm Lạc không hề giấu diếm.
“Ác? Từ nhỏ? Sao hai người lại biết nhau.” Nhớ rõ lúc trước khi ông đến nhà họ cũng không có đưa Tiểu Mễ theo.
“Một lần ngẫu nhiên gặp được, cứu cô ấy thành quen biết.”"
“A ~ cháu chính là thiên sứ ca ca mà Tiểu Mễ hay nhắc tới a.” Nhớ rõ khi đó, mỗi ngày Tiểu mễ đều quấn quít lấy ông nói về chuyên thiên sứ ca ca, cũng không biết có bao nhiêu phấn khích, “Nó biết cháu là thiên sứ ca ca năm đó sao?”
“Cô ấy còn chưa biết, xin ông giữ bí mật này.”
“Ha ha ha, cũng không biết suy nghĩ của người trẻ tuổi các cháu.” Đức Bành cười to nói.
Sắc trời tối dần.
Tuấn Tường đưa Tiểu Mễ đến cửa nhà, giúp cô mở cửa xe, ” Hôm nay có vui không?”
“Vâng, rất rất vui, cảm ơn anh Tuấn Tường.” Tiểu Mễ thực sự rất vui vẻ, vẻ mặt tươi cười trả lời.
“Vậy là tốt rồi, lần sau còn muốn đi nữa, bất cứ lúc nào, bất cứ nới đâu, anh cũng sẽ đưa em đi.” Hắn cũng rất vui.
“Vâng, nhất định.”
“Vậy, anh đi trước.” Nói xong liền hôn lên trán cô, “Tạm biệt.”
Sau đó Tuấn Tường lên xe, lái đi.
Thật khéo lại để Lẫm Lạc thấy được, ánh mắt tối đen lạnh lẽo. Không khí âm u tràn ra, trong xe, ngoài xe, chung quanh. Xuống xe hung hăng dùng sức đóng cửa xe, hướng phía biệt thự, tựa hồ như mỗi bước đi đều bao trùm sự khủng bố âm thầm, không gian cũng bởi vì nghênh đón một người nào đó phủ đầy bóng đen mà cũng trở lên đen xì.
Cởi bỏ mấy nút áo sơ mi sẫm màu, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ khiêu gợi, thân hình tao nhã ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha trong phòng khách, mượn rượu giải sầu, rượu đỏ từng ly rót vào cổ họng, giống như chất rượu đỏ này vô vị như nước trắng.
Tiểu Mễ vừa tắm rửa xong bước xong, cô mặc đồ ngủ, là loại đồ ngủ bảo thủ, dường như sợ bị tấn công. Tóc cô chưa khô, nước theo sợi tóc rơi xuống, tay cầm khăn mặt tùy ý lau, vừa lau vừa đi vào phòng.
Nhìn Lẫm Lạc có chút say vẫn đang uống rượu trong phòng khách, cô không đành lòng nói: “Thích Lẫm Lạc tiên sinh, đừng uống nữa, uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.”
Ánh mắt hắn lạnh giá liếc nhìn cô, lại rót một chén, thoải mái uống, một dòng rượu đỏ theo khóa môi hắn chảy xuống, đến yết hầu chảy xuống, một giọt rượu thật là khiêu gợi, hắn không để ý giọt rượu lắn xuống, chùi miệng, lại tiếp tục uống rượu.
“Thích Lẫm Lạc, em đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe thấy không?” Tiểu Mễ không thích bộ dáng coi thường người của hắn.
“Em cũng lo đến sự sống ૮ɦếƭ của anh sao, trong mắt em không phải chỉ có Tuấn Tường thôi sao?” Không có chút tình cảm đáp lại một câu, hắn đã xem qua tài liệu về Tuấn Tường, biết tên của hắn. Hừ, đối với Tuấn Tường, hắn chỉ có thể tức giận, nhớ lại hình ảnh cô trước mặt Tuấn Tường không chút keo kiệt nộ ra nụ cười rực rỡ, trong lòng hắn ngập tràn đố kị.
Tiểu Mễ bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên: “Anh Tuấn Tường là một người bạn của em.” Đúng vậy, đối với Tuấn Tường, cô không muốn vượt quá cảm giác thân thiết của hai anh em. Cô thích ở cùng với hắn, bởi vì trên đời này, ngoài ông nội là người thân của cô, thì Tuấn Tường giống như anh trai cho cô cảm giác an toàn vui vẻ.
“Lại đây.” Hắn dùng giọng điệu mệnh lệnh.
Nhìn hắn một cái, Tiểu Mễ bước tới bên cạnh hắn ngồi xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Môi Lẫm Lạc mím lại thành một đường thẳng, coi hắn là thú dữ sao? Đưa cánh tay thon dài ôm qua lưng của cô kéo lại, hưng hăng kéo vào trong lòng mình.
Mới chạm tới Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc nóng bỏng của hắn, mùi rượu nam tính lập tức xông vào mũi cô. Cô có chút mê hoặc, nhưng rất nhanh ý thức được hành động quá thân mật của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lập tức đỏ bừng, giãy giụa muốn thoát ra.
Lại bị Lẫm Lạc xoay người lại, đè lên người cô, đôi mắt tối đen không hề chớp nhìn chằm chằm mặt của cô, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát trên người của cô.
Nhìn gương mặt tuấn tú kề sát mặt mình, Tiểu Mễ xấu hổ đem tầm mắt di chuyển nơi khác, hai má cô nóng bừng, nhìn rất biết khiêu khích lòng người.
Chú ý thấy cô thẹn thùng, khóe môi Lẫm Lạc tà mị giương lên, ngón trỏ vuốt ve chiếc cằm thon của cô: “Mễ Nhi, em thật đẹp.” Dứt lời, hắn bá đạo hôn đôi môi non mềm của cô, đầu lưỡi sử dụng kĩ xảo khiêu khích hai hàm răng của cô hé ra, quấn quanh chiếc lưỡi ướƭ áƭ của cô, hưởng thụ vị ngọt ngào trong miệng cô.
Cho đến khi cô có chút khó thở, sắp không thể hô hấp đơợc, hắn mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô.
Cánh môi sưng lên đỏ thẫm, thân thể cô nóng như bị thiêu đốt, gương mặt lại càng như bị lửa đốt, đỏ rực, hoàn toàn quên mất phải phản ứng thế nào.
“Xem ra em cũng không phải không thích anh nha, tuy rằng kỹ thuật hôn có điểm kém nhưng vẫn coi là khá đi.” Giọng điệu Lẫm Lạc có đầy ý trêu chọc.
Tiếng nói hài hước đập vào mặt cô, Tiểu Mễ hoàn hồn, vội vàng giãy khỏi vòng tay hắn, chạy xa khỏi hắn, “Xấu xa, không phải anh đã đồng ý yêu cầu của tôi rồi sao?”
Hắn đưa tay xoa nhẹ đôi môi còn lưu lại chút vị ngọt ấm áp của cô, hương vị này thật khiến hắn thỏa mãn. Hắn có chút vui vẻ khi nhìn gương mặt tức giận của cô, thật à khiến hắn không ngừng yêu thương, không muốn buông tay, càng kích thích nhu cầu sinh lí của hắn, ước gì có thể đem cô ăn tươi nuốt sống, “Đúng vậy, anh đã đáp ứng em, nhưng em cũng không có đáp ứng anh.”
“Cái gì? Đáp ứng anh cái gì?” Cô gãi gãi đầu, cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc phải đáp ứng hắn cái gì, ác ~~ gọi hắn là ca ca, a! Vừa nãy cô quên mất, kêu tên hắn, ai nha, thật sự là đầu heo a, chính mình lại bán đứng mình, có thể trách ai đây, a ___ trong lòng cô sắp phát điên, vẻ mặt phức tạp.
Lẫm Lạc thong dong nhìn Tiểu Mễ, khuôn mặt tuấn dật nổi lên nét vui mừng sung sướng, rất rất phong tình, thật gợi cảm mê người, kiên nhẫn đợi cô hồi phục.
“Hắc hắc … Cái này… Chỉ là em nhất thời quên, lần sau sẽ không thế nữa.” Gương mặt cô xấu hổ tươi cười, có chút đưa tình nhìn hắn.
“Một lần cũng không được, các điều kiện đó hủy bỏ.” Hoàn toàn không cho cô thương lượng, ai kêu cô thân thiết với Tuấn Tường như vậy, còn mình ngay cả gọi tên cũng thêm chữ “Tiên sinh”, chẳng lẽ trong lòng cô hắn không bằng kẻ kia sao? Nghĩ đến cái này hắn thật NND đau khổ.
“Nói hủy liền hủy, thật sự là quỷ hẹp hòi.” Nụ cười cứng ngắc, lớn tiếng quát, tiền về gian phòng của mình, không thèm để ý ác ma này nữa, cùng hắn đấu chỉ có hại người.
Lẫm Lạc rót một ly rượu, ngửi mùi rượu rồi tao nhã nhấp nhẹ một ngụm, bây giờ lại có chút hương vị tuyệt vời của rượu trong miệng mình, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng chắp tay dâng Tiểu Mễ cho người khác.
Ở trên giường lớn, Tiểu Mễ lăn qua lộn lại không ngủ được. Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trên người vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn, gương mặt lại đỏ lên, cô vùi mặt vào gối như sợ bị người khác nhìn thấy. Nhưng mà như thế lại càng nóng a, nên làm cái gì bây giờ? Trong đầu không thể xóa đi hình ảnh gương mặt tà mị tươi cười kia. Đối với hắn lại không có ghét như trước, hơn nữa…
Thảm, nhất định đã trúng độc của hắn, không phải là thích hắn chứ, thích ác ma, a____ không được, nội tâm Tiểu Mễ điên cuồng, nghĩ đến khả năng ác ma sẽ tàn phá cô, cô sợ hãi, kích động, bất lực…