"Alawn khen tớ là đại lượng à? Cậu ấy có nói với Leo rằng, tớ là mãnh hổ hạ sơn đấy." Tôi mím môi lại, liền nhìn thấy Alawn đang cầm một chiếc bánh ga tô, chạy đuổi theo Duyệt Duyệt quanh phòng, khắp đầu tóc người ngợm bọn họ toàn là kem sữa. Chỉ một lát sau, tiếng hét của Duyệt Duyệt đã từ trạng thái hăng hái chuyển sang thê thảm rồi…
"Lạc Lạc Tô, mái tóc ngắn rất hợp với cậu." An Lương lại nói tiếp, đôi mắt lá răm nhỏ, dài đầy khả năng sát thương.
"Hả? Ờ ờ…" Tôi ít có cơ hội tiếp xúc với những lời khen trực tiếp, vì vậy khi được khen sẽ cảm thấy thấy đầu óc rối tinh, huống hồ lại là nhận được lời khen từ đối tượng của mối tình đầu, tâm hồn lập tức mơ màng bay bổng biết mình đang ở đâu nữa.
"Cậu gầy đi có phải liên quan tới câu nói của tớ ngày đó không?" An Lương lại hỏi tôi một cách thẳng thắn như vậy, nụ cười của cậu ấy đầy thiện ý.
"Ha ha, có đấy…" Tôi cũng không dấu giếm.
"Thực ra, việc tớ và bạn gái cũ chia tay nhau, ít nhiều cũng liên quan tới cậu." An Lương nói.
"Hả?" Điều này là điều tôi không ngờ tới nhất. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, "Tại sao?".
An Lương chỉ cười mà không trả lời, đưa cho tôi một chai nước chanh: "Cái này, tớ tiện thể mua trên đường, tớ vẫn nhớ cậu thích uống loại này mà".
Tôi nhận chai nươc, nói cảm ơn. Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi cười. Chuyện cũ càng giống như dòng suốt trên vách đá, tha thiết tuôn chảy. Mặc dù mới chỉ qua nửa năm nhưng nay nhớ lại vẫn giống như đã cách hàng thế kỷ. Hồi đó còn trẻ con hơn bây giờ. Mùa xuân năm lớp mười hai đó, trên sân vận động, phong thái tuấn tú, hiên ngang, mạnh mẽ của cậu ấy, vẻ ngang ngược khi cở áo khoác ra lệnh cho tôi giữ hộ, sự ân cần, dịu dàng khi mời tôi uống nước chanh... còn túi bỏng ngô thơm lừng ngọt ngào lúc cùng nhau xem phim, còn có… còn có nụ hôn suýt nữa thì trở thành hiện thực…
Tôi nhìn đôi môi của An Lương, đó hồng ươn ướt. Trước cái nhìn chăm chú của cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy căng thẳng. Đang bẽn lẽn ngồi nghịch móng tay, một miếng bánh ga tô bay tơi và " bốp" phủ đầu khuôn mặt khôi ngô của An Lương. Ngay sau đó là tiếng hét điếc tai của Alawn: "Để tớ dạy cậu tán gái!".
Tôi chỉ vào bộ dạng của An Lương, cười đến nghiên ngả hết cả người, bỗng nhiên mắt mũi tối sầm lại, hóa ra Duyệt Duyệt đã úp cả một đĩa bánh ga tô lên mặt tôi. Bên tai còn vang lên giọng hét lanh lảnh của Duyệt Duyệt: " Để tớ dạy cậu đi tán trai!".
Tôi bất dắc dĩ đưa mắt ra hiệu cho An Lương túm lấy miếng bánh trên bàn, bắt đầu phản kích. Đám người trong phòng bắt đầu trở thành một trận hỗn độn không khí náo nhiệt bắt đầu đạt tới cao trào.
Nhìn bề ngoài, Duyệt Duyệt có vẻ nhẹ nhàng thanh tú nhưng thực chất lại rất tinh nghịch. Chỉ cần cho cô ấy một khoảng không gian, cô ấy lập tức có thể biến thành một chú ngựa hoang. Tôi vô cùng ngưỡng mộ cách sống ngày nào cũng hăng hái, hồ hởi khoáng đạt như thể đang sống trong ngày tận thế của cô ấy, rồi thầm than thở sao bản thân không làm được như vậy.
Sắp đến mười hai giờ, một số người ra về, một số người say khướt, đám còn lại cũng đầu đã ngà ngà say, thần chí không còn tỉnh táo nữa rồi. Mơ màng thì thầm ba năm cấp ba năm cấp ba về trước "Tôi thích cô ấy, cô ấy thích cậu ấy…"
Màn đêm ngoài cửa sổ đen sẫm, sao đêm thưa thớt. Mẹ đã sang gọi tôi mấy lần, thấy tôi ngoan cố không chịu về nhà ngủ, ba ca cẩm vài câu "Đều đã lớn hết rồi mà còn nghịch như con nít" rồi cũng phải cũng phải chiều theo tôi.
Qua mười hai giờ, tôi đã thành người lớn rồi. Mặc dù tôi sớm đã không coi mình là một đứa trẻ, nhưng khi thật sự bước vào thế giới của người lớn, trong lòng vẫn cảm thấy đôi chút lo lắng không yên. Tự cảm thấy rằng mình sẽ không thể vô tư cười đùa, không biết trời cao đất dày là gì như hồi trẻ con, cũng không thể tùy tiện nói ra những lời thiếu suy nghĩ nữa.
Trong cái đêm ca vũ thanh bình này, tôi thậm chí bắt đầu suy nghĩ, nghĩ đến một vài vấn đề sâu sắc hơi. Màn đêm trước mắt tối đen như vậy, còn con đường của tôi ở đâu. Lý tưởng, mới hôm qua ngẩng đầu lên còn nhìn thấy, thời khắc mười tám tuổi trôi qua, dường như lại trở nên xa xăm vô tận rồi.
Trăm năm đầu bạcĐó là một đêm tất cả mọi người đều say, duy chỉ mình tôi tỉnh táo.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người quá khích đó, tôi lôi thôi lếch thếch lê tấm thân dính đầy kem sữa vào trong nhà tắm để rửa.
Hôm nay, Alawn cũng uông không ít rượu. Cậu ấy vừa đưa lưỡi liếm lớp kem dính quanh mép vừa đi theo tôi. Tôi vào nhà tắm, cậu ấy liền đứng cạnh tôi. Nhìn qua tấm gương, khuôn mặt cậu ấu toàn màu vàng, đỏ của kem sữa, chỉ còn lại đôi mắt đờ đẫn liếc qua liếc lại, miệng lưỡi còn bận rộn liếm nốt chỗ kem còn đang dính trên tay. Bộ dạng đó trong thật khôi hài. Tôi chỉ vào cậu ấy, cười phá lên.
Alawn lườm tôi một cái, hơi rượu xông lên nồng nặc: "Bộ dạng của cậu không… không buồn à?".
Sau đó tôi không để ý tới cậu ấy nữa, bắt đầu rửa tay. Alawn lại vẫn rì rà rì rầm bên tai tôi: " Cô bạn học Duyệt Duyệt của cậu… quá điên rồ, có mặt cô ấy ở đây quả lá đáng sợ… thật… thật sự không điều khiển được! Đáng tiếc quá… một thân hình mỹ tuyệt đẹp".
Tôi lườm cậu ấy một cái. Alawn mặc dù đã có phần say nhưng cũng vẫn biết điều, thôi không nói xấu Duyệt Duyệt nữa bèn chuyển sang chủ đề khác. "Đúng rồi… cậu, cậu ban nãy thì thầm với An Lương ở đó rất lâu, nói… chuyện gì thế? Vừa cười… vừa nói, ra vẻ rất hòa… hòa hợp nữa!"
Tôi bỗng quay sang nhìn Alawn rồi nhảy cẫng lên: "Tớ biết người tặng hoa là ai rồi!".
"Ai?" Alawn vốn đang định lè lưỡi liếm nốt chỗ kem còn lại trên ngón tay, nghe tôi nói vậy, căng thẳng quá suýt nữa thì cắn cả vào lưỡi.
"Là An Lương!" Bàn tay phải của tôi nắm chặt thành một nắm đấm, lim dim đôi mắt, bộ dạng như đã tìm ra mọi chứng cứ để chứng minh.
"Tại sao… lại nói vậy?"
"Trực giác của con gái."
"Tên tiểu tử đó rốt cuộc… đã nói gì với cậu hả!" Alawn không chịu nổi nữa, trợn mắt lên, "Cậu ta không thể… bất tài đến nỗi… muốn nhai lại cỏ… cỏ đấy chứ?!" Sau đó, cậu ấy ngắm ngía tôi một lượt từ trên xuống dưới giống như lũ hạ lưu, "иgự¢ cậu cũng không… to, ௱ôЛƓ cũng không… mẩy! Rốt cuộc… cậu ta đã nói cậu những gì?".
"Ai da! Liên quan đến bí mật cá nhân, tớ không nói cho cậu biết được!" Tôi cũng không buồn để ý tới những lời bình phẩm của Alawn về cơ thể tôi, đắc ý chơi trò ú tim, mỉm cười với chính mình ở trong gương, sau đó tiếp tục rửa. "Này, cậu đi ra đi! Tớ muốn đi vệ sinh!" Tôi đẩy mạnh Alawn.
Tên tiểu tử đó bắt đầu giở trò, nhất quyết không chịu đi ra, luôn miệng hỏi: "Nói đi! Bọn cậu… nói những gì? Cậu… cậu có chuyện gì đều hỏi tớ, tớ đều… đều trả lời hết mà!".
"Cậu có thể cho phép người ta không vô tư như cậu được không?" Tôi trợn mắt lườm cậu ấy một cái.
"Phù thủy Gà Mên, nói cho tớ biết đi mà! Bọn mình… ai với ai hả, bọn mình… là người một nhà mà!" Alawn bắt đầu dùng hai bàn tay đầy dầu mỡ của cậu ấy để túm lấy tôi, giả bộ ngây thơ đáng yêu. Cuối cùng, cậu ấy buông ra một câu, " Cậu cậu… thay đổi rồi", để đe dọa cho tôi sợ.