Cô Đơn Vào Đời - Chương 25

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

47. "Anh muốn chúng mình ở bên nhau"
Ngày hôm sau tôi lại đến ga Vũ Xương để đón Hứa Lật Dương về ăn Tết.
Vừa xuống tàu, Hứa Lật Dương liền vứt vali sang bên, ôm chầm lấy tôi. Sau một hồi ôm nhau, lúc ngoảnh lại thì chiếc vali đã biến mất. Hứa Lật Dương vô cùng tức giận.
"Trong vali có gì quý giá không anh? Sao mà anh tức giận thế?"
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh dò tìm người khả nghi.
"Trong vali, ngoài quần áo của anh còn có bao nhiêu đồ anh mua cho em trong suốt thời gian vừa rồi.
Anh ở trường thi thoảng đi mua sắm với bạn, mỗi lần nhìn thấy những con thú nhồi bông hoặc đồ gì hay hay nghĩ là em sẽ thích nên anh đều mua về. Mỗi lần một ít đến lúc về được hơn nửa vali. Anh định sẽ tặng em thật bất ngờ, nhưng không ngờ xui xẻo quá lại bị thằng nào trộm mất rồi. Tức quá đi mất!"
Hứa Lật Dương tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Tôi chưa bao giờ hận bọn trộm như lúc này. Bọn nó thật đáng bị băm thành nghìn mảnh để vĩnh viễn không thể đầu thai được nữa!
Ngày hôm sau Hứa Lật Dương định đưa tôi về nhà, chính thức gặp bố mẹ anh. Trước đó tôi đến nhà anh đều nhân lúc nhà không có người. Hứa Lật Dương nói: "Bây giờ đã lên đại học rồi, dẫn bạn gái về nhà cũng chẳng có gì đại nghịch bất đạo cả."
Tôi lắc đầu: "Em không đi đâu."
"Tại sao không? Bố mẹ anh nhất định sẽ thích em. Đi đi mà. Bố mẹ anh nhìn thấy anh dẫn cô bạn gái xinh đẹp như thế này về nhà chắc chắn sẽ rất vui." Hứa Lật Dương hầu như không để ý đến những do dự trong lòng tôi.
Tôi vẫn lắc đầu.
"Em còn lắc nữa anh sẽ cắn đứt đầu em."
Hứa Lật Dương vừa trêu tôi vừa ôm chặt lấy đầu tôi định hôn. Tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu nên lấy tay đẩy anh ra.
"Em sao thế?"
Lúc này anh mới từ từ bình tĩnh lại.
"Anh không thấy việc chúng ta cứ mãi sống ở hai thành phố thế này chẳng tốt tí nào hay sao? Có dám đảm bảo anh không qua lại với bất cứ người con gái nào khác ở trường anh sao? Anh có thấy rằng anh vẫn yêu em như ngày trước không? Anh có biết rằng em sống một mình cô đơn như thế nào không?"
Tôi tuôn một tràng bốn câu hỏi. Câu nào nghe cũng thật là đáng thương như đều nhằm mục đích muốn nhận được sự bao bọc che chở của người con trai, khiến họ cảm thấy mình có lỗi. Đương nhiên tôi cũng có thể nói thẳng ra: "Hứa Lật Dương, chúng ta không thường xuyên ở bên nhau vì thế em đã yêu người khác rồi." Nhưng tại sao tôi lại không nói thế cơ chứ? Tôi vốn ích kỷ thế, muốn mình luôn ở thế thượng phong. Không muốn nhận là mình đã có lỗi với anh. Thà để anh cảm thấy tôi thật đáng thương và tự nhận thấy mình có lỗi, như vậy ít nhất anh cũng bớt giận tôi hơn.
"Anh xin lỗi, anh cũng biết là anh ở xa em thế này không chăm sóc được cho em, anh biết là em rất cô đơn. Sau khi tốt nghiệp, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ ở cùng thành phố với em." Hứa Lật Dương cảm thấy rất có lỗi nói. Những câu như thế luôn làm tôi cảm động, luôn làm tôi cảm thấy anh thực sự yêu tôi và tôi cũng thực sự yêu anh.
Chúng tôi cứ ngồi thế bên hồ cạnh trường cấp III cả một buổi chiều. Bàn về những lợi hại của việc yêu mà không ở bên cạnh nhau. Gần tối, chúng tôi ai về nhà nấy.
Vừa về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của Hứa Lật Dương, anh nói: "Thủy Tha Tha, anh muốn nói với em về quyết định của anh."
"Quyết định gì cơ ạ?" Tôi thầm đoán trong lòng. Liệu có phải anh quyết định chia tay tôi.
"Anh quyết định không học tiếp nữa. Năm sau anh sẽ thi lại đại học. Anh nhất định sẽ thi vào được trường của em! Như thế ngày ngày anh có thể ở bên em và chăm sóc em." Giọng Hứa Lật Dương nói chắc như đinh đóng cột.
Quyết định của anh làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi không tin lắm vào việc tình yêu của Hứa Lật Dương đủ lớn để vì tôi mà có một quyết định như vậy.
"Anh đã nghĩ thật kĩ chưa?"
"Thực ra lần trước em đến thăm anh, anh đã có suy nghĩ này rồi. Thấy em đến thăm anh một lần chẳng dễ chút nào, rất vất vả. Hai chúng ta muốn gặp mặt nhau cũng rất khó. Chiều nay nhìn em đau khổ anh rất đau lòng. Em đừng nói gì hết, ngày mai anh sẽ quay lại trường thu dọn hết đồ dùng."
Tôi không thể nói thêm gì nữa. Bởi tôi nghĩ: Chắc đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, hoặc là việc thi lại chỉ để thi vào một trường tốt hơn, bù đắp cho những sai lầm trước đây. Tôi công nhận, tôi thường nghĩ, mọi người sống rất ích kỉ và tình yêu thì chẳng bao giờ có ai hi sinh cho nhau nhiều cả.
Ngày hôm sau Hứa Lật Dương quả nhiên trở lại trường mang tất cả đồ đạc về. Việc này đã làm náo động tất cả mọi người xung quanh. Những người bạn học cũ đều cho rằng anh điên rồi, yêu tôi đến phát điên. Bố mẹ anh lần đầu tiên trong cuộc đời đã đánh anh một trận nhừ tử. Thế nhưng mọi thứ đều không ngăn được quyết tâm ôn thi lại đại học của anh.
Tình yêu lớn của anh đã làm cho mọi do dự của tôi tan biến. Thực sự tôi có thể ngăn cảm Hứa Lật Dương, tôi có thế nói với anh, anh không cần thiết phải làm như thế bởi vì em đã yêu người con trai khác rồi nhưng tôi không dám và tôi cũng không muốn.
Tôi không dám nói bởi vì tôi không muốn làm tổn thương tình cảm anh dành cho tôi.
Tôi không muốn nói bởi vì tôi luôn luôn đợi một người con trai nào đó phát điên lên vì tôi. Thậm chí tôi không cho rằng điều đó có gì sai cả. Yêu tôi thì phải cam tâm tình nguyện như thế. Điều đó là lẽ đương nhiên.
Từ lúc Hứa Lật Dương quyết định ôn thi lại, anh lập tức bước vào trang thái căng thẳng, chuẩn bị cho kì thi. Chúng tôi gần như không hẹn hò, mà nếu có hẹn hò thì hai người mới ngồi với nhau được một tiếng anh đã vội nói: "Không được rồi, đã đến giờ anh phải đi học. Anh sẽ cố gắng hết sức mình, nếu không thì sẽ không thi được vào trường của em."
Tôi cũng dốc toàn lực để hỗ trợ anh. Cả kì nghỉ đông chúng tôi gặp nhau hàng ngày, mỗi ngày một tiếng để an ủi nhau, động viên nhau. Tôi gần như đã quên mất Lương Triết, cũng như tôi chẳng mấy khi nhớ đến Hứa Lật Dương khi tôi ở cạnh Lương Triết. Chiếc điện thoại anh tặng tôi vẫn cứ ở đó mỗi ngày. Ngoài việc mỗi tối mở nó ra để đọc tin nhắn của anh thì tôi không dùng gì đến nó cả.
Người con gái vô tâm mới luôn được sự chiều chuộng của những người con trai, còn những người con gái làm trâu ngựa thì khó mà có được một kết thúc có hậu.

48. "Tôi đã làm sai gì chứ"
Kì nghỉ đông trôi qua, chúng tôi lại bước vào kì mới, câu đầu tiên tôi nói khi gặp Lương Triết là : "Chúng ta là bạn bình thường thôi anh nhé!"
Hôm đó Lương Triết cầm một bó hoa hồng đứng dưới kí túc xá đợi tôi. Nghe tôi nói xong câu đó, những bông hoa anh đang cầm trong tay như héo rũ xuống.
"Người yêu em đã quyết định thôi học và ôn thi lại năm nữa." Tôi tường thuật lại sự việc.
"Em xin lỗi. Em trả lại anh chiếc điện thoại." Chiếc điện thoại đi động mà tôi vẫn thường chỉ dùng để gửi tin nhắn và gọi điện cho Lương Triết, chưa bao giờ dùng nó để liên hệ với bất kì ai. Bởi vì tôi biết đó là đồ của người khác.
"Đồ anh tặng em thì anh sẽ không bao giờ lấy lại, nếu như em không cần nó nữa em hãy vứt nó đi." Lương Triết đặt cả bó hoa vào trong tay tôi.
Tôi đặt chiếc điện thoại và bó hoa xuống đất, quay người đi lên cầu thang về phòng.
Tôi không quay đầu lại, cũng không thò đầu ra cửa sổ nhìn bóng anh xa dần. Lương Triết sẽ không bao giờ biết được rằng, lúc quay mặt đi, tôi đã khóc. Thực ra tôi cảm thấy rất buồn. Có lẽ tôi cũng được coi là một người con gái đa tình chăng?
Giả Tếu Ảnh vừa về đến phòng liền kể chuyện ầm ĩ: "Dưới nhà có một bó hoa hồng và một chiếc điện thoại di động để ở chân cầu thang, mãi chẳng có ai lấy cả. Đứa nào đi qua cũng ngó vào."
Chị em trong phòng xúm lại xúm vào bàn tán, phát huy hết trí tưởng tượng của mình.
"Lại có chuyện hay rồi? Nhưng sao mà lại dại thế nhỉ?"
"Ai mà biết được thằng nào lại dại thế?"
"Chắc là thủ đoạn của đứa con gái nào đó thôi. Sao lại chẳng có thằng nào tặng mình những thứ như thế nhỉ?"
Tôi ngồi trước máy tính, nhìn trên màn hình thấy khuôn mặt mình giàn giụa nước mắt.
Từ trước đến giờ tình yêu chẳng bao giờ là một việc đơn giản cả. Nó vừa là vật chất lại vừa là tinh thần, vừa chân thành nhưng cũng vừa thực tế, lại có một chút mê muội nhưng vẫn rất sáng suốt.
Từ hôm đó Lương Triết hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Có thể anh sẽ hận tôi, có thể không.
Tôi tự an ủi mình: Thước đo tiêu chuẩn để biết một người phụ nữ có hấp dẫn hay không là ở số lượng đàn ông hận mình chứ không phải số lượng đàn ông yêu mình. Bạn thử nghĩ xem, có bao nhiêu phụ nữa hấp dẫn phải chịu đựng sự tranh cãi thậm chí bị người ta ghét bỏ. Những người phụ nữ hấp dẫn thường bị người ta ghét bỏ. Những người phụ nữa hấp dẫn thường có nhiều người hận hơn là yêu. Bởi vì những người đàn ông đã mất công theo đuổi mà không chiếm được họ thì hơn hẳn những người đàn ông mà họ yêu.
Chưa đầy một tháng sau, tôi thấy Lương Triết ôm riết lấy một người con gái khác đi trong trường.
Nếu nói tôi không đau lòng chút nào thì là nói dối, vì nếu không tôi đã chẳng vừa nhìn thấy họ đã cúi đầu xuống giả vờ chưa nhìn thấy.
Tôi cúi đầu đi qua họ, trong lòng thầm rủa: "Mẹ nó chứ. Đúng là thằng Sở Khanh. Vừa mới đấy đã đi cưa con khác rồi. May cho bà, lúc đầu không bị mày lừa." Tôi đã quên khuấy cái việc lúc đầu tôi đã gạt Lương Triết về việc tôi đã có bạn trai, để anh ta chăm sóc tôi, quan tâm đến tôi, cùng tôi vượt qua những ngày tháng cô đơn nhưng chẳng hề có chút danh phận.
Các bạn thấy đấy, những loại con gái như tôi rõ ràng chẳng đáng để yêu. Ích kỷ, tư lợi, luôn cho mình là đúng, đã thế còn rất ngốc. Có ngốc thì mới cho là người tuy đã bị bạn từ chối nhưng vẫn phải có nghĩa vụ "thủ tiết" với bạn.
Loại con trai như Lương Triết cũng chẳng đáng để yêu.
Có lúc tôi rất bi quan: ai cũng đều không xứng đáng để yêu. Ai cũng vậy cả mà thôi, kể cả chúng ta.
Nam nữ yêu thích nhau, nam nữ lừa gạt nhau, cả hai cùng tự lừa mình và lừa người.
Hứa Lật Dương thường nói với tôi những ngày tháng đầu của năm 2002 là những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời của anh. Anh quay về trường cấp III cũ của chúng tôi học lại năm cuối. Từ tháng Giêng, Hứa Lật Dương quyết định sẽ tiếp tục học lại kì II của năm cuối cho đến lúc tