63. Nhạy cảmNgày hôm sau tôi đến nhà hai người mang vở bài tập cho Tếu ẢNh.
Trịnh Thường ra mở cửa.
"Tếu Ảnh đâu?"
"Đi siêu thị mua đồ rồi. Em tìm Tếu Ảnh có chuyện gì không?"
"Thầy trả vở bài tập, em mang đến cho Tếu Ảnh."
"Thế à, em đưa cho anh được rồi. Tếu Ảnh về anh sẽ nói với cô ấy."
Tôi đưa vở cho Trịnh Thường rồi quay người đi luôn.
"Thuỷ Tha Tha, đợi đã."
"Có chuyện gì không anh?" Thấy Trịnh Thường gọi, tôi quay người lại hỏi.
"Em vào nhà đi, anh có mấy câu muốn nói với em."
Tôi do dự một lát rồi vẫn quyết định bước vào. Trịnh Thường đóng cửa lại.
"Anh biết em rất không thích anh và Tếu Ảnh yêu nhau. Điều này cũng chẳng trách em được, nếu như là con gái, anh cũng không muốn bạn thân nhất của mình đi yêu một thằng như anh. Thực ra thì có rất nhiều lúc con gái bọn em không hiểu được con trai bọn anh nghĩ gì."
Tôi thầm cười khẩy trong bụng, con trai lúc muốn xin lỗi con gái đều nói thế này: Con gái bọn em không hiểu con trai bọn anh. Thực ra...
Quả nhiên Trịnh Thường nói tiếp: Thực ra anh rất muốn đối xử tốt với Tếu Ảnh. Tuy anh trước đây có rất nhiều người yêu nhưng anh không thấy ai đáng tin cậy cả, có rấy nhiều đứa con gái rất tệ, không xứng đáng để anh đối xử tốt với bọn họ. Sau này, lúc gặp được Tếu Ảnh, anh biết cô ấy yêu anh thật lòng. Anh cũng rất muốn được thực sự yêu cô ấy. Có thể trước đây anh không tốt nhưng từ giờ trở đi anh sẽ không đối xử với Tếu Ảnh như đã đối xử với những người con gái đó nữa." Giọng của Trịnh Thường bình tình và rất chân thành.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Em biết thế. Em thực sự mong Tếu Ảnh được hạnh phúc." Không biết câu nói của Trịnh Thường đúng được bao nhiêu nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi cảm thấy có chút đau lòng, không muốn tiếp tục câu chuyện với anh ta nữa. Đang định mở cửa đi về thì tôi nghe thấy một tiếng còi báo động vang lên từ trong bếp - Tiếng ấm nước báo sôi.
Tôi nhìn thấy Trịnh Thường chạy về phía bếp. Do tay phải vẫn còn đang băng bó nên anh ta phải dùng tay trái rút chiếc phích cắm rất vất vả, trông điệu bộ vô cùng vụng về và khó khăn.
Tôi đi lại phía đó, giúp Trịnh Thường rút chiếc phích ra. Chiếc phích lúc rút ra bỗng toé lửa, khiến tôi giật mình kêu lên thất thanh, vội vàng buông ra.
"Em có sao không? Có bị bỏng không? Đưa tay đây anh xem nào!" Trịnh Thường tiến lại gần tôi, kiểm tra tay của tôi xem có bị bỏng không. Lúc tay anh động vào tay tôi, tay của tôi bỗng hơi run lên, cảm giác có gì đó không được tự nhiên.
"Sợ quá, lần sau anh đừng dùng cái ấm này để đun nước nữa, Nguy hiểm quá." Tôi cúi xuống nhặt chiếc phích lên, nhân tiện rút tay ra khỏi tay của Trịnh Thường. Lúc tôi từ bếp đi ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tếu Ảnh đang đứng đó.
Nhìn vào ánh mắt của Tếu Ảnh, tôi đã hiểu ra.
Đúng thế, sự nhạy cảm của người con gái vá tính độc chiếm có lúc mạnh mẽ đến đáng sợ. Tếu Ảnh yêu Trịnh Thường nhiều đến đâu thì càng lo sợ điều đó, chưa kể đến việc Trịnh Thường đã có "tiền sử" rồi.
Không phải là chúng tôi nhỏ nhen nhưng đúng là có những thứ không những bạn không được động vào mà ngay cả đến gần thôi thì tội của bạn cũng đáng ૮ɦếƭ rồi.
Tôi nhìn vào mắt Tếu Ảnh là biết ngay Tếu Ảnh đang có ý nghi ngờ, trách móc, kinh ngạc và sợ hãi. Ánh mắt của Tếu Ảnh luôn nói hết những gì đang chất chứa trong lòng, không hề che đậy. Tôi đang định nói một câu: "Cậu hiểu lầm rồi, mình đến là để mang vở cho bạn đúng lúc giúp Trịnh Thường rút chiếc phích cắm mà thôi." Nhưng tôi thấy thế cũng chẳng để làm gì, nên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Vở bài tập tớ để trên bạn nhé! Tớ đi học đây."
Lúc ra khỏi cửa, tôi cảm nhận được ánh mắt của Tếu Ảnh vẫn đang chiếu vào lưng tôi; ánh mắt có chút hờn trách và buồn tủi.
64. Chỉ vì ghen tuôngTrịnh Thường sau khi bó bột tay phải, có một thời gian không được vận động nặng. Thế nên chúng tôi thường tập trung ở nhà của Trịnh Thường và Tếu Ảnh chơi trò: "Cờ tỉ phú".
Lần nào chơi tôi cũng thắng. Tôi thấy đây là một trò chơi có thể khảo nghiệm được mưa mẹo, khả năng tính toán trong vấn đề kinh doanh. Vậy mà sao bọn họ có thể quy kết thành quả trí tuệ của tôi là "chó ngáp phải ruồi", may mắn nên mới thắng liên tục vậy.
Hôm đó, chúng tôi chơi được nửa tiếng. Tôi và Tếu Ảnh kêu khát nước thế là Hứa Lật Dương xuống nhà đi mua. Một lúc sau xách lên cho mỗi người một chai Coca.
Lúc đưa chai Coca cho tôi, tôi liền đặt ngay xuống bên cạnh
"Sao em không uống?" Hứa Lật Dương vừa mở nắp chai vừa hỏi.
"Lạnh, em không uống." Tôi ngại không dám nói trước mặt hai người kia là tôi đang trong "thời kì" không nên uống nước lạnh.
"Sao thế? Lạnh thì em không uống được sao?" Hứa Lật Dương dốc chai lên uống một ngụm.
Tôi chán chẳng buồn nói với anh, nên im lặng không trả lời. Tôi đã nói với Hứa Lật Dương đến cả một trăm lần rằng tôi không thích uống Coca, tôi chỉ thích uống Sprite và Fanta thôi, nhưng anh chẳng bao giờ nhớ cả. Còn tôi thì lại luôn nhớ rằng thứ nước có ga mag anh thích uống nhất là Coca.
Trịnh Thường nhanh chóng uống hết chai Coca, đặt bài xuống nói: "Anh ra mua thêm mấy bình nữa. Mấy đứa cứ đi trước đi."
Lúc Trịnh Thường quay trở về, tôi nhìn thấy anh cầm hai chai Fanta. Anh đặt hai chai vào giữa tôi và Tếu Ảnh.
Tôi đỡ lấy chai đang định đặt về phía Tếu Ảnh, thì thấy một cảm giác ấm áp truyền lên tay rồi lên người. Tôi bỗng rùng mình, chai nước đó nóng. Tôi đặt chai nước ra phía sau lưng, ngẩng đầu lên trộm nhìn Trịnh Thường, đúng lúc anh ta cũng đang vô tình nhìn về phía tôi, kèm theo một nụ cười khó hiểu
Sau việc đó, tôi thua liền năm ván, tan gia bại sản, không còn lấy một đồng
Tôi thừa nhận là tôi đã nghĩ ngợi lung tung, tôi thừa nhận là tôi một đứa đa tình, hay tưởng tượng. Người ta chỉ cười một cái thôi nhưng tôi lại nghĩ đó là một cái liếc mắt đưa tình
Thế nhưng còn một người nữa cả nghĩ hơn hơn. Đó là Tếu Ảnh. Lúc tay Tếu Ảnh chạm vào chai của tôi và phát hiện ra chai của tôi âm ấm, tôi thấy sắc mặt cô biến đổi, có chút gì đó lo sợ. Chỉ có Hứa Lật Dương là ko hề cảm nhận thấy điều gì. Đúng là con trai luôn thua xa con gái về sự nhạy cảm
Mấy người chúng tôi đánh thêm vài ván nữa thì bụng bắt đầu thấy đói. Thế là Trịnh Thường lại xuống nhà mua đồ ăn
Anh mua cho mình và cho Hứa Lật Dương hai hộp mì tôm và mua bánh quy hình mặt quỷ Dodo cho tôi và Tếu Ảnh
Tếu Ảnh ko ăn bánh, chỉ buông một câu hờn dỗi :" Em thích ăn bánh Oreo cơ mà, anh chỉ biết người khác thích gì mà thôi "
Giọng Tếu Ảnh nói rất bé nhưng tôi nghe rất rõ
Tôi cứ nghĩ là cái sở thích mỗi lần ăn bánh mặt quỷ Dodo là lại đổ ra để nhìn ngắm những hình thú quái dị đó một lượt rồi chọn từng cái để ăn, chỉ mỗi mình tôi biết. Hía ra không phải như vậy. Người nhiều kinh nghiệm đều biết rằng việc tấn công từ những chi tiết nhỏ lại luôn thành công hơn là việc tấn công 1 cách hoành tráng.
Từ việc chai nước và bánh quy hôm đó, Tếu Ảnh bắt đầu cố ý tránh tôi. Tếu Ảnh ko còn để Trịnh Thường xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng giảm dần việc đến rủ tôi đi chơi
Thủy Tha Tha là 1 người vô cùng nhạy cảm, mặc dù hai người chỉ cách nhau có 1m nhưng khoảng cách trong tâm hồn lại cách nhau đến cả 10m
Tếu Ảnh quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình, điều đó chẳng có gì sai cả. Thế nhưng tình bạn của tôi thì sai ở đâu cơ chứ? Tếu Ảnh, mình vẫn rất quý cậu
Sau này, có 1 lần hiếm hoi bốn đứa lại ngồi chơi bài, bỗng nhiên Tếu Ảnh nói :" Hôm trước tớ nhìn thấy Lương Triết đang chụp ảnh cho mất em chân dài ở bên hồ. Thực ra lúc trước Lương Triết cũng tốt đấy chứ nhỉ, mà anh ta chụp hình rất đẹp. Này, Thuỷ Tha Tha, đống ảnh lúc trước Lương Triết chụp cho câu đâu hết cả rồi? Tớ nhớ phải đến cả nghìn kiểu ấy nhỉ, còn ở trong máy của cậu ko? Có một chùm ảnh trông rất là "s.e.x.y", tớ thích chùm ảnh đó nhất, rất ấn tượng"
Tếu Ảnh tỉnh bơ, vừa nói vừa đánh bài. Tôi thầm nhìn trộm phản ưng của Hứa Lật Dương. Tuy anh ko nói gì nhưng cũng ko ngẩng đầu lên, tỏ vẻ như chưa nghe thấy gì song tôi nhân thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi. Điều đó chứng minh rằng: Tếu Ảnh đã đạt đc mục đích của mình
Tôi bỗng thấy lạnh gai người. Hứa Lật Dương từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ biết rõ về mối quan hệ của tôi và Lương Triết. Trong suy nghĩ của anh, Thuỷ Tha Tha chỉ một lòng một dạ yêu anh mà thôi. Chắc là lúc anh thấy Tếu Ảnh nhắc đến Lương Triết, nhất định rất buồn và thất vọng
Còn tôi, cũng thấy vô cùng thất vọng với Tếu Ảnh. Những tấm ảnh " s.e.x.y" mà Lương Triết chụp cho tôi chẳng qua chỉ là những tấm ảnh Lương Triết chụp tôi mặc váy hai dây nằm trên bãi cỏ mà thôi
Tếu Ảnh, cậu có cần thiết phải làm thế ko? Tớ đã từng nói với cậu rồi, đừng nhắc đến Lương Triết, đặc biệt là đừng nhắc đến tên đó trước mặt Hứa Lật Dương. Cứ cho là cậu nghĩ tớ và Trịnh Thường có gì đó thì cũng ko nên dùng cách ngu ngốc này để làm ly gián tình cảm của tớ và Hứa Lật Dương. Cậu thật yếu đuối và thật đáng thương.
Đến hôm sinh nhật, lời từ chối đến tham dự buổi sinh nhật của Tếu Ảnh và Trịnh Thường đã khiến tôi ra 1 quyết định: sẽ ko chủ động liên lạc với Tếu Ảnh nữa.
Sự khoan dung của 1 đứa con gái với 1 đứa con gái vốn rất ít ỏi. Thêm nữa tôi vốn ko phải là đứa có tính khoan dung gì. Tôi vô cùng ích kỉ, rất hay để bụng và cũng dễ tự ái lắm chứ.
Tôi đã từng vô cùng yêu quý Tếu Ảnh, bởi vì, tôi thấy Tếu Ảnh rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Tôi cảm thấy an toàn. Tình bạn với Tếu Ảnh cho tôi 1 suy nghĩ : có những thứ tình cảm khó mà bị tổn thương, thế là tôi vượt qua biển lửa mà sống còn với tình bạn đó. Vì thế, sau những gì đã trải qua, tôi thực sự thất vọng. Đó là lí do tại sao mà Tếu Ảnh chỉ lãng tránh tôi năm phần thì tôi đã quyết định xa cách cô ấy mười phần.
Thế là tôi và Tếu Ảnh dần dần xa nhau. Tếu Ảnh sống ở ngoài, còn tôi ở trong trường. Cả tuần cũng ko gặp nhau lấy 1 lần. Có lúc tôi tự hỏi mình rằng : liệu giữa tôi và Tếu Ảnh có thực sự tồn tại 1 tình bạn ko? Chúng tôi có thực sự là bạn của nhau ko?
Chuyện tình cảm đúng là khó mà mang lên bàn cân để đo đếm đc. Tôi càng nghĩ càng cảm thấy đúng là giữa tôi và Tếu Ảnh hoàn toàn ko tồn tại 1 tình bạn theo đúng nghĩa
Ai bảo Tếu Ảnh nghi ngờ tôi ! Sao tôi lại có thể có ý với Trịnh Thường dc chứ?! Ai bảo cô ta muốn phá hoại mối quan hệ của tôi và Hứa Lật Dương?
Có đôi lúc sự hận, ghét chẳng qua chỉ là 1 chút tủi thân, còn tôi vốn luôn có thói quen làm to những vết thương lòng mà mình có
Có lúc tôi thực sự cảm thấy ghét bản thân vì mình ko hề có tính khoan dung, thế nhưng tôi ko thể tìm đc bất cứ lí do gì để có thể khoan dung đối với người khác