Tại Pháp tài năng của Mạnh Dật Phi được phát huy đến mức tối đa.
Tại triển lãm nghệ thuật đại chúng thường niên, rất nhiều tác phẩm của anh được giới truyền thông chú ý, đặc biệt là"Hi vọng" .
Đó là những dựa lưng ghế công viên mang hình dáng một đôi môi đỏ mọng, cánh môi nửa khép lộ ra mộng tưởng, một tia nước mạnh mẽ phun ra từ bên trong, biến tấu chuyển động theo ánh sáng đôi khi động lòng người, đôi khi là một khung cảnh quyến rũ.
Từ trước đến nay nghệ thuật đại chúng luôn được xem là hình thức nghệ thuật thay thế, nó biểu tả một cách chân thực suy nghĩ của tác giả, tác phẩm có thể làm từ giấy vệ sinh, cũng có thể là một con cá vàng sẽ bị máy xay sinh tố nghiền nát vào bất cứ khi nào; nhưng phong cách của Mạnh Dật Phi giống như một cuộc phiêu lưu của thị giác với những gam màu mạnh, mẽ chứa đựng tính chất mê hoặc cao, cho dù mang tính tình cảm cao độ, nhưng lại khiến người khác vui vẻ chấp nhận.
"Hi vọng" mang theo cảm xúc dâng trào về tình cảm chân thành, giống như có người đang khẽ nhếch môi đỏ mọng, chờ bạn hỏi han. Mà người này là ai? Ở nơi nào? Sợ rằng chỉ có tác giả mới có thể biết.
"Phi ——" Giọng Allen kéo dài. Cô là một người đẹp Pháp tóc vàng mắt xanh, Giám đốc trung tâm nghệ thuật Norman. Trung tâm nghệ thuật này dành riêng để tổ chức biểu diễn nghệ thuật quốc tế khác nhau, mà Mạnh Dật Phi cùng những tác phẩm đến từ Phương Đông của anh đã khiến cô đam mê sâu sắc.
Mạnh Dật Phi cúi đầu tập trung vào tác phẩm trên tay, không để ý tới cô.
"Phi ——" Allen không vui, "Anh không thèm để ý người ta! ’
Mạnh Dật Phi không hề lay chuyển đối với sự hờn dỗi của Allen, "Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tới sao?" Allen dậm chân, "Anh cũng không chịu nói vài lời ngọt ngào!"
Mạnh Dật Phi đầu không ngước, tay không ngừng, "Nếu như không có chuyện gì, tôi còn có việc."
Hai câu thật ngắn gọn cắt đứt hi vọng của Allen. Người đàn ông này rõ ràng không phải đồng tính luyến ái, trải qua cuộc sống của một tín đồ Thanh giáo tại Pháp ba năm. Nếu như không phải là tác phẩm của anh biểu lộ sự ham muốn ẩn chứa bên trong một cách mạnh mẽ, cô cũng nghi ngờ anh có vấn đề.
Nhưng tại sao làm cộng sự ba năm, anh lại không hề động lòng trước sự chủ động của cô?
Lần thứ n, Allen nhún nhún vai, "Tháng sau Đài Loan có mời một số lĩnh vực, anh có đi hay không?"
Khi Mạnh Dật Phi mới tới nước Pháp, sau khi đạt được sự chú ý trong một cuộc triển lãm nghệ thuật đại chúng , Allen liền ký hợp đồng chính thức làm người đại diện của anh. Ngoại trừ tướng mạo rất ưu tú , không thể không nói , anh cũng thật sự là một nhân tài. Qua mấy năm nay, Mạnh Dật Phi đã trở thành người đứng đầu của Norman đến từ các quốc gia khác, trở thành người đại diện cho nghệ thuật đại chúng.
Đây cũng là điều khiến Allen bất ngờ. Bởi vì tại Norman, cũng không phải chỉ tập trung phát triển một loại tác phẩm của nghệ thuật đại chúng. Nếu như anh đồng ý, Norman sẽ trở thành bệ đá vững chắc để anh bước vào thế giới của nghệ thuật.
Thử nghĩ xem: được bao nhiêu Nghệ Thuật Gia khi còn sống đã nổi danh quốc tế?
Tài ba của anh cộng thêm sự trợ giúp của cô, bọn họ sẽ đạt được thành tựu to lớn của nghệ thuật trong nước .
Đáng tiếc anh không có ý định này, anh chỉ thích sang tác đơn thuần. Cũng may là anh có được người đại diện tốt nhất, đã giúp anh kiếm được rất rất nhiều tiền.
Allen ngồi bên cạnh anh đang tập trung làm việc, "Anh không muốn à? Vậy tôi sẽ từ chối vì đó là quê hương của anh, cô đã xem xét triển lãm lần này.
"Tôi nhận." Mạnh Dật Phi dừng lại một chút, trả lời ngắn gọn, cũng nên trở về rồi.
Allen còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy anh chuyên tâm với công việc, lại lặng lẽ rời đi. Cô luôn biết chừng mực, đây là nguyên nhân bọn họ có thể hợp tác vui vẻ .
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh như trước.
Đang muốn làm xong tác phẩm là mô hình một phụ nữ, không có đầu và chân tay, nhưng cũng vẫn hoàn mỹ, không hề có tỳ vết. Kỳ quái là, toàn bộ cơ thể ấy đều dính đầy tiền. . . . . .
Mạnh Dật Phi nheo mắt lại nhìn tác phẩm của mình. Sâu trong đôi mắt đen sắc bén thoáng qua một tia đau đớn mất mát, nhanh chóng biến mất như chưa từng có.
Tác phẩm có tên là ——"Hám làm giàu" .
Anh ngẩng đầu nhìn ra xa xôi.
Ba năm, anh cũng nên trở về rồi, bây giờ anh đã đủ kiên cường để đối mặt với cô. Tự mình trở về đón ba mẹ sang Pháp phụng dưỡng chu đáo, anh cũng đã từng có ý muốn đưa ba mẹ sang Pháp định cư, nhưng ba mẹ Mạnh lại kiên quyết không đồng ý.
Đài Loan có gì đáng giá để quyến luyến như vậy? Không phải thôn cũ cũng đã bị dỡ bỏ hết rồi sao? Anh ngẩng đầu cười khổ.
Chờ đến khi ba mẹ nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp của nước Pháp, nhất định sẽ rất vui mừng đồng ý ở lại Pháp định cư cùng anh.
Đối với anh Đài Loan chính là một nơi đau lòng. Mà lần này cũng là lần cuối anh về lại đất Đài Loan .
Dật Phi sắp về rồi ! ? Từ lúc biết được tin từ miệng mẹ Mạnh đã khiến cho cô vừa mừng vừa sợ, cuối cùng anh cũng sắp quay về rồi !
Mấy năm nay Mạnh Dật Phi mất liên lạc với mẹ Manh và ba Mạnh nhiều lần, từ những bài báo trên tạp chí cô cũng biết, Mạnh Dật Phi dường như vừa mới tới Pháp đã gặp may.
Nghệ thuật đại chúng đã thịnh hành nhiều năm qua tại Mỹ, cũng đang từ từ manh nha ở Pháp, hàng năm chính phủ Pháp sẽ mở một cuộc triển lãm với quy mô lớn về đề tài này, trong đó những tác phẩm của Mạnh Dật Phi lại mang đậm sắc thái con người , đã lập tức thành công nắm bắt được mục tiêu của người xem.
Không cần là xuất thân chính quy, không cần có tố chất nghệ thuật cao thâm, nhưng xuất thân từ xã hội bần cùng đã giúp Mạnh Dật Phi có được cảm thụ sâu sắc, sáng tạo ra nhiều tác phẩm hoàn mỹ, thu hút được sự quan tâm sâu sắc của nhiều tầng lớp khác nhau, tạo ra một trào lưu mới thuộc về riêng anh.
Bây giờ Mạnh Dật Phi đã trở thành bậc thầy tầm cỡ quốc tế. Uông Mỹ Lệ thấy may mắn vì đã không ngăn cản anh sang Pháp, nhưng vẫn tự trách mình vì làm anh trậm trễ mấy năm.
Mẹ Uông vui mừng nói. "Mạnh phu nhân, vậy là sau này bà có thể hưởng an nhàn rồi." Sau khi con rạch nhỏ bị lấp, bọn họ lại là hàng xóm cách nhau một cánh cửa, như vậy vừa có thể quan tâm lẫn nhau, lại có sự riêng tư. Ngay cả bữa tối hằng ngày cũng ăn cùng nhau.
Uông Mỹ Lệ cũng mua một căn hộ phía trên cùng nơi với họ, ở một mình. Cô cũng dần thích ứng với những hàng xóm cũ ồn ào lộn xộn, nhưng do thời gian làm việc và nghỉ ngơi không ổn định nên cô cũng không muốn quấy rầy cả hai nhà nghỉ ngơi, cho nên mới nghĩ ra biện pháp mua căn hộ này để ở.
"Đúng vậy, đứa bé này, mới đây mà đã ba năm rồi, vậy mà cũng không nghĩ tới muốn trở về." Mẹ Mạnh nhắc đi nhắc lại .
"Không sao cả. Lệ Lệ nhà tôi lúc dọn ra ngoài quay lại cũng đã chín năm, nói tới Dật Phi cũng đã thành công trở về rồi."
Thấy mẹ có vẻ trách móc, Uông Mỹ Lệ đặt chén trong tay xuống dựa vào bà, "Mẹ —— con xin lỗi mà! Con biết mẹ hiểu con mà! Sau này con sẽ không đi xa như vậy nữa." Cô và mẹ trước đây chưa từng thân mật như vậy, hình như chỉ cần loại bỏ suy nghĩ nặng nề là có thể dễ dàng làm nũng.
Chỉ cần không mong muốn quá cao, cuộc sống, vốn cũng không phức tạp như vậy."
Mẹ Uông bị cô chọc cười khanh khách, "Cái người trẻ con này! Cũng đã ba mươi rồi mà còn làm nũng như vậy, không sợ làm trò cười cho mẹ nuôi!"
Mẹ Mạnh giả bộ ghen nói: "Có con gái đúng là thân thiết! Dật Phi nhà bon tôi sẽ không chịu nói những lời ngọt ngào dụ người vậy đâu."
Uông Mỹ Lệ lập tức đi qua đấm lưng cho bà, "Mẹ nuôi cũng là mẹ mà! Con cũng sẽ làm nũng với mẹ nha!"
"Cái đứa nhỏ này!" Mẹ Mạnh mừng rỡ cười không ngừng, "Nếu có thể làm mẹ thật thì rất tốt." Bà vỗ vỗ tay Uông Mỹ Lệ đầy ẩn ý.
Mấy năm nay cô cũng không thiếu người theo đuổi, tuy nhiên cũng không thấy cô có ý muốn nghiêm túc.
Mẹ Mạnh trao đổi ánh mắt với mẹ Uông, họ cũng hi vọng hai đứa trẻ này tác hợp với nhau .
Lời của bà khiến Uông Mỹ Lệ hoảng hốt.
Dật Phi quay lại một mình sao? Có phải cô đã chờ đợi thành công Dã Tràng rồi không? Ông văn lại tới. Uông Mỹ Lệ than nhẹ một tiếng, không ngừng tay làm việc.
"Chị Uông, Ông tiên sinh tới rồi!" Tiểu Quyên chống tay, mập mờ dựa tới, "Theo em thấy! Hay là cấp cho anh ta một cái thẻ đeo để cùng đến đây làm luôn đi, ha ha ha —— nhất định là sẽ rất chuyên cần! Mặc cho phong ba bão táp, phong cách so với nhân viên chính thức như em cũng không kém nha."
Uông Mỹ Lệ liếc xéo cô một cái, "Cuối cùng em cũng biết mình đã nghỉ việc nhiều thế nào rồi sao?"
Tiểu Quyên biện bạch."Như vậy không tính mà! Hai ngày trước là nghỉ bão!"
Uông Mỹ Lệ khẽ mỉm cười không đôi co với tiểu Quyên nữa. Thật ra thì ý của cô không phải muốn tính toán chuyện nghỉ bão, mà chỉ muốn lấy chuyện đó để lấp miệng của tiểu Quyên.
Tiểu Quyên là phụ tá của cô, văn phòng làm việc ngày càng phát triển, một mình cô cũng không làm hết việc. Lại còn có Ông Văn.. . . . . .
Haiz! Uông Mỹ Lệ thốt ra tiếng thở dài kìm nén.
Lúc đầu Trình gia công bố lý do từ hôn cũng không tổn thương người quá đáng, chỉ giải ngắn gọn là vì "Hai người không cùng ý tưởng, cho nên giải trừ hôn ước" đơn giản xúc tích. Nhưng vì, những người hiểu chuyện lại nói chuyện từ hôn với việc cô rời khỏi F&R là một, đó là do Trình gia không bỏ qua cho cô.
Vì vậy, giá trị con người của Uông Mỹ Lệ rớt xuống không phanh, ngày trước có biết bao công tử nhà giàu vây xung quanh mong muốn được cô để mắt tới, nếu có liên lạc gì thì cũng chỉ là thăm dò xem cô có muốn trở thành tình nhân của mình không.
Hừ! Nếu muốn làm người tình, cô đã làm từ tám trăm năm trước rồi, đâu đến lượt những kẻ xấu xí, đầu nhỏ duệ trước mặt người.
Cuối cùng chỉ còn có Ông Văn là không bị dọa chạy mất. Từ khi biết cô một mình đứng ra mở văn phòng kinh doanh, hằng ngày sau khi tan sở anh ta đều ghé sang thăm cô.
Cô hiểu tấm lòng của anh, đáng tiếc trong lòng cô đã có người khác, đối với một Ông Văn âm thầm kiên trì, cũng chỉ có thể cố hết sức để anh ta không còn hy vọng gì nữa. Cho nên Uông Mỹ Lệ chỉ có một thái độ cư xử với anh: không nhận quà, không hẹn hò, không thái độ mềm mỏng.
Đối với một người hòa nhã thì làm sao có thể cứng rắn đuổi hắn đi được? Mỗi lần Ông văn tới đều yên tĩnh ngồi trong góc, yên lặng xem báo và nhìn cô bận rộn. Đợi tới lúc đóng cửa sẽ hỏi cô một câu như thường lệ: "Buổi tối có thời gian không?"
Mà câu trả lời của cô đều là: "Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn về nhà."
Mà anh ta cũng tỏ ra lịch sự không nói gì thêm, chỉ luôn yên lặng đi theo cô về nhà, rồi nói hẹn gặp lại.
Tình huống như vậy đã duy trì được ba năm, Ông Văn kiên trì làm cho Uông Mỹ Lệ cảm động, nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở cảm động mà thôi. So với sự chờ đợi hai mươi năm của Mạnh Dật Phi, thì anh sẽ là gì? Nhưng quan trọng hơn nữa, nhưng lòng của cô đã hoàn toàn thuộc về Dật Phi, đối với nhiệt tình nóng bỏng của anh chỉ có thể cảm thấy có lỗi.
Uông Mỹ Lệ Tiếp tục thở dài, bước tới trước, "Hai ngày trước mới xoay sở đến kiệt sức, sao hôm nay lại tới nữa?"
Ông Văn đóng lại tạp chí kinh tế tài chính trên tay đứng lên, mỉm cười ấm áp nói: "Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ còn có mưa to, tôi thấy không yên tâm, nên muốn tới xem thế nào."
Hai ngày trước có gió và mưa lớn, vị trí phòng làm việc lại ở chỗ thấp nên ngập nước rất nhanh, vào lúc Uông Mỹ Lệ chạy tới tiệm mà đang không biết phải làm sao, Ông Văn xuất hiện, không nói nhiều liền săn tay áo lên, giúp cô dời những thứ quan trọng lên gác.
Đối với anh cô vừa cảm ơn vừa cảm phục. Tình cảm là thứ độc đoán, một khi đã rõ ràng tình cảm trong lòng mình, cô đã không chấp nhận bất cứ chân tình nào khác nữa, cũng không có cách nào khiến cô cảm thấy đáng giá để chấp nhận nữa.
Uông Mỹ Lệ cười khổ nhìn mưa rơi tầm tã bên ngoài. "Không phải chứ? Hôm nay tôi đã rất vất vả mới dọn sạch sẽ đám nước bùn, bây giờ lại tiếp tục ngập nước sao ?"
Tiểu Quyên đeo ba lô bước ra, "Chị Uông, em về trước đây!"
Nhìn bóng lưng Tiểu Quyên, ôn hòa Ông Văn cau mày, "Cô nên giữ cô ấy lại để giúp một tay."
Uông Mỹ Lệ một bên lấy lễ phục ra khỏi tủ vừa trả lời: "Không cần, Tiểu Quyên còn phải làm gấp phần còn lại của báo cáo, cứ để cô ấy về sớm một chút, nếu không, không biết đến mấy giờ mới xong được."
Nhận lấy y phục trong tay cô, giọng nói Ông Văn có chút không vui, "Sao cô ta lại gấp như vậy, cũng phải có trách nhiệm gọi người nào đó tới giúp cô chứ."
"Đừng nói vậy, thật ra thì Tiểu Quyên rất có thiên phú , học tập cũng rất mau, chỉ là tuổi trẻ nên cũng hơi ham chơi." Cô cười bao dung, " Tuổi trẻ là như vậy đó! Ai lại trách một người trẻ chứ? Mai mốt lớn hơn thì sẽ khác thôi."
Ông Văn ngây ngô nhìn nụ cười xinh đẹp mê ly của Uông Mỹ Lệ. Vượt ra khỏi vỏ bọc tầm thường, giờ đây cô đã làm rung chuyển ánh nhìn của người khác, khiến những kẻ tầm thường được mở mang tầm mắt.
Anh kích động kéo tay cô, "Gả cho anh đi! Katherine, anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp!"
Trải qua giây phút bất ngờ, Uông Mỹ Lệ rút tay ra, chậm rãi lắc đầu, "Tôi không thể đồng ý, Ông Văn, có lẽ lúc trước tôi đã gạt rất nhiều người, nhưng, tôi không thể gạt anh."
"Tại sao? Em muốn nói đến xuất thân của mình sao? Anh không thèm để ý! Anh không quan tâm em là Hoa kiều Pháp Katherine hay là người trong thôn nhỏ Uông Mỹ Lệ, hãy tin anh, anh là thật lòng yêu em."
"Tôi tin. Nhưng tôi không thương anh." Uông Mỹ Lệ tiếc nuối nhìn vẻ mặt thất thần của Ông Văn, "Tôi không thể lừa anh, vì trong lòng tôi đã có người khác. Tôi không muốn tự gạt bản thân để gả cho anh, cũng vì tôi đã xem anh như một người bạn."
Nước lặng lẽ ngập tới mắt cá chân, đầu tiên Uông Mỹ Lệ lấy lại tinh thần, kinh nghiệm của hai ngày trước cho cô biết, nếu như cứ tiếp tục mưa lớn như vậy, trong tiệm sẽ trở nên hỗn độn rất nhanh.
Cô lập tức xoay người, lại vọt vào cứu lấy những lễ phục xa xỉ trong tủ.
Ông Văn cũng theo bên cạnh giúp một tay, vẫn săn sóc như cũ nói: "Không thể phủ nhận, em không đồng ý khiến tôi cảm thấy rất tiếc, nhưng bất cứ khi nào em thay đổi quyết định, anh vẫn luôn ở đây."
Trong khoảnh khắc đó, nước mắt đã vòng quanh trong hốc mắt của Uông Mỹ Lệ. Thật là một người tinh tế dịu dàng! Cô chỉ có thể yên lặng cầu trời ban cho anh một người có cùng tình cảm để bầu bạn.
Thế nước theo mưa không ngừng rơi nhanh chóng tăng lên, cả hai do không ăn ý nên chân tay cuống cuồng cấp cứu những thứ vải vóc, trang phục tương đối đáng tiền trong cửa hàng.
Chợt, một bàn tay đỡ lấy đồ đạc trong tay Uông Mỹ Lệ, cô nghi ngờ ngẩng đầu, không phải Ông Văn mới lên lầu sao?
Mặc dù ở ngay trước mắt, cho dù thế nào cô cũng không nghĩ ra người đó lại là —— Mạnh Dật Phi!
Tâm tình lặng yên như mặt hồ đột nhiên vui mừng kích động, Uông Mỹ Lệ sững sờ nhìn anh cuộn tay áo lên, điềm nhiên khuân đồ.
"Thứ này đặt ở đâu?" Mạnh Dật Phi hỏi trong khi Uông Mỹ Lệ vẫn đang trong trạng thái sững sờ.
Ông Văn dù có hơi khó hiểu tình huống trước mắt, nhưng vẫn chỉ lên cầu thang, "Xin đặt trên lầu, ở đó nước không ngập tới được."
Uông Mỹ Lệ lấy lại tinh thần, lập tức tham gia đội quân cấp cứu, ba năm cũng không làm mất đi sự ăn ý của hai người. Mạnh Dật Phi chỉ cần trao đổi với cô ánh mắt, là có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, rồi cùng nhau hoàn thành.
Ông Văn kẹt giữa hai người bỗng nhiên cảm thấy mình thừa thãi không biết nên làm gì.
Đột nhiên một giọng nữ truyền đến: "Hãy đến đây ngồi với tôi đi! Không ai có thể xen vào giữa hai người đó đâu."
Ông Văn quay lại, bắt gặp một mỹ nữ tóc vàng đang ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc. Anh mỉm cười đi đến bên cạnh để tránh cản trở hai người họ.
"Cô là?" Ông Văn hỏi .Cô trả lời bằng tiếng Anh pha giọng Pháp mềm mại.
"Allen."
Anh đưa tay ra, "tôi là Ông Văn, hoan nghênh tới Đài Loan."
Ông Văn đứng trong nước cùng Allen ngồi trên bàn làm việc quan sat1hai người tâm đầu ý hợp. Mạnh Dật Phi cao gầy lưu loát khiêng những cuộn vải thiết kế mẫu lên trên, còn Uông Mỹ Lệ đang nhanh chóng cuộn những chân váy lên tránh cho bị ướt; sau đó anh ta đương nhiên không cần quay lại cũng biết tay Uông Mỹ Lệ đang từ cầu thang đưa xuống chờ anh chuyển tiếp đồ trên tay qua, động tác của hai người ăn ý đến từng giây.
Ông Văn cảm thán nhìn văn phòng so với trước đó chừng hơn mười phút. Lần trước bị ngập nước, bọn họ tay chân luống cuống nhanh chóng thu dọn gần hai tiếng đồng hồ mà cũng không hết, sau đó do nước đã ngập tới nửa người nên cũng không còn cách nào mới đành buông tay.
Anh thua! Anh hiểu mình đã thua một cách thảm hại.
Người đàn ông cao lớn kiêu ngạo trước mắt này không cần mở miện cũng hiểu rõ ý cô, hơn nữa, giữa bọn họ có một sự ăn ý cao đến mức không ai có thể chen vào giữa . . . . . .
Allen nhìn ngoài trời đã ngớt mưa, "Nơi này không còn chuyện gì của chúng ta nữa rồi, có phải cũng nên đi rồi không?"
Ông Văn lịch sự bế cô xuống, nước ngập vừa đến gấu quần của cô, "Tiểu thư ở đâu? Tiện thể tôi sẽ gọi taxi đưa cô về."
Allen dùng ánh mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn anh, "Có lẽ. . . . . . Anh có thể mời tôi uống một ly cà phê, sau đó chúng ta sẽ tâm sự một chút về anh ta . . . . . . Và cô ấy."
Ông Văn cũng đưa mắt nhìn bọn họ một cái, thật sâu kín thở dài một cái. Sau đó, lẳng lặng mang theo Allen rời đi, đem tất cả không gian để lại cho bọn họ.
Nơi đây là một thành phố sông nước nhưng lại rất tĩnh lặng, trong căn phòng xốc xếch chỉ còn lại bàn ghế, những thứ đồ khác đã được chuyển lên lầu trên rồi. Hai người bọn họ yên lặng ngắm nhìn đối phương, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của nhau.
Nhìn thấy anh mừng như điên khi thấy được mỹ nữ người Pháp kia đôi mắt cô nháy mắt lạnh như băng. Uông Mỹ Lệ len lén dõi theo anh, muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút đầu mối gì đó. Anh trở lại, lại mang theo một mỹ nữ.
Bởi vì sự kiêu ngạo của mình nên cô không muốn hỏi nhiều, càng cự tuyệt thừa nhận điều này, cho dù cô đang quan tâm muốn ૮ɦếƭ!
Rốt cuộc Mạnh Dật Phi cũng phá vỡ trầm mặc trước, anh nâng mái tóc dài của cô lên.
"Tóc của em vẫn chưa cắt hết à." Vẫn đen nhánh như vậy, không thay đổi chút nào, giống như tâm không đổi. Uông Mỹ Lệ tức giận kéo tóc của mình về, "Mưa bên ngoài rất lớn."
Mắt anh thấy cô cắt tóc rồi !
Cửu biệt trọng phùng, mà câu thứ nhất anh hỏi thăm cư nhiên lại hời hợt như thế, rất tốt, cô sẽ theo anh nói mấy chuyện không đâu đó.
"Em còn chưa có kết hôn."
"Cô ấy rất đẹp." Cô dĩ nhiên không có kết hôn! Uông Mỹ Lệ cố gắng khắc chế sự chua xót nơi cổ họng, cố gắng bình tĩnh thăm hỏi.
"Anh ta không phải bạn trai của em." Anh có thể nhìn anh điều đó.
Uông Mỹ Lệ nhìn anh giống như nhìn quái vật, rất tốt, anh vẫn còn muốn nói lung tung phải không? Cô sẽ theo tới cùng.
"Cái áo sơ mi kẻ caro này của anh rất đẹp." Chiếc áo sơ mi dạ hiệu Kashmir này làm cho anh toát ra vẻ cao quý mà lại rất đẹp trai. Hàng hiệu sao? Trong mũi cô phát ra một tiếng hừ nhẹ, xem ra anh cũng hiểu được cách dùng hàng hiệu để trang hoàng cho mình.
Cô liên tiếp hỏi một đằng, trả lời một nẻo khiến Mạnh Dật Phi gấp gáp vò tóc mình, "Quần áo của anh đều do Allen thu xếp ." Anh không có thời gian đi dạo phố, "Em có khỏe không?" Phải làm thế nào thì cô mới nguyện ý trả lời câu hỏi của anh? Anh chán ghét một cuộc đối thoại vô nghĩa như vậy.
Hiện tại việc mà anh muốn làm nhất chính là ôm cô vào trong иgự¢, hung hăng hôn cô, mà không phải nói những chuyện không đâu như Allen có đẹp hay không, áo sơ mi nhìn có được hay không!
Uông Mỹ Lệ tức giận, cô níu lấy vạt áo của anh, khó nhọc đi cà nhắc về phía trước nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi có được không? Anh là cái đồ đáng ૮ɦếƭ! Hiện tại anh còn hỏi tôi có được không? Tôi nói cho anh biết, tôi rất khỏe! Rất khỏe!"
Mạnh Dật Phi nắm lấy eo nhỏ của cô, khiến cô đang nghiến răng nghiến lợi có thể không phí sức mà nhìn thẳng vào anh.
Uông Mỹ Lệ đang trong cơn thịnh nộ tiếp tục mắng: "Đợi anh ba năm, tôi rất khỏe! Thật vất vả cuối cùng cũng nhìn thấy anh trở lại, kết quả anh lại mang theo một người phụ nữ về! Vì thế tôi càng cảm thấy tốt hơn! Nếu kẻ đáng ૮ɦếƭ là anh còn một chút lương tâm thì cho cút ra ngoài cho tôi, đừng ở chỗ này giả mù sa mưa hỏi tôi có được hay không!"
Mạnh Dật Phi thấy trong mắt cô đang bùng cháy hai ngọn lửa, cười, "Em tức giận, em đang nói tục." Hơn nữa còn là vô cùng tức giận, nguyên nhân sự phẫn nộ của cô là vì cô quá quan tâm.
Anh rốt cuộc đợi được đến khi cô quan tâm tới anh!
Sự tức giận của Uông Mỹ Lệ không thể đè nén được nữa, cô giùng giằng muốn xuống, "Tôi đang tức giận đấy! Anh thả tôi xuống!" Nhưng sức lực của cô căn bản đánh không lại anh, tức thì nóng giận công tâm cô dứt khoát đánh vào иgự¢ của anh, "Thả tôi xuống! Cái tên vô lại này!" Trên mặt anh là một nụ cười nghênh ngang khiến cho cô hận không thể xé nát được cái miệng của anh.
Mạnh Dật Phi đang đứng yên bỗng đặt cô lên bàn làm việc, rồi xoay người rời đi.
Uông Mỹ Lệ kiệt sức mặt như đưa đám nhìn bóng lưng của anh không chậm trễ chút nào, không nhịn được cúi đầu khóc sụt sùi. Đi thì đi đi! Tới tìm mỹ nữ tóc vàng của anh đi!
"Tại sao em lại khóc?" Đôi mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung, một bàn tay ấm áp êm ái lau đi dòng nước mắt của cô. "Anh cũng chỉ đi ra bên ngoài xem xem trời có còn mưa không thôi mà."
Khuôn mặt vô tội anh thật sự rất khó làm cho cô tức giận, Uông Mỹ Lệ quay đầu đi, quật cường không chịu nhìn anh.
Mạnh Dật Phi nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, thâm tình nói: "Allen chỉ là người đại diện của anh, trong quá khứ là như vậy, mà tương lai cũng thế. Anh không có người phụ nữ khác." Anh nắm lấy tay cô đặt ở trước иgự¢ mình, "Nơi này thủy chung chỉ có em thôi."
