Tôi lại nói, lần đầu tiênchúng tôi đặt nền móng cho tình bạn thân là khi cùng nhau bỏ học tiết học đầu củagiờ học buổi chiều, sau đó, cô ấy còn hồi tưởng về thời tiết khi ấynóng bức như thế nào… Mặc dù đã là một bà bầu nhưng Duyệt Duyệtvẫn hoạt bát nhanh nhẹn như bốn năm về trước, như khi tôi mới quen côấy, mỗi lần kể đến đoạn gì đó kích thích, cô ấy còn hứng chí vỗđùi, dùng đầu lưỡi liếm liếm mép rồi lại kể tiếp. Đến hai giờsáng, chồng của Duyệt Duyệt đến yêu cầu tôi trả lại cô dâu để vềđộng phòng, tôi và Duyệt Duyệt mới ôm nhau cùng cười, rồi lại gụclên vai nhau thút thít khóc.
Khi tôi cầm tay Duyệt Duyệt trao cho chồngcô ấy, trái tim tôi vô cùng trống rỗng, cảm thấy chỉ cần tôi buông tayra, những thứ tôi từ biệt, cũng giống như khi tôi từ biệt tuổi thanhxuân, sẽ không bao giờ lấy lại được nữa. Nhưng Duyệt Duyệt lại đangcười, cô ấy nhìn chồng cười một cách vô tư. Vậy là tôi đã phấn chấntrở lại, mừng vì người bạn tốt của mình đã tìm được một hướng đimới.
Chuyện thứ hai, sau khi An Lương biếtrằng mấy con cá vàng cậu ấy tặng tôi đã chết, tôi đã rất đau lòng,bèn tặng tôi hai con rùa Ba Tư, nói rằng giống rùa này có thể chịuđựng được điều kiện khắc nghiệt. Tôi nuôi chúng trong một bình thủytinh trong suốt, hàng ngày ngắm nhìn chúng lười biếng bò qua bò lạimột cách chậm chạp, từ từ thò chân rụt cổ, tham lam ăn mồi, trôngrất ngộ nghĩnh. Tôi rất thích chúng.
Chuyện thứ ba, chính là tôi đã gặplại Alawn rồi. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Alawn, tôi đãphải cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không chạy ngayđến để hỏi cậu ấy rằng "Cậu biết là tớ đang đợi câu, đúng không?".
Tôi chưa từng nói với bất kì ai,nhưng ông trời biết, tôi nhớ Alawn biết bao. Một người ngây ngô ngu muộinhư tôi đã dồn hết toàn hy vọng lên người anh họ của Alawn, coi anh ấylà cây cầu nhảy, tự nguyện làm người tình, làm vợ bé của anh ấychỉ để có thể được gặp Alawn. Nhưng ông trời đã không chiều lòngngười.
Sau này, tôi mới hiểu ra rằng,trước đây, không cần cây cầu nhảy nào, tôi vẫn có thể tùy ý đượcnhìn thấy cậu ấy là bởi vì cậu ấy tự nguyện ở bên tôi; còn cho dùtôi có gần gũi với người thân của cậu ấy bao nhiêu đi nữa nhưng vẫnkhông thể gặp được cậu ấy là bởi vì cậu ấy không muốn xuất hiện.
Bốn năm xa cách, khi tôi cuối cùngđã nhận ra và thừa nhận sự thật đó, sau khi tôi đã rũ bỏ cây cầunhảy rồi, đồng thời khi tôi đã nghĩ rằng sẽ không thể nào gặp lạiAlawn được nữa, cậu ấy lại xuất hiện trước mắt tôi.Tôi không thể khôngcảm khái rằng ông trời quả nhiên không để cuộc sống của một ngườitrở nên quá bình lặng, bèn chốc chốc lại nổi giận công kích ngườita, thêm vào một chút dông tố, rồi lại rắc vào một ít gió mưa.
Bối cảnh để gặp lại Alawn đơn giảnđến mức rất đời thường, đó là trong dịp họp mặt bạn học cũ thờitrung học. Khi lớp trưởng của lớp cấp ba thông báo với tôi về buổihọp lớp, tôi cảm thấy rất nhạt nhẽo vô vị. Địa điểm họp mặt đượcbố trí ở một khu nghỉ dưỡng trên đỉnh núi. Để tìm lại hứng thú củacuộc sống thời học sinh, mọi người quyết định sẽ đi bộ leo núi lênđến đỉnh, nghỉ ở đó một đêm, sau đó mới quay về.
Tôi biết Alawn nhất định sẽ khôngđến, bởi vì trong những lần họp lớp hồi tiểu học và trung học cơsở, cậu ấy đều lấy những lý do rất vụng về để vắng mặt. Trướcđây, tôi chỉ chơi thân với Alawn, cậu ấy không đi, nhất định tôi sẽ cảmthấy chẳng vui vẻ gì. Nhưng An Lương lại muốn đi, bởi vì, phần lớnbọn con trai lớp tôi đều là chiến hữu của cậu ấy, tình bạn nảy sinhsau những trận đánh lộn. Lớp trưởng nói, rất hoan nghênh sự có mặtcủa An Lương. Có An Lương cùng đi, tôi mới lấy lại được một chút hứngkhởi.
Đường đến nơi tập trung có mộtđoạn bị tắc, khi tôi và An Lương đến được địa điểm dưới chân núi,mọi người đều đã đến đông đủ cả.
Danh tiếng của An Lương thời cònhọc trung học cũng không nhỏ, bản thân cậu ấy cũng có ảnh hưởng tolớn của riêng mình. Vì vậy, mặc dù là buổi họp mặt của lớp khác,nhưng khi An Lương đứng dựa vào chiếc BMW của mình cất tiếng chào mọingười, ai nấy đều không coi cậu ấy là người lạ, đều không bài xíchcậu ấy. Không cần qua màn tự giới thiệu bản thân, An Lương đã có thểnhanh chóng hòa nhập với mọi người một cách vui vẻ. Ngược lại, tôi lạicó phần mất tự nhiên hơn.
Thoạt nhìn, tôi đã nhận ra Lý Nhưngay. Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, cách ăn mặc, trang điểm đều rấtthời trang. Thấy tôi đến, cô ấy nhiệt tình chạy tới nắm tay tôi, tôicũng rất vui mừng, tôi hỏi cô ấy cảm thấy thế nào khi được làm ngôisao, Lý Như sảng khoái vỗ vỗ vào vai tôi và nói, đừng có châm biếmcô ấy nữa. Sau đó, chúng tôi cùng cười vang, nụ cười vui vẻ mà khôngcần kiêng dè gì.
Bởi vì chúng tôi đã cùng nhau lớnlên, cùng nhau cảm nhận sự trong sáng và ướt át của thời thanh xuân.Thứ tình cảm thân thiết nồng nhiệt đó, cho dù bao nhiêu năm không gặplại, cho dù gặp lại ở bất kỳ nơi nào, đều không thể thay đổi được.
Lúc đó, một giọng nói quen thuộcđủ làm đau màng nhĩ của tôi vang lên: "Thế này có được coi là đemngười nhà đi theo không?" Chính là Alawn.
Cậu ấy đang ngồi trong đám bạn trên bậc thềm,vì vậy, ban nãy tôi không nhìn thấy. Lúc này, cậu ấy đột nhiên xuấthiện như từ trên trời rớt xuống, trong niềm hân hoan tôi lại có chútlo lắng, không biết làm thế nào.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, từ chờ đợi đếnthất vọng, rồi lại đến tuyệt vọng, đến chuẩn bị lãng quên. Tôi chorằng, trái tim tôi đã như dòng nước bị chặn lại, như dòng nước chết,dòng nước đóng băng mà chết, không thể gợn được một cơn sóng nhỏnào nữa. Tôi nghĩ rằng, tôi đã có thể điềm tĩnh như trúc, kiên địnhnhư tùng, nhưng khi Alawn đến, trước mặt Alawn, tôi chỉ là một ngọn cỏnhỏ nhoi, thậm chí không cần gió thổi tới, đã tự lắc lư không ngừngrồi.
Bốn năm không gặp, cậu ấy đã cao thêm mộtchút, trở nên rắn rỏi hơn xưa, cũng không còn đen như hồi còn nhỏnữa. Vẫn đôi mắt sáng long lanh ấy, nay phát ra những tia nhìn trítuệ chỉ có ở người đàn ông trưởng thành. Áo khoác da màu nâu nhạtvà chiếc quần bò càng khiến cậu ấy càng thêm từng trải. Vẫn máitóc ngắn, chỉ có điều đã thay màu hung vàng ngày xưa bằng màu đenthẫm, cũng không còn đội chiếc mũ lưỡi trai là vật bất li thân từngày xưa nữa. Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy không còn ánh lên những tiavui vẻ giản đơn như hồi nhỏ, động tác khoa chân múa tay cũng không cònlỗ mãng cộc cằn như thời niên thiếu, hoàn toàn thể hiện được nétđường hoàng và sự chín chắn của người đàn ông trưởng thành.
Cậu ấycũng đã biết hút thuốc, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi rít mộthơi đến hết nửa điếu một cách lão luyện. Thứ duy nhất không thể thay đổi, đó làđôi môi của câu ấy, dày dặn mà gợi cảm, khóe môi hơi xếch lên, giống như cườimà lại không phải đang cười. Tôi nhớ lại nụ hôn đầu của năm năm về trước, nhớ lạinụ hôn đê mê cùng đôi môi ấy trong đêm Noel của bốn năm về trước…. Không nói đượcnguyên nhân vì sao, chỉ khẽ liếc nhìn qua cậu ấy một lượt, khuôn mặt tôi đã ửngđỏ cả lên. Tâm trạng đang trào dâng trong lòng, không biết là ngạc nhiên hay mừngrỡ nữa.
Bốn năm xa cách, cậu ấy đã không còn là cậu bé đứngdưới ánh chiều tà thô lỗ kéo vạt áo lên lau mồ hôi như ngày xưa; còn tôi, cũngkhông phải là cô bé hồn nhiên nhảy nhót như ngày xưa nữa rồi.
Nhờ bàn tay của An Lương đang đặt trên vai tôi mộtcách tự nhiên, mà khi toàn thân tôi run lẩy bẩy, cậu ấy dù không lên tiếngnhưng lại có sức mạnh giúp tôi ổn định lại.
Tôi nghĩ, ngay cả bản thân cũng không ý thức được rằng,tôi lại né tránh bàn tay của An Lương như một phản xạ có điều kiện. Sau đó cố gắngkhởi động lại bộ não đang bị đình trệ của mình.
Tôi và Alawn nhìn nhau. Tôi dùng ánh mắt để chất vấn,chất vấn cậu ấy năm xưa sao không từ biệt mà vội vã ra đi, chất vấn cậu ấy tạisao không tin tôi. Cậu ấy chỉ nhìn tôi một cái, nước mắt đã ngân ngấn đầy khóemắt tôi. Khi bốn mắt nhìn nhau, tôi có thể nhận thấy sự run rẩy xúc động trongánh mắt của cậu ấy. Tôi cứ ngỡ phút giây ấy kéo dài hàng nghìn năm. Nhưng thựctại, chỉ một giây sau đó, cậu ấy đã thay đổi hướng nhìn, hằn học rít một hơnthuốc, rồi lại dụi tắt điếu thuốc.
Tiếp sau đó, Alawn đặt một tay lên vai AnLương, đưa cho cậu ấy một điếu thuốc, nói, "Người anh em, bốn năm không gặp rồi,càng đẹp trai hơn nhỉ." An Lương xua xua tay nói rằng mình không hút thuốc. Sauđó, Alawn lại tự châm cho mình một điếu, rít một hơi thật mạnh, quay sang nói vớilớp trưởng: "Sao không nói sớm là có thể đem người nhà đi chứ!".