Giờ đây, chiếc áo sơ mi trắng đó đang nằmtrong góc sâu nhất của tủ quần áo. Tôi lại lôi nó ra, tỉ mỉ là lượt cẩn thận,mân mê chiếc khuy bằng gỗ đính trên đó, thẫn thờ. Tự cảm thấy mình giống nhưchiếc khuy áo này, kiểu cách đã cũ, không còn là chính mình.
Bỗng nhiên, chiếc khuy áo trong tay bịtuột chỉ, chiếc khuy áo do chính tay tôi đơm năm đó đã rơi xuống đất, lăn vàotrong gầm giường. Tôi bò vào trong đó tìm kiếm hồi lâu mới tìm lại được nó.
Nghĩ rằng khuy áo cũng giống như người vậy,rốt cuộc cũng kho6ng phải là người vợ đầu. Khi thời gian thế thân đã kết thúc,cần phả ra đi, dù cố níu kéo cũng chẳng được.
Tôi cẩn thận là chiếc áo sơ mi tới độkhông thể tìm thấy một vết nhăn nào, treo nó lên chỗ bắt mắt nhất trong tủ quầnáo, còn chỗ thiếu chiếc khuy ấy, lại hiện lên một nút chỉ thắt thô lỗ. Tôi tưởngra bộ dạng ngốc nghếch của mình năm mươi tám tuổi ấy, vụng về nhưng chuyên tâmmà khâu vá. Tôi còn nhớ rất rõ hồi ấy, khi ngồi khâu cúc áo bên cạnh Leo, tráitim của tôi đã đập rộn rã như thế nào, từng nhịp từng nhịp, vừa mạnh mẽ lại vừaloạn xạ.
Rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng.
Tôi rời khỏi căn hộ mà Leo thuê cho tôi.Toàn bộ trang sức trân châu mã não, vàng bạc vòng xuyến mà Leo tặng cho tôi,tôi đều không mang theo thứ gì, ngoại trừ chiếc khuy bằng gỗ mà năm xưa tôi đãcắt từ áo của mình ra để khâu lên áo sơ mi cho Leo. Tôi nắm chặt chiếc khuy đótrong lòng bàn tay, không muốn nó lưu lại nơi hoang đường rối rắm này.
Trên đường về nhà, tôi đưa tất cả các sốđiện thoại của Leo có trong điện thoại di động vào danh sách đen, nói nhỏ vớilòng mình rằng: "Tạm biệt, chàng kỵ sĩ mắt xanh của em!".
Ánh mặt trời bỗng trở nên nhợt nhạt, tôinheo mắt lại, cảm nhận mặt trời mới mẻ của mùa xuân năm nay.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của AnLương, An Lương nói, Lạc Lạc Tô, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.
Tôi nói, được thôi.
Tắt điện thoại đi, dù rằng ánh mặt trờivẫn dịu dàng như vậy, cũng không ngăn được những giọt nước mắt đang lăn dàitrên khuôn mặt tôi.
Tình yêu không phải là thứ duy nhấttrong thời thanh xuân, nhưng sau khi xa anh rồi, tôi cũng không còn vô tư thưởngthức kẹo mềm vị chanh nữa. Đã biết cuộc sống vốn buồn tẻ không chút ý vị như thếnày, vậy những người đàn ông khác bước vào phòng tôi rồi lại bước ra có ý nghĩagì đối với tôi đây?
Điều đáng sợ nhất là, tôi thậm chí khôngthỏa mãn với việc "không hẹn mà gặp" với anh, mà lại cố chấp để chờ đợi việc"quay lại vì tôi" của anh.
Mặc xác cái thời thanh xuân thối nát, mặcxác thứ tình yêu xa xỉ!
Tôi loạng choạng bước đi, tôi làm vợ bécủa người ta, tôi đi hẹn hò với người khác.
Nhưng...
Đồ Đểu, em vẫn còn, vẫn còn, vẫn còn rấtnhớ anh!
Em đã mang tên anh ở sau lưng, có xóa đượckhông?