Có duyên nhất định sẽ có phận - Chương 29

Tác giả: Tào Đình

Sau đó, tôi đành phải nói tôi đang ở trường.
" trường cái đầu cậu! Ta đây đang ở trường của các cậu đây! Cậu còn muốn tiếp tục nói dối à? Có muốn tớ nói cho mẹ cậu biết không?" đầu dây bên kia, Alawn đã trở nên vô cùng tức giận rồi. Người ta nói, thường xuyên đi lại bên sông, làm gì có chuyện giầy không ướt, sao tôi lần đầu tiên ra bờ sông, đã làm ướt hết cả giầy rồi thế này.
-------
Viên kim cương

Vừa rụt đầu rụt cổ về đến trường, tôi đã bị Alawn tóm gọn. Cậu ấy túm lấy áo tôi, xoay cứng vai tôi lại rồi hét lên: " Cậu đã đi đâu vậy hả? Tớ hỏi cậu, cậu đã đi ! Lại còn đi suốt đêm không về trường! Còn sai Duyệt Duyệt bày trò nói dối để lừa tớ! Cậu làm tớ thất vọng quá !"
Duyệt Duyệt yếu ớt theo sau Alawn thảm thương nói: " Lạc Lạc, cậu nói thật đi không nói thì phòng kí túc xá của bọn mình sắp bị cậu ấy phá tung hết cả lên rồi..."
An Lương cũng bị kinh động rồi, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm hỏi tôi đêm qua cũng đã đi đâu. Nhiều người như vậy nhiều đôi mắt như vậy, tôi phải nói thế nào với họ đây, rằng tôi đã đến quán bar, đã uống rượu say đã cùng đàn ông đi thuê phòng ngủ... Tôi xấu hổ đến mức sắp sửa ngất đi được, mà câu nói tôi làm cậu ấy thất vọng của Alawn lại càng khiến tôi sợ hãi vô kể.
" Nói đi! Cậu câm rồi à?" Alawn túm lấy tay tôi, kéo mạnh một cái tôi vốn đã hoa mắt chóng mặt đứng đang không vững liền ngã nhào xuống đất.
Duyệt Duyệt cao giọng hét lên, An Lương chạy lại đỡ tôi dậy.
Những người xung quanh vây lại vì tò mò càng ngày càng nhiều, mọi người nhìn thấy chúng tôi với ánh mắt hiếu kì.
" Đồ đểu, Alawn" Tôi vừa xấu hổ vừa tủi nhục vừa tức giận bật ngay dậy, càng dấn sâu vào lầm lỗi chỉ thẳng vào Alawn mắng nhiếc "Cậu sao vậy hả? Cậu muốn đánh tớ ư? Cậu là bố tôi ? Là hiệu trưởng của tôi? Cậu quan tâm tôi đi đâu ư, tôi đi sa đọa hay đi lang thang tôi qua đêm hay không về trường hay đi bán mình mua vui thì liên quan gì đến cậu."
" Tớ...phù thủy Gà Mên, cậu ngã có đau không?" Alawn thấy tôi bị ngã khuôn mặt lộ rõ vẻ ân hận, chỉ muốn hỏi thăm tôi, không hề truy cứu chuyện gì khác.
Tôi bắt đầu được thế lấn tới đem tất cả nỗi bực dọc đồ hết lên đầu cậu ấy giống như một bà cô mắng chửi nơi đầu đường xó chợ, nhảy lên chồm chồm chỉ vào Alawn: "không cần cậu quan tâm! Tốt nhất là cậu đẩy tôi ngã ૮ɦếƭ đi! Từ nhỏ đến lớn, cậu đều quản lý tôi như vậy, tôi làm chuyện gì, cậu đều hỏi, đều quản lý cả! cậu dựa vào cái gì? Rốt cuộc cậu cho mình là ai? Là cái gì của tôi? Dựa vào đâu để quản lý tôi? Cậu nói? Cậu nói ? ai cho cậu cái quyền đó? Tôi thật sự rất ghét câu! Căm ghét cậu!"
" Tớ..." Alawn bị những lời nói và điệu bộ của tôi lúc đó làm chấn động đến nỗi không nói được câu nào.
" chẳng phải là cậu muốn biết tôi đi đâu ư? Nói cho cậu biết, đêm qua tôi đã ngủ với đàn ông trong khách sạn đây" Bởi quá phẫn nộ nên tôi chẳng kịp suy nghĩ nhiều lời nói vừa buột miệng ra liền cảm thấy ân hận.
Hai mắt Alawn ngỏ ngầu, cứ chằm chằm nhìn tôi, mãi lâu sau mới nghiến răng nói: " Lạc Lạc Tô...cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu nhắc lại một lần nữa"
Con người tôi vốn rất ngang ngạnh cậu ấy uy Hi*p tôi, tôi lại càng muốn nói thêm lần nữa, lần này giọng nói còn to hơn và rõ ràng hơn: " hôm qua đã ngủ với đàn ông trong khách sạn! Vì vậy mới không về..."
" cậu có biết nhục không hả?" còn chưa nói hết tay của Alawn đã giơ lên cao tát mạnh và phía tôi. Bốp một tiếng tôi nhắm mắt lại theo bản năng trong giây lát, có chất lỏng lạnh giá trào ra. Hồi nhỏ moioxi lần tôi chịu ấm ức muốn khóc, Alawn thường học theo người lớn, vỗ vỗ vào má an ủi tôi. Vỗ nhẹ nhẹ, có cả sự cưng chiều trong từng nhịp vỗ, vỗ bên trái một cái, bên phải một cái.
Nhưng tất cả những gì đã trải qua trong suốt mười tám năm lớn lên cùng Alawn những ngày tháng cùng nhau cười đua, cùng nhau rơi lệ đã giống như những chiếc lá mùa đông một cái tát nhè nhẹ là có thể khiến chúng rụng rời tan nát.
Trong cuộc đời Alawn đây cũng là lần duy nhất cậu ấy động thủ với tôi. Trước đây ngay cả việc nhìn thấy tôi khóc cũng khiến cậu ấy sợ đến nỗi chân tay mềm nhũn... vậy mà hôm nay cậu ấy đã giơ tay đánh tôi. Mặt tôi đau rát nhưng không thấm vòa đâu so với trái tim đang tan ra từng mảnh của tôi. Vậy là tôi không nghe thấy tiếng đổ vỡ.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, cánh tay của Alawn vẫn chưa buông xuống được. Khuôn mặt cậu ấy đầy vẻ không thể hiểu được cùng nỗi ân hận. Đôi môi hơi mở ra của cậu ấy run rẩy như hai chiếc lá khô cuối cùng trong gió. Sự thương xót ánh lên từ đôi mắt tia màu đỏ của cậu ấy.
Rất lâu sau đó, cậu lầm rầm gọi tôi: " phù thủy gà mên... cậu làm tớ thất vọng quá"
Tôi bây giờ mới kịp phản ứng lại. Tôi nhìn cậu ấy khe khẽ nói: "Từ nhỏ cậu luôn đối tốt với tớ, tớ đều ghi nhớ cả. bây giờ cái tát này là do tớ nợ cậu, tớ đã trả lại cho cậu rồi. Chúng ta không còn ai nợ ai nữa." Tôi hít một hơi thật sâu nhìn cậu ấy một cách tuyệt vọng "từ nay về sau, xin đừng đến làm phiền tớ nữa. Cậu cũng chẳng là ai của tớ"
Alawn dường như không dám tin rằng tôi có thể nói ra những lời như vậy. Cậu ấy đứng ngây ra tại chỗ rất lâu, mấy lần định giơ tay ra, còn chưa chạm vào người tôi đã liền hạ xuống. Rất lâu sau đó, cậu ấy mới dùng một giọng nói nhỏ đến nỗi dường như chỉ có mình cậu ấy nghe được để nói: "đúng vậy tớ dựa vào đâu mà quản cậu cơ chứ. Tớ làm gì của cậu nào? Tớ chẳng là cái quái gì cả" nói xong cậu ấy gỡ chiếc khuyên tai gắn viên kim cương đã đeo rất nhiều năm xuống, lấy hết sức bình sinh, ném nó đi thật xa. 

Chiếc khuyên tai gắn viên kim cương đó như một ngôi sao băng đẹp đẽ, lưu lại một vệt sáng cong cong tinh xảo trong không trung , sau đó dưới ánh sáng huy hoàng của mặt trời biến hóa kỳ ảo thành một điểm sáng nhỏ, biến mất nơi tận cuối của tầm nhìn. " tình cảm của chúng ta, cũng giống như viên kim cương kia, không phải là vĩnh hằng. Không có sự vĩnh hằng. Sau này hãy cứ chăm sóc tốt cho bản thân". Nói xong cậu ấy quay người bước từng bước dài. 

Trong giây phút ngắn ngủi khi Alawn bỏ đi đó, một giọt nước long lanh trong vắt rơi xuống từ mắt cậu ấy. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Alawn khóc. Từ nhỏ chúng tôi rất hay cãi cọ cũng đã từng nói những câu tức giận kiểu như có ૮ɦếƭ cũng không chơi với nhau nữa nhưng đó chỉ là nhưng câu nói khi tức giận. Lần này không như vậy. Tôi biết chúng tôi đều đã làm cho trái tim nhau bị tổn thương nặng nề. Cậu ấy đã quay lưng đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa rồi.
Dù là bạn thân hay tham mưu, tôi đều vĩnh viễn mất đi cậu ấy rồi.
Tôi không còn Alawn nữa rồi.
" đuổi theo gọi cậu ấy lại đi" Duyệt Duyệt cuống quýt giục tôi.
Tôi ngước nhìn lên trời, ngây người ra, đứng yên không hề nhúc nhích.
" cậu ngớ ngẩn rồi à? Còn đứng ngây ra đó! Còn không mau đi đi! Cậu ấy đi xa rồi kìa"
" ban nãy cậu ấy đã đi xa rồi mà, trái tim đã đi rồi". Tôi tuyệt vọng nói. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc