Alawn quay người về ngồi cạnh bạn gái,đôi mắt cậu ấy cũng hoe hoe đỏ. Cô gái quan tâm hỏi han điều gì, cậu ấy khôngnói, chỉ lắc đầu mỉm cười đau khổ. Để vỗ về Alawn, cô ấy chủ động hôn lên khuônmặt cậu ấy.
Alawn thấy tôi đang nhìn cậu ấy, luốngcuống né tránh nụ hôn của bạn gái.
Trái tim tôi vừa chua xót đau khổ, nângcốc rượu lên, một hơi uống cạn. Giây phút ấy, tôi chỉ muốn ngủ vùi một giấc, đầuxuôi thì đuôi lọt.
Rất nhiều chuyện tôi không muốn nhớ lại,nhưng chuyện cũ cứ như nước chảy, không cần nhớ vẫn cứ cuồn cuộn đổ về. Chỉtrong chốc lát, những ngày tháng mà mỗi ngày đều có cậu ấy, tâm hồn đơn thuầnkhóc cười vì cậu ấy; thời niên thiếu giả vờ không hề động lòng một cách kiên cườngấy; những tháng ngày luôn bên nhau từ sáng sớm cho tới chiều tà ấy. Có baonhiêu biến chuyển mà ngay cả bản thân mình cũng không hề cảm nhận được, từ baogiờ tôi đã coi mối duyên ấy thành phận của mình; còn cả những rung động màngoài miệng mãi mãi không chịu thừa nhận là đã hối hận; còn một điều vĩnh hằngmà tôi chưa bao giờ muốn vứt bỏ - đó là ngày sinh nhật lần thứ mười tám, có mộtchàng trai nói với tôi rằng, chúng mình trăm năm đầu bạc có được không. Liệu cóphải là thật hay không, hay đó chỉ là bởi khi ấy còn quá trẻ. Bởi vì quá trẻnên không hiểu thế nào là trân trọng, để rồi dễ dàng bỏ qua và rồi mất nhau mãimãi.
Tôi đã vĩnh viễn mất cậu ấy rồi. Sau đó,tôi lại rơi lệ, lần này nước mắt nhiều quá, lau thế nào cũng không hết được.
Cũng giống như ca từ trong bài hát, chodù đẹp đến mấy cũng chỉ là quá khứ. Giờ đây, bên cạnh cậu ấy đã có một cô gáixinh đẹp, còn bên cạnh tôi, An Lương cũng đang ngồi đó. Muốn đối mặt nhìn nhaukhông chút kiêng dè, cũng chỉ dám tìm một góc tối. Ví dụ như lúc này đây.
Bỗng nhiên cảm thấy rằng, cuộc sống thậtbi thương biết bao.
Sau khi tôi đã dạo lại một vòng của tuổimười tám đã qua, An Lương đã chọn xong bài hát, đứng ở giữa phòng, đắm đuốinhìn tôi, nói: "Bài hát Suốt đời có em (Têngốc là 一生有你) này, xin được dành tặng cho Lạc Lạc Tô." Tất cả mọi người cườiồ lên, đám con gái thì vỗ tay khen hay, đám con trai thì huýt sáo cổ vũ. Tôi lặnglẽ nhìn Alawn, cậu ấy đang hút thuốc trong bóng tối, đốm thuốc lá khi tỏ khi mờ.
"...Đợi đến một ngày già đi,
Em liệu có còn ở bên anh,
Để xem những lời thề những lời nói dối đó,
Chầm chậm tan đi cùng câu chuyện cũ,
Đã bao nhiêu người từng ái mộsắc đẹp của em hồi trẻ,
Nhưng đâu biết ai tình nguyện chịu đựng sự thay đổi vô tình của thời gian,
Đã bao nhiêu người đến rồi lạiđi trong suốt cuộc đời em,
Nhưng đâu biết suốt cuộc đờicó em, đều có anh cạnh bên..."
Trước đây, tôi chưa từng được nghe An Lương hát, hóa ra giọng hát của cậu ấy rất hay.
Cậu ấy khe khẽ hát, mang theo chút hấp dẫnriêng. Đôi mắt dịu dàng đắm đuối nhìn tôi, ẩn chứa chút ưu phiền mà bao năm quatôi không để ý tới.
Trong lòng tôi trào dâng một chút xúc động,nhiều hơn cả vẫn là sự áy náy. Khi bạn còn trẻ trung phơi phới, có người luôn ởbên bạn, điều đó không tính là gì, điều đáng quý là, đến khi bạn đã về già, ngườiấy vẫn luôn bên bạn. Tôi không biết mình đã xúc động vì lời hát hay vì thái độbiểu cảm chân tình sâu sắc của An Lương. Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy,trái tim ban nãy bị Alawn giày xéo đã dần dần bĩnh tâm trở lại.
Khi kết thúc bài hát, An Lương nói mộtcâu làm kinh động cả hội trường.
"Hôm nay, tôi chính thức ngỏ lời cầu hônvới Lạc Lạc Tô."
Trong phòng lúc đó yên lặng tới nỗi cóthể nghe thấy cả tiếng một cây kim nhỏ rơi xuống đất. Mọi người đều ngạc nhiêntới độ không kịp phản ứng. Tôi lại càng không biết phải làm thế nào, bởi vì trướcgiờ, An Lương không hề nói đùa, hơn nữa đây lại là chuyện liên quan tới hônnhân.
Cậu ấy thật sự cầu hôn với tôi rồi, lạicòn chọn lúc Alawn có mặt để cầu hôn.
Sau đó, An Lương rút từ trong túi áo ramột chiếc hộp nhỏ, đi đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống, mở nắp hộp ra, giơlên trước mắt tôi, đó là một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương tỏa sáng lấplánh chói mắt.
"Lạc Lạc Tô, hãy lấy anh, có đượckhông?" Cậu ấy nhìn tôi một cách trịnh trọng, đôi mắt lá răm ấy, thành khẩn vànghiêm túc hơn bất cứ lần nào kể từ khi chúng tôi quen nhau. Cậu ấy đang quỳtrước mặt tôi, ngước khuôn mặt tuấn tú lên nhìn, không chút động đậy, chỉ chờ đợitôi trả lời.
Tôi bị lời cầu hôn đường đột này làm chosợ đến mức không biết phải phản ứng thế nào, bởi vì trong lòng tôi, An Lương thậmchí còn chưa được coi là bạn trai, tôi và cậu ấy chưa từng hẹn hò, hôm nay saocó thể tiến thẳng đến hôn nhân được?
Đám bạn học xung quanh đã kịp hoàn hồn lại,bắt đầu trở nên xôn xao ầm ĩ. Không ai ngờ trong cuộc họp lớp lần này lại cómàn cầu hôn hay đến như vậy. Mọi người nhao nhao bình luận, có người nói lãng mạnquá, có người bảo tôi mau nhận lời đi. Một số bạn gái đa sầu đa cảm thậm chícòn đưa tay lên lau nước mắt, nói thật là xúc động.
Lý Như ôm lấy vai tôi, nói Lạc Lạc Tô,mau đồng ý đi!
Mọi người đều cảm thấy tôi nên đồng ý lấychàng trai này. Cưới một người ưu tú như cậu ấy, tôi còn phải đắn đo gì nữa.Thêm vào đó, ánh mắt đang dần chuyển sang trạng thái căng thẳng của An Lươngnhư thúc giục tôi mau mau gật đầu. Toàn bộ tình cảnh lúc đó đều như đang ép tôinhận lấy chiếc nhẫn nặng nề bắt mắt kia. Không khí dường như đang cô đọng lại,bầu không khí bắt đầu khác lạ. Tất cả chỉ bởi vì tôi chần chừ mãi không chịu gậtđầu. Bởi vì tôi biết, khi đã nhận chiếc nhẫn kia, tôi sẽ không còn được nghĩ tớingười đàn ông nào khác.
Ví dụ như kẻ thối tha kia.