Tôi sợ đến nỗi sắp ngất lịm đi, cũngchính lúc đó, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Alawn. Cậu ấy chạy đến bêntôi, ôm choàng lấy tôi hét lên: "Phù thủy Gà Mên, cậu sao thế!", khuôn mặt lộrõ vẻ lo lắng tột độ.
Toàn thân tôi run rẩy, chỉ cảm thấy timđập thình thịch, chỉ vào chỗ tê đau nơi bắp đùi nói: "Rắn… rắn…".
Lúc bấy giờ mới phát hiện ra đôi tấtchân của tôi đã bị thủng hai lỗ, có vết máu loang ra. Lúc đó cũng có hai ba bạnhọc nữa chạy tới, trong đó có cả An Lương.
"Lạc Lạc! Lạc Lạc!" Cậu ấy chạy nhào tới,mang theo chút hốt hoảng hiếm thấy, "Cậu sao vậy!" Thấy đôi môi tôi tái xanh,đã không còn nói được câu gì, cậu ấy quay đầu sang hỏi Alawn, "Cô ấy sao vậy?".
Alawn không nói gì, thô thiển xé toạcđôi tất của tôi, cúi đầu xuống dùng miệng ngậm vào vết thương trên đùi tôi đểhút máu.
Khi đôi môi của Alawn chạm vào cơ thể, ýthức của tôi mới dần dần được hồi phục lại. Nhìn mái đầu cậu ấy đang vùi xuốngnơi bắp đùi, một tay cậu ấy nắm chặt lấy bắp chân, trái tim tôi như đang có mộtdòng điện khác lạ chạy qua. Bàn tay kia của Alawn đang đỡ phía sau lưng tôi, màở nơi ấy, có khắc tên của cậu ấy.
Cậu ấy vẫn còn quan tâm đến tôi, quảnhiên thế… Có được giây phút này, tôi ૮ɦếƭ đi cũng cảm thấy toại nguyện rồi.
Alawn không ngừng hút máu từ vết thươngcủa tôi, nhổ ra đất, nhổ được ba lần, mỗi lần nhổ ra đều là những giọt máu đỏrươi. Nhưng đến lần thứ ba, tôi cảm thấy đau rát, cất tiếng khe khẽ ՐêՈ Րỉ.
Alawn bỗng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫntrong sáng như bốn năm về trước, đôi mắt chứa sự quan tâm chân thành mà tôi vôcùng thân thuộc. Tôi thề rằng, cậu ấy chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi, tôisẽ bật khóc nức nở sà vào lòng cậu ấy. Nhưng An Lương bỗng giơ tay đẩy cậu ấyra, Alawn ngã ngồi xuống đất. An Lương vội vàng lo lắng đỡ lấy, hỏi tôi đã cóchuyện gì xảy ra.
"Bị rắn cắn, không sao rồi, cũng maykhông phải rắn độc." Alawn cuối cùng cũng nén được cơn thịnh nộ, cậu ấy nhườnglại chỗ, lặng lẽ đứng lên. Cậu ấy nhìn tôi bằng một khuôn mặt biểu cảm phức tạp,lạnh lùng nói, "Chẳng qua cô ấy chỉ bị sợ quá thôi".
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, tôi đã hy vọngAlawn không buông tôi ra, giống như lúc trước đây. Nhưng lại bị câu nói cuốicùng của cậu ấy khiến trái tim đập rộn ràng.
"Không phải rắn độc thì cậu ᴆụng vào cô ấylàm gì!" An Lương bỗng dưng nói môt cách đầy kích động.
Tôi kinh ngạc quay sang nhìn An Lương, lầnđầu tiên tôi thấy chàng quân tử này có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Trước đây, cậuấy luôn điềm tĩnh và thong dong mà.
Alawn không ngờ An Lương lại nổi cáu vớimình, cậu ấy nắm chặt bàn tay lại, hạ thấp giọng xuống, nói từng chữ từng chữ một:"Nếu tôi muốn động đến cô ấy, có cần sử dụng hành vi đê tiện như giả vờ hút máuđộc ra hay không?".
An Lương đứng phắt dậy, hằn học nhìn thẳngvào ALawn, hai người hùng hổ như sắp đánh nhau nhưng đã được bạn học khác canngăn kịp thời. Người bạn đó nói: "Thôi đi, Alawn, đừng tức giận nữa, chẳng quaAn Lương cũng chỉ vì lo cho bạn gái của cậu ấy thôi mà."
Khi tôi đã là bạn gái của An Lương,Alawn đương nhiên cũng chẳng còn gì để nói nữa. Cậu ấy cúi gằm mặt xuống, quayngười bước đi. Không buồn quay lại nhìn tôi một cái. Mây mù dày đặc trên núilàm cho bóng dáng Alawn bỗng càng trở nên cô độc mà nặng nề.
Khi An Lương đến đỡ dậy, tôi lạnh lùng đẩycậu ấy ra, nói mình có thể tự đi được. Giãy giụa để đứng lên, vừa đứng thẳng dậy,hai chân tôi lại mềm nhũn ra. Lần đầu tiên, An Lương không hề để ý đến sự phảnkháng của tôi, ôm thốc lấy, dìu tôi đi về phía trước không một chút do dự. Tôikhông kịp phản kháng lại, trong giây phút cơ thể đang mất thăng bằng đó liềnchoàng tay ôm lấy cổ An Lương theo phản xạ có điều kiện, kêu lên một tiếng "A"thất thanh.
Alawn nghe thấy tiếng kêu của tôi, liềnquay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cảnh An Lương đang ôm tôi, còn tôi đang níu vàocổ cậu ấy.
Cậu ấy chằm chằm nhìn tôi, ánh mặt chuyểntừ thâm trầm sang lạnh lùng. Từ Ⱡồ₦g иgự¢ đang không ngừng nhô lên hạ xuống củaAlawn, tôi có thể tưởng tượng được cậu ấy đang cố hít thở thật sâu.
Nhưng cậu ấy vẫn không nói gì, sầm mặt lạirồi đi tiếp.
An Lương cương quyết đòi cõng tôi lênnúi, tôi nói mình không sao, có thể tự đi được nhưng cậu ấy nhất định khôngnghe, dứt khoát xốc tôi lên lưng.
Đám bạn học, có người nhìn chúng tôi cườinồng nhiệt, có người lại vô cùng ngưỡng mộ, nói rằng tình cảm của cặp đôi nàythật sâu sắc. An Lương không nói gì, chỉ cõng tôi trên lưng đi về trước, khôngchịu tụt lại phía sau một chút nào.
Alawn bắt đầu trở nên trầm ngâm. Có ngườinói chuyện với cậu ấy, hét gọi mãi mà cậu ấy vẫn không nghe thấy, bộ dạng như mộtngười mất hồn. Có người cảm thấy bầu không khí có phần khác lạ, hết nhìn tôi, lạiquay sang nhìn Alawn, uổng công dò đoán xem liệu đây có phải là mối tình tay banhư lời đồn thổi không. Alawn không đợi người tò mò kia tìm ra được đáp án, đãlôi điện thoại di động trong túi ra, gọi cho bạn gái: "Đình Nhi, đã đến rồi à?Em ăn cơm chưa? Ngoan ngoãn đợi anh nhé, anh sắp tới rồi đây. Ừm… được, anh sẽcẩn thận… Ha ha, anh là ai cơ chứ, leo những loại núi kiểu như thế này đối vớianh chỉ là chuyện vặt vãnh!".
Trái tim tôi lại được một phen đau nhói.Sao lại buốt đến thế. Tôi nằng nặc đòi An Lương thả tôi xuống nhưng cậu ấy vẫnkhông đồng ý. Cuối cùng, dường như An Lương đã thấm mệt rồi, mới chịu buông tôira, nhưng lập tức quay sang đỡ tôi, giống như một con thú đang canh giữ thứcăn, đối với một miếng thịt ngay cạnh miệng, lúc nào cũng hết sức cẩn trọng, nhưthể chỉ cần chớp mắt một cái, miếng thịt đó sẽ bị một con thú dữ khác ςướק mất.Thật giống với Alawn hồi đó.