Cả người Mạc Tuyết đã lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, đổ đầy mồ hôi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải. Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cô dùng hết sức lực, mong muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, nào ngờ bầu иgự¢ mềm lại bị chà đạp тһô Ьạᴏ, ภђũ ђ๏ค bị chà xát đến khi đỏ lên, bên trên chi chít dấu răng, dấu hôn.
Vật to lớn, nóng bỏng kia chen vào đùi cô, đâm thẳng cây gậy vào khe hở hoa huy*t ướƭ áƭ, trơn mềm.
Mạc Tuyết chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ bị làm nhục như vậy. Tuyệt vọng, bất lực, xấu hổ và giận dữ đã bức cô điên lên.
Cô chỉ mới 18 tuổi đầu còn chưa biết yêu, đến ngay cả mối tình đầu cũng không có, vậy mà lại bị thất tiết dưới tay giáo sư dạy mình.
gậy th*t xâm nhập vào miệng hoa huy*t, cô rốt cuộc cũng tới điểm cực hạn, khóc lớn kêu la.
- không...đừng đối với tôi như vậy...đừng...tôi van anh...!!!
Động tác của Tưởng phong chẳng hề dừng lại một chút nào. Từng miếng thịt hồng dữ tợn quấn lấy, cắn nuốt gậy th*t. Ăn cô được một nửa, thắt lưng anh từ từ chùng xuống.
- a...đau quá...
gậy th*t chống đỡ từng lớp thịt bên trong cô, thuận lợi hòa nhập. Nhìn cửa huyệt hằn lên tơ máu, ánh mắt anh xẹt qua một tia thích thú và lãnh khốc...
Động tác cơ thể điên cuồng như báo săn, cơ lưng, vùng tam giác phình lên như võ sĩ ra trận, mồ hôi trong suốt chảy tí tách tí tách từ trán xuống bầu иgự¢ trắng noãn của cô. gậy th*t lớn lần lượt phá vỡ cửa huyệt bé nhỏ, kịch liệt khuếch trương huyệt hoa nhỏ non mềm, khi quy đầu chạm vào tâm hoa, cơ thể dưới người liền run rẩy lợi hại, đùi căng cứng thẳng tắp, cửa huyệt mấp máy như môi trẻ con, lúc đóng lúc mở cắn gậy th*t.
Thoải mái đến nhường nào!
Linh hồn của Tưởng Phong nhanh chóng bị khe huyệt câu đi mất, trong lòng chỉ còn ham muốn hắc ám. Cảm giác đau xót lúc trước dường như chỉ là ảo giác thoáng qua, có huyệt nhỏ này đều mặc anh thao túng, đau đớn cái khỉ gì cũng gặp quỷ đi!
- thả lỏng đi!
Giọng nói trầm thấp bao hàm tình dục nồng đậm, hơi thở của anh phun lên gáy cô, đưa theo hương rượu làm người ta say mê, như thể muốn cô đắm chìm trong đó không tài nào thoát được.
- đừng...đừng mà...thật sự không cần đâu...
Kháng nghị của cô đã ít đi nhiều, giọng nói kiên cường sau một lúc đã mềm hóa, tay nhỏ bé mềm oặt đặt trong иgự¢ anh, trong đôi mắt đẹp đang khép hờ là ánh lửa bập bùng chất chứa sự mê ly.
Mạc Tuyết cho dù có cầu xin đến khan cả họng Tưởng Phong cũng không ngừng lại, ngược lại còn bị giọng nói êm tai của cô làm kích thích.
Bàn tay lớn bắt lấy hai bầu trắng mềm xoa nắn thưởng thức, động tác dưới thắt lưng ngày một nhanh hơn, kẻ tung hô người hùa theo, huyệt thịt mất hồn, độ căng, độ ẩm hay lực hút đều phối hợp với gậy th*t, thịt mềm non mịn gắt gao bao trùm cán gậy, bên trong huyệt hoa nhỏ run rẩy co rút cắn uống, khiến anh như chạm vào điện, sảng khoái đến nỗi không kìm được sự run rẩy, mỗi tế bào trên người đều ngập tràn sung sướng và khuây khỏa.
Anh sắp ૮ɦếƭ chìm trong khoái cảm rồi. Không trách được đám anh em cách vài ngày đều phải đi câu lạc bộ tìm một em gái chơi đùa, hơn nữa còn cười anh không biết ăn thịt như thế nào.
Bây giờ, anh đã biết, mùi vị ấy giống như đã được lưỡi dao sắc bén khắc vào trong óc, trong trái tim và cả sâu trong linh hồn, có lẽ đến hết cuộc đời này, anh cũng chẳng thể quên được.
Nhưng cảm giác ấy chỉ có Mạc Tuyết mới có thể đem lại cho anh, chỉ duy nhất tiểu nha đầu của anh.
- huyệt không những nhỏ mà còn chặt nữa, nha đầu, em muốn kẹp ૮ɦếƭ anh hả, gậy th*t lớn thúc vào thế này đã đủ để em thoải mái chưa?
Mạc Tuyết chưa từng nghe ai nói những lời phóng đãng như vậy, cô kêu lên:
- đừng nói...đừng nói...anh...anh câm miệng...
Cho dù bản thân đang đắm chìm trong bể Dụς ∀ọηg, những lời nói mang ý vũ nhục mãnh liệt vẫn ép cô lấy lại lý trí của mình. Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
- đừng...đừng...hu hu...
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà anh lại đối xử với cô như thế?
Mạc Tuyết không biết những lời nói của đàn ông lúc động tình trên giường đều vô vị, cô tưởng rằng Tưởng Phong cố ý làm nhục cô, do đó liền không ngừng giãy dụa như điên, cánh tay mềm mại, nhỏ bé đấm mạnh vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh, thân mình cô vặn vẹo kịch liệt, không an phận.
- buông...buông tha tôi đi...đừng...van cầu anh...tránh ra...
Mạc Tuyết càng vặn vẹo thân mình, tầng tầng lớp lớp thịt trong huyệt nhỏ càng xoắn lại nhanh hơn, hút chặt lấy gậy th*t như một cơn lốc xoáy hút hết mọi thứ vào trong. Tâm hoa mềm mại hôn dịu dàng lên đầu gậy.
Không để ý đến việc cô đang cựa quậy, Tưởng Phong càng va chạm ác liệt, sát sàn sạt vào tâm hoa hơn, từng lớp thịt bấu lấy gân xanh trên chiếc gậy
- tại sao lại không cho anh nói? Chẳng lẽ anh nói không đúng sự thật sao? Không phải huyệt nhỏ đang ăn gậy rất ngon?
Bề ngoài là một người đàn ông ăn mặc sang trọng, lịch sự lại còn là giáo sư nhưng tại sao khi cởi hết quần áo trên giường lại cầm thú như thế. Đó chính là điều mà Mạc Tuyết đến hiện tại mới biết được, tất cả đàn ông khi cởi sạch quần áo đều sẽ như vậy.
Bàn tay anh di chuyển xuống vị trí non mịn, trắng nõn giữa hai chân cô, bắt lấy đùi cô rồi giơ cao lên, đặt một chiếc gối mềm vào thân dưới.
- không tin thì tự em nhìn đi, nhìn xem có phải huyệt nhỏ của em giống như anh nói không?
Nơi ấy của cô vừa non vừa mềm, bị đâm đến mức đỏ bừng, sưng lên. Cửa huyệt ướt sũng căng đến cực hạn, trong đó là chiếc gậy vĩ đại, nước dịch tuôn ra, thấm ướt nơi riêng tư của cả hai người.
- miệng nhỏ thế mà ăn được vật lớn như vậy, còn nói bản thân mình không ăn ngon à?
- không...đừng nói nữa...
Nước mắt tràn ra quanh mi, thấm vào lớp tóc mai rối xù. Mạc Tuyết cắn chặt cánh môi đỏ hồng, tiếng ՐêՈ Րỉ âm thầm phát ra theo kẽ răng. Bầu иgự¢ của cô phập phồng kịch liệt theo từng đợt sóng.
- a...a...