Uông Mỹ Lệ mê man nhìn đôi mắt đen nháy của anh, cô giang hai cánh tay dùng sức ôm lấy anh, vừa khóc vừa cười mà nói: "Rốt cuộc anh cũng trở lại! Em đợi anh thật lâu thật lâu. . . . . .rốt cuộc anh cũng trở lại!"
Cô chân thành tha thiết thổ lộ khiến cho anh thực sự xúc động, âm thanh khàn ᴆục của Mạnh Dật Phi vang lên bên tai cô: "Anh yêu em, vẫn một mực yêu em."
Uông Mỹ Lệ trả lời bằng cách dâng lên đôi môi hồng diễm của mình.
Trải qua hơn một ngàn ngày sống chia lìa, bọn họ đói khát hướng đối phương đòi hỏi, liều mạng hấp thu hơi thở của đối phương, mãnh liệt như vậy, cuồng nhiệt như vậy.
Những nụ hôn nóng rực pha thêm tình ý nồng đậm, không có chút nào cất giữ đối với sự nhớ thương trong lòng. Nếu như không có một lần chia lìa, sẽ khắc cốt ghi tâm như vậy sao? Sự bi thương sau một cuộc ly biệt đã được xoa dịu sau một nụ hôn nồng nàn.
Mạnh Dật Phi rốt cuộc cũng cảm nhận được kích tình ẩn sâu trong cô, anh yêu cô, không còn là đơn phương nữa.
Thời gian giống như dừng lại vào lúc này, nhưng, nước thì không dừng lại.
Uông Mỹ Lệ vỗ vỗ vào Mạnh Dật Phi đang mê ly, "Uhm —— em nghĩ chúng ta phải ra khỏi đây thôi." Nước đã ngập tới gần mặt bàn làm việc. Mặc dù nụ hôn này vô cùng say lòng người, nhưng không cách nào làm cho người ta coi thường mực nước đang từ từ dâng lên.
Mạnh Dật Phi ôm cô, lưu loát bước đi trong vũng nước đã dâng đến bắp đùi anh. Lúc ở ngoài cửa, anh nhìn thấy Uông Mỹ Lệ kéo cửa sắt xuống, anh lo lắng hỏi: "Đồ trên gác xép có sao không?"
Uông Mỹ Lệ nhún nhún vai, "Y theo kinh nghiệm hai mươi mấy năm chúng em sống ở đây thì xem ra, nước sẽ ngập không quá hai mét đâu. Thật ra thì hai ngày trước bị ngập mà không kịp chuẩn bị gì nên cũng có chút tổn thất, nhưng hôm nay lại quên xem dự báo thời tiết, lại càng không ngờ tới bão đã tan rồi mà còn lũ thế này, mới đem cất hết quần áo đi. Thôi, nếu nó có ngập đến tầng trên thì không còn biện pháp nào nữa. Mặc cho số phận đi!"
Mạnh Dật Phi lập tức hiểu, cô là vì muốn ở gần để chăm sóc cha mẹ hai nhà, cho nên mới lựa chọn mở tiệm ở chỗ này.
"Cám ơn em.” Anh chân thành nói.
Uông Mỹ Lệ khoát khoát tay, "Không có gì, lúc trước khi em xuất ngoại không phải anh cũng giúp em chăm sóc ba mẹ sao."
Mực nước trên lối đi bộ dâng cao làm không thấy đường nữa khiến cho tình hình càng thêm nghiêm trọng, Mạnh Dật Phi thận trọng dìu cô, đi tới một chỗ khá cao, vẫn chưa bị ngập nước rồi.
Chờ được đến khi thang máy xuống thì Uông Mỹ Lệ chỉ chỉ hai người một thân nhếch nhác, "Bây giờ anh phải về nhà sao?"
Đây là một ám hiệu, mà anh nghe đã hiểu.
Đi vào thang máy, Mạnh Dật Phi trực tiếp ấn tầng cô ở, trực tiếp trả lời nghi vấn của cô, "Mẹ anh nói em ở tầng bên trên tầng của họ." May nhờ về nhà trước một chuyến, mới để cho anh làm rõ tất cả những hiểu lầm buồn cười này.
Chiếc thang máy trầm ổn đi lên mang theo hai người với tâm trạng áy náy.
Uông Mỹ Lệ nắm tay anh đi vào nơi tư mật thuộc về cô.
Đập vào mắt chính là hơi thở của phái nữ khiến cho Mạnh Dật Phi có chút co quắp, sự lo lắng mơ hồ từ dưới bụng dâng lên. Anh sợ, sợ không khắc chế được tâm tình nhộn nhạo của mình, sợ mình sẽ khi dễ cô."uhm . . . . . Anh muốn về nhà tắm trước."
Uông Mỹ Lệ lân theo bàn tay đầy mồ hôi của anh đi lên, cả người nhu nhược không xương bấu víu vào cánh tay cường tráng của anh, ghé vào lỗ tai anh nỉ non: "Lưu lại đi! Trước hãy tắm rửa sạch sẽ rồi hãy trở về."
Tắm? Ở cái thời khắc không thể này giữ vững lý trí này mà cô còn nói với anh như thế nghe ra thật là mập mờ mà lại càng thêm mất trí!
Mà cô cố tình vuốt ve vào da thịt anh làm càng phát run, sức quyến rũ của cô đang tấn công vào đại não anh.
Thật sự thì Mạnh Dật Phi say rồi, say vì nụ cười lúm đồng tiền của cô, say trong đôi mắt dịu dàng của cô, say hơn nữa chính là vì những hi vọng trong đáy lòng mình.
Chuông điện thoại đánh thức Mạnh Dật Phi khỏi cơn say, anh tự nhiên cầm điện thoại lên, trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Mẹ? Không phải. . . . . .con không có. . . . . . hả? Phải cố gắng lên?"
Bị tiếng nói của anh làm cho tỉnh lại, Uông Mỹ Lệ mở to đôi mắt tỉnh táo sau cơn buồn ngủ nhìn sững sờ nhìn anh, "Làm sao rồi?" Cũng từ trong tay anh nhận lấy điện thoại.
Mạnh Dật Phi cười khổ nhìn cô, lắc đầu một cái.
Điện thoại là của mẹ anh gọi tới, vừa nghe thấy tiếng anh vẫn còn ngái ngủ liền hỏi: tối hôm qua có phải ngủ trên giường của Mỹ Lệ đúng không? Khi anh hốt hoảng phủ nhận sau, cư nhiên đổi sang là mẹ Uông nói.
Mà bà lại còn ngay trong buổi sáng tinh mơ gọi điện cho anh còn đang ở trong nhà con gái bà rồi nói: còn chưa có làm? Phải cố gắng lên đó!
Đây là cái tình hình gì vậy?
Uông Mỹ Lệ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại nắm cả hông của anh, nửa nằm trên người của anh tiếp tục ngủ nướng.
Thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ gắn bó thật chặt lấy anh làm cho anh nhanh chóng thức tỉnh.
Uông Mỹ Lệ rốt cuộc cũng khôi phục tỉnh táo, cô không thể tin lửa dục của anh lại nhiều như vậy.
"Trời ạ! Anh còn muốn nữa sao? Tối ngày hôm qua căn bản đã ngủ không bao nhiêu rồi mà!"
Mạnh Dật Phi cười khẽ, cánh tay duỗi một cái đem cô nhét vào trong иgự¢, "Không có biện pháp, em thực sự quá mê người, hơn nữa anh còn phải chờ bao nhiêu lâu như thế!" Môi của anh chiếm lấy khóe môi đang cong lên của cô.
Trong cơn kích tình, chiếc điện thoại không thức thời lại vang lên.
Mạnh Dật Phi nhìn cô, ý bảo cô nghe điện thoại. Đây là nhà cô, không phải sao? Uông Mỹ Lệ lướt qua thân thể anh cầm ống nghe lên "Uy" một tiếng, sau đó quái dị nhìn anh.
"Là điện thoại của anh."
Mạnh Dật Phi chần chừ nhận lấy ống nghe, chẳng lẽ lại là mẹ?"Uy?"
"Phi, anh vẫn còn nằm trên giường của bạn gái à?" Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng nhạo báng.
"Làm sao cô biết số điện thoại này?"
"Là mẹ anh nói cho tôi biết! Bà nói anh đang rất ‘ vội ’, muốn tôi muộn một chút hãy gọi lại. Vậy anh đã bận rộn xong chưa?" Trong thanh âm của Allen rõ ràng có ý cười.
Mạnh Dật Phi than nhẹ một tiếng, "Gần xong. Có chuyện gì sao?"
"Anh quên hôm nay chúng ta sẽ bố trí hội trường triển lãm sao?"
Anh thật sự quên mất.
Bên đầu điện thoại kia Allen tiếp tục nói: "Đã ba năm không gặp lại bạn gái, anh có bận rộn một chút cũng không sao." Cô dừng lại một chút, hình như đang cố gắng nhịn cười, "Hôm nay anh không cần tới, chỉ là, muốn lấy tên triển lãm là gì? Anh còn chưa có nói cho tôi biết đấy!"
Mạnh Dật Phi dùng tay không vuốt ve da thịt mịn màng như phấn của Uông Mỹ Lệ, "Tình cảm chân thành."
"Hám làm giàu" là cái tên anh lấy lúc trong lòng anh đã nguội lạnh, nhưng hiện tại, nó là "Tình cảm chân thành", hơn nữa anh muốn tặng nó cho mối tình chân thành này của anh.
Mạnh Dật Phi giao phó: "Tình cảm chân thành không mua được." Nói xong anh ngắt điện thoại luôn.
Lần này, bọn họ không cúp điện thoại nữa.
Sau cơn kích tình triền miên, Uông Mỹ Lệ thản nhiên chìm vào mộng đẹp.
Lời kết của Hám làm giàu: bọ rầy hiếm thấy khó tìm sao? Nên chính mình dự trữ một con! Chỉ là, phải thừa dịp sớm đó! Nhớ. Muốn rất sớm rất sớm
=== End ===