Tiểu mĩ nhân thật đáng yêu, ngay cả khi tức giận cũng khiến người khác động lòng như vậy, thật muốn ăn cô gái này, “Có thể thả em xuống nhưng em phải nói cho tôi biết trước, em tên là gì?” Nguyên bản, Lẫm Lạc rất tò mò về giai nhân đang ở trong vòng tay hắn.
“Dựa vào cái gì phải nói tên cho anh biết a.” Cô khinh thường nói, lại nghĩ nghĩ, nếu như thế có thể thả cô xuống, cũng không có thiệt thòi lắm, “Anh thực sự sẽ thả tôi xuống?” Tiểu Mễ sợ hắn chơi xấu nên hỏi lại.
“Đương nhiên.” Dường như nhìn ra được sự hoài nghi trong ánh mắt của cô, hắn không hề do dự trả lời.
“Trang Lam Ngọc.” Trước hết mượn cái tên Trang Lam Ngọc dùng một chút, ai kêu cô ấy hại cô chứ. (Chị thật là thông minh haha.)
“Trang Lam Ngọc, phải không?” Đấy không phải tên quản lí Trang sao? Cô ấy cùng cô gái này có quan hệ thế nào. Biết rõ cô đang nói dối, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt cô xuống, dù sao cũng có thể nói chuyện.
Chân Tiểu Mễ vừa chạm xuống đất, bởi vì đau đớn, cả người lại nghiêng ngả, “Ô ô, đau…” Cô khẽ ՐêՈ Րỉ.
“Làm sao vậy, không sao chứ chứ, bị trặc chân sao?” Lẫm Lạc lập tức cúi người đỡ lấy cô, cũng không biết tại sao, chính mình lại có cảm giác khẩn trương đau lòng. Hơn nữa loại hình ảnh này, cảm giác này ở nơi nào đó đã từng trải qua. Thời khắc này chạm đến sâu thẳm tâm hồn hắn, ở sâu trong nội tâm Lẫm Lạc, đột nhiên “A—-” âm thanh khẽ vang lên.
“Hình như là vây, cổ chân đau quá.” Cô đơn giản quên trước mặt là một nhân vật nguy hiểm, có thể bởi vì hắn quan tâm đến cô một cách khác thường, hơn nữa lại thật ôn nhu, có điểm cảm động.
Tiếp đó liền ôm lấy cô quay người, đi ra ngoài.
“Này… Anh làm gì a?…. Thả tôi xuống.” Tiểu Mễ thấy vòng tay của hắn càng chặt hơn, lại càng giãy dụa.
“Đương nhiên là đi bệnh viện, còn đi đâu nữa?” Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc.
Hóa ra là như vậy, Tiểu Mễ không nói gì nữa, an phận trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, trong lòng có cảm giác ấm áp.
10 phút sau tại bệnh viện.
Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc, Tiểu mễ ngồi ở trên giường, cổ chân bị bôi lớp thuốc dày, lụa trắng quấn quaanh lấy.
“Cô ấy thế nào?” Lẫm Lạc đứng ở một bên chú ý, mở miệng hỏi.
“Không có việc gì, cô ấy rất nhanh có thể đi lại, nhưng tốt nhất không nên đi giày cao gót, chờ chân khỏi hoàn toàn mới có thể đeo.” Y tế nhìn chân Tiểu Mễ, lại liệc nhìn đôi giày cao gót để bên cạnh, giải thích thêm.
“. . . a little bit caught in…” Một tiếng chuông vang lên.
“Này, Lam Ngọc..” Tiểu Mễ bắt máy điện thoại.
“Mạt Tiểu Mễ, cậu ở đâu? Tớ không tìm thấy cậu.” Vội vàng hỏi, ở bữa tiệc không thể tìm thấy Tiểu Mễ.
“Không phải đều tại cậu, muốn tớ đeo giày cao gót, hại chân tớ bị trật, hiện tại đang ở trong bệnh viện gần đó a.” Cô thở phì phì kể tội Lam Ngọc.
“Thật sao? Bây giờ tớ qua đó, chờ tớ nhé.”
“A, nhanh lên đó.”
“Được!” Lam Ngọc cúp điện thoại, liên hướng cửa chạy ra.
Nghe cuộc nói chuyện, Lẫm Lạc suy nghĩ, cô quả nhiên nói dối, làm sao có thể nghe điện thoại lại nói tên mình? Lam Ngọc trong miệng cô có phải quản lí Trang không? Xem ra Lam Ngọc đã mang cô đến bữa tiệc, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt tối đen thản nhiên dừng trên người Tiểu Mễ.
“Em đã có bạn đến đón, ta đi trước, chính mình cẩn thận một chút.” Ôn hòa nói xong, xoay người bước đi.
“Cái kia… Cảm ơn anh a.” Vội vàng gọi hắn lại, Tiểu Mễ khễ mở miệng, tở rõ lòng biết ơn, cô cũng không phải là người không có tình người.
Lẫm Lạc không hé răng, bước chân ngừng lại, nhưng rất nhanh sau đó liền rời đi.
“Cái con người này, ít nhất cũng phải nói không có việc gì chẳng hạn, giống như không liên quan vậy, thật sự là ác ma biến đổi thất thường.” Trong lòng Tiểu Mễ không phục, thì thào nói.
Hắn vừa đi, Lam Ngọc liền vào cửa.
“Tiểu Mễ không sao chứ, y tá nói sao.” Lam Ngọc vội vàng hỏi
“Y tế nói, hậu quả rất nghiêm trọng, sau không thể đi được nữa.” Tiểu Mễ giả bộ dáng đáng thương.
“Cái gì, nghiêm trong vậy sao, ta đi hỏi y tá.” Nói xong là muốn bước ra ngoài.
“Lừa cậu đó, đây là phạt câu, ai bảo cậu dám ném tớ sang một bên.” Tiểu mễ tức giận trút hết lên Lam Ngọc.
“Ha ha ^_^, lần sau nhất định tớ sẽ không như thế, đảm bảo đấy.” Lam Ngọc cười ngây ngô, vội vàng giơ tay đảm bảo.
“Được rồi, tạm thời bỏ qua cho cậu, đưa tớ về đi!” Cô vẫn là rất dễ mềm lòng.
“Tuân lệnh, Mạt Tiểu Mễ đại nhân, tiểu nhân nguyện ý cống hiến hết sức lực cho đại nhân.” Được Tiểu Mễ tha thứ, Lam Ngọc nhất định phải cống hiến hết sức lực, cống hiến hết sức lực.
Về đến nhà.
Lam Ngọc đỡ Tiểu Mễ đi vào.
Trong nhà đèn vẫn sáng, có vẻ như ông nội còn chưa ngủ.
“Tớ đi về trước, mai còn phải đi làm nữa.” Lam Ngọc dìu cô vào trong nhà an toàn, vì ngày mai đi làm nên bắt buộc phải trở về, nếu không có thể ngủ lại cùng Tiểu Mễ.
“Cậu không ở lại ngủ với tớ sao?” Tiểu Mễ có vẻ trách cứ hỏi, còn tưởng rằng Lam Ngọc sẽ ngủ lại với cô.
“Không được, ngày mai tớ còn phải đi làm, ngủ với cậu, nhất định sẽ không dậy nổi.”
“Nga, vậy cậu lái xe cẩn thận một chút nha.” Nói như vậy là sẽ không thể lại lâu rồi.
“Được rồi, tớ biết rồi, tạm biệt.” Lam Ngọc vẫy tay bước ra khỏi cửa.
Đóng cửa, nhẹ nhàng đi đến trước cầu thang,, tay vịn vào thành cầu thang chân khẽ nhảy lò cò lên bậc, một bước một bước nhảy lên, nhẹ giọng gọi “Ông nội, con đã về rồi.”
Không có tiếng trả lời, không có ở đây sao?
Trên lầu, trong phòng khách cũng không có người, nhưng sao tất cả đèn lại sáng như vậy? Chẳng lẽ là quên tắt sao? Tiểu Mễ khó hiểu nghĩ.
“Khụ … Khụ…” Tiếng ho khan, từ trong phòng ngủ truyền ra.
Bước vào phòng, thấy ông nội đang nằm trên ghế dựa ngoài ban công, nhắm mắt lại, đang ngủ sao? Tiểu Mễ cầm một chiếc chăn mỏng ra phủ lên người ông nội. Tiếp đó, ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn ông nội đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, không có tinh thần phấn chấn, tóc cũng bạc gần hết, nếp nhăn trên mặt hằn sâu rõ ràng. Tiểu Mễ vuốt ve gương mặt của ông, nước mắt khẽ lăn xuống, dưới ánh trăng trong suốt trong suốt, giống như viên đá thủy tinh thanh khiết.
“Mễ Nhi, con đã về rồi sao, tại sao lại khóc?” Bị bàn tay Tiểu Mễ chạm vào, tỉnh lại. Thấy đứa cháu gái, trên mặt nở một nụ cười hiền lành, nhìn thấy cô đang khóc, ông đau lòng hỏi.
“Ông nội ~~” Tiểu Mễ cúi người ôm ông nội khóc lớn.
“Đứa ngốc, khóc cái gì? Có phải ai dám làm?” khó dễ Tiểu Mễ nhà chúng ta đúng không?” Mạt Đức Bành an ủi cô cháu gái, trong lòng ông nghĩ, không có khả năng a, trong lòng ông có chút khó hiểu.
“…”Tiểu Mễ lắc đầu không nói gì.
“Không phải? Vậy vì sao cháu khóc?” Lại tiếp tục hỏi, Đức Bành không để cho bất kì kẻ nào khi dễ đứa cháu gái đáng yêu của ông, Mễ Nhi chính là động lực sống của ông, dù có liều mạng cũng muốn chô cô cháu gái một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
“Ông nôi, nếu như ông vĩnh viễn còn trẻ thì thật tốt… Ô ô….” Nói xong nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
“Ha ha, ông nội là người, đương nhiên sẽ phải già đi, nếu không già, ông nội chẳng phải là yêu quái sao?” Đã hiểu ra, vẻ mặt ông tươi cười vuốt ve đầu Tiểu Mễ, trong mắt ông cô cháu gái này mãi mãi vẫn là một đứa trẻ.
“Ô ô…, cháu mặc kệ, cháu không muốn ông già, cháu muốn cùng ông nội vĩnh viễn ở một chỗ.” Tiểu Mễ cố tình gây sự, càng khóc to.
“Đứa ngốc này.” Gắt gao ôm đứa cháu vào trong иgự¢, ông cũng bắt đầu buồn phiền, ông cũng muốn sẽ mãi ở cùng một chỗ với Mễ Nhi, nhưng tất cả phải dựa vào số mệnh.
Lẳng lặng, Tiểu Mễ ngủ trong lòng Đức Bành, nhìn gương mặt say ngủ của cô, không khỏi thương tâm. Lần trước khii đi công tác ông đã ho rất nhiều, ho ra tơ máu.
Đến bệnh viện kiếm tra, ông bị ung thư phổi, hơn nữa là thời kì cuối, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm nửa năm nữa, cảnh tượng nháy mắt xuất hiện trong não Đức Bành.
“Đây không phải là thật, thân thể ta vẫn luôn tốt lắm, các người nhất định lầm rồi.” Hắn không tin, cũng không dám tin, căng thẳng hỗn loạn nói với bác sĩ.
“Không có nhầm lẫn gì cả, đây là kết quả sau ba lượt kiểm tra.” Bác sĩ hoàn toàn không chút giấu diếm, chặt đứt các ý nghĩ khác của ông, khẳng định đáp.
“Sẽ không, sẽ không.” Trên mặt Đức Bành tái nhợt, tình thần hoảng loạn ngồi xuống ghế.
“Ông không sao chứ, ngay trong ngày ông lên nằm viện để điều trị, như vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ.” Bác sĩ nhìn thấy ông như vậy, quan tâm hỏi.
“…” Ông không nói gì, đứng dậy tuyệt vọng bước ra khỏi cửa. Ông còn muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Mễ, xem cuộc sống kết hôn hạnh phúc của Tiểu mễ, làm sao ông có thể đi trước, sao có thể bỏ lại Tiểu Mễ đây? Không, ông không thể nằm viện, không thể để Tiểu Mễ lo lắng. Trong lòng Đức Bành thật buồn đau, hắn chưa từng ích kỉ nghĩ tới bản thân, chỉ vì Mễ Nhi mà cố gắng sống.
Mấy ngày đi công tác nữa là về nhà, vẫn là rất bình tĩnh cùng Tiểu Mễ ở chung, nhưng ông không muốn để lộ ra. Ông muốn đem thời gian còn lại cố gắng yêu thương đứa cháu nhỏ, cho đến một ngày ông rời đi, vẫn có thể giao cho bạn tốt tiếp tục chăm sóc Tiểu Mễ.
Buổi chiều, bầu trời trong xanh, một vài gợn mây trắng lững lờ trôi.
Tiểu Mễ cùng Tuấn Tường vừa ăn cơm xong đang trở về.
“Cảm ơn bữa cơm của cậu, cũng cảm ơn cậu đã đưa tớ về.” Mễ Nhi nở nụ cười, khách khí nhìn Tuấn Tường cảm ơn.
“Vất vả vì cậu là vinh hạnh của tớ! Tớ đi trước đây.” Tuấn Tường khẽ gật đầu, vẻ mặt mỉm cười thân thiết.
“Lái xe cẩn thận nha.”
“Tạm biệt, hẹn gặp lại.” Tâm tình thực thoải mái lên xe, lái xe đi xa dần.
Mở cửa vào nhà.
“Con đã về rồi.” Cô theo thói quen lên tiếng.
“Đã về rồi sao, Mễ Nhi lại đây.” Ông nội đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, giống như đang đợi cô.
“Có chuyện gì vậy ông?” Tiểu Mễ ngồi xuống bên cạnh ông.
“Ông nội dẫn con đi gặp một người, người này là bạn tốt của ông.”
“Bạn tốt của ông? Được, chỉ cần ông nội muốn đi, Mễ nhi sẽ đi cùng ông.” Tiểu Mễ làm nũng kéo kéo cánh tay ông, thân mật nói.
“Ha ha — Cô nhóc này, thực sự khiến ông nội vui vẻ a.” Nghe tiếng nói cười của đứa cháu gái, nếu như ngày qua ngày đều có thể như vậy ông sẽ rất thỏa mãn.
Ven bảy con phố có một bến tàu, hai người đi ca-nô đến đảo Nam Sơn.
Phong cảnh nơi đây thật mê người, chung quanh tràn đầy hoa cỏ cây cối, hương hoa phả vào mặt, giống như thuốc mê, mềm nhẹ khiến mọi người buồn ngủ.
Tiểu Mễ giống như tiểu bạch thỏ, vẻ mặt hưng phấn nhảy nhót ở phía trước, hết ngó đông lại nhìn tây, đem hoa cỏ cây cối bên đường ngắm ngía, chạm tay vào một lần, đem ông nội để lại phía sau.
Phong cảnh ở đảo Nam Sơn giống như cảnh ở trong công viên, có môt tòa kiến trúc phong cách Nhật, bên trong quán, chăn trải lót sàn đều mang phong cách Nhật.
Mấy vị lão nhân ngồi xếp bằng ở kia, vừa uống trà vừa tán gẫu, có người thì chuyên chú chơi cờ, không hề có chút phân biệt ai với ai, dường như với cuộc sống này là rất thảnh thơi, hưởng thụ.
“Hắc, lão bạn đồng nghiệp.” Đức Bành mở miệng nói.
“Tới rồi, anh Bành, chờ anh khá lâu đó.” Chỉ thấy một khuôn mặt cụ ông tười cười đón khách, đứng lên mở miệng nói, bọn họ giống như đã có hẹn.
Đi tới chỗ ông, đã lâu không nhìn thấy người bạn già, hai người không chút do dự ôm một cái thật chặt. Ông cụ đưa hai ông cháu vào bên trong quán, cũng là chỗ ở của ông cụ, vừa đi vừa trò chuyện.
“Mau gọi ông Thích, ông ấy là bạn thân nhất của ông nội đó.” Đức Bành vội vàng giới thiệu với Tiểu Mễ.
“Ông Thích, cháu là Tiểu Mễ.” Tiểu Mễ lễ phép chào ông.
“Được, được, thực ngoan, cũng đã trưởng thành một cô gái xinh đẹp như vậy, nhớ năm đó cháu còn rất nhỏ, ta còn thường ôm cháu chơi đùa.” Ông Thích vội vàng nói lên chuyện năm xưa, thật vui vẻ.
“Là sao ạ? Ông Thích biết Tiểu Mễ sao?” Cô mỉm cười, nhìn ông nội.
“Đúng a, lúc cháu còn nhỏ, ông Thích đã nhận cháu là cháu gái, đúng rồi, cháu còn có cha mẹ nuôi nữa đó.”Đức Bành giải thích.
“Ông nội thật là, cũng không có nói cho con biết.” Khóe miệng Tiểu Mễ khẽ cong lên, làm nũng.
“Ha ha…. Ông nội cháu sợ chúng ta ςướק cháu đi.” Thích Vạn Thanh thấy vẻ mặt của cô, không khỏi bật cười, giải thích nói.