Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 46

Tác giả: Tào Đình

Cầu hôn

Cả đội rầm rộ leo lên đỉnh núi. Khi sắplên tới đỉnh, có vẻ mọi người đều đã rất mệt mỏi, không còn ai buồn nói chuyện,tất cả đều cố giữ sức lực, phả ra những hơi thở nặng nề, cố gắng đi về phía trước,động viên bản thân kiên trì đến phút cuối cùng.
Alawn bị nhóm bạn đi trước chắn mất đường,không hiểu sao lại tụt lại đi ngang phía bên trái tôi. Còn bên phải tôi là AnLương.
Tôi bị kẹp ở giữa. Bàn tay đang nắm lấytay tôi của An Lương đang cố gắng để kéo tôi sát về phía cậu ấy. Trong rừng rậmẩm ướt, bàn chân tôi trơn trượt một cái, "Ai ya" một tiếng, suýt nữa thì ngãnhào. Alawn thuận thế nắm tay trái tôi, giữ cho tôi đứng vững.
Chỉ một cái nắm tay khe khẽ thôi, tôi đãcảm nhận được lòng bàn tay ấm nóng của cậu ấy, dày dặn mà to lớn. Tôi hạ giọngkhe khẽ nói một câu cảm ơn.
Cậu ấy giả vờ như không nghe thấy, buôngtôi ra rồi đi tiếp.
An Lương nói: "Lạc Lạc, đường núi khó điquá, để tớ cõng cậu nhé." Còn chưa kịp trả lời, tôi đã lại yên vị trên lưng củaAn Lương rồi.
Lúc đó liền nghe thấy một tiếng "hừ" lạnhlùng của Alawn. Cậu ấy rảo chân đuổi kịp nhóm người đi phía trước.
Tôi hỏi An Lương, có phải cậu cố ý đối xửnhư vậy với tớ trước mặt Alawn không. Mặc dù An Lương cao lớn lực lưỡng, nhưngcõng tôi trên lưng lâu như vậy, lại phải leo trên đường núi, thế nào mà chẳng đếnlúc sức cùng lực kiệt. Nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết không chịu buông tôi ra, hổnhển trả lời: "Tớ chỉ lo cậu mệt, không suy nghĩ nhiều đến những chuyện khác".
Nằm rạp trên tấm lưng rộng lớn của AnLương, tôi cảm động vì tất cả những gì cậu ấy đã làm cho tôi. Nhưng tôi lạikhông thể yên lòng thư thái, không thể ngăn mình dõi theo hình bóng của Alawn,không thể khống chế được trái tim đang run rẩy vì Alawn.
Đến buổi chiều, cuối cùng chúng tôi đãlên tới đỉnh núi.
Một cô gái đã đứng đợi trong gió núi từrất lâu rồi. Cô ấy có một đôi mắt trong sáng thuần khiết và má lúm đồng tiềnxinh xinh, mái tóc rất dài, rất mượt. Cơn đó núi thổi bay mái tóc của cô ấy,vài sợi tóc còn vướng cả lên đôi môi đang mỉm cười nhè nhẹ. Quả là xinh đẹp giốngnhư cô gái trong bức ảnh mà năm ngoái tôi được nhìn thấy. Đó chính là bạn gái củaAlawn. Alawn gọi cô ấy là Đình Nhi. Cậu ấy vượt lên trên, ôm cô ấyvào lòng, ϲởí áօ khoác của mình khoác lên người bạn gái, nói rằng lạnh như vậy,sao không mặc thêm áo vào, đứng đây làm gì.
Cô gái ngước khuôn mặt thanh tú lên,chúm chím miệng nói đợi anh mà. Sau đó bọn họ nhìn nhau, lãng quên tấtthảy mọi thứ xung quay, ngọt ngào tính tứ, trong mắt chỉ có hình ảnh của nhau.
Lần đầu tiên tôi chứng kiến Alawn dịudàng với phụ nữ như vậy. Trước đây, mặc dù nói rằng cậu ấy đối với tôi rất tốt,nhưng trong lời nói thường mang theo chút đùa giỡn, chưa từng dịu dàng tựa nướcnhư vậy.
Tôi chỉ cảm nhận được cảm giác chua xót,từng đợt từng đợt chậm rãi, không ngừng trào dâng trong lòng иgự¢, rồi tắc nghẹnlại khiến tôi không thể hít thở được.
Cứ cố gắng không nhìn, nhưng lại khôngthể che được mắt mình.
An Lương đứng bên cạnh tôi, nới lỏng nắmtay đang nắm chặt bàn tay tôi, khe khẽ hỏi: "Lạnh không?".
Tôi lắc đầu không một chút ý thức. Sauđó, An Lương kéo tôi ra khỏi nơi đó.
Lớp chúng tôi thuê riêng một ngôi biệtthự. Ngôi biệt thự đó được xây dựng sừng sững ngay trên đỉnh núi.
Đứng trên sân thượng của tòa nhà, hít mộthơi thật sâu bầu không khí tươi mới trong lành nơi đây, cảm thấy lòng mình nhưvừa được gột rửa sạch sẽ.
Nhìn con đường núi ban nãy vừa đi, ngoằnngoèo như một con rắn, một bác tiều phu gùi gánh củi trên lưng, chậm rãi đitrên con đường ngoằn ngoèo đó, giống như một tiên ông đang sống ẩn dật nơi rừngnúi. Những cành cây um tùm rậm rạp ẩn hiện trong đám mây mù, chúng tôi đều nhưđang đi trên mây. Phía xa, những dãy núi nhấp nhô, một vệt ráng chiều đỏ rựctreo lơ lửng, nhuộm một nửa bầu trời thảnh màu đỏ tím. Phía xa hơn nữa, tận cuốicủa tầm mắt mới là đường biên của thành phố với những tòa nhà cao sừng sữngchen chúc nhau. Mọi người ai nấy đều bị hấp dẫn bởi cảnh tượng tráng lệ nơiđây, tạm thời quên đi sự mệt mỏi trên đường. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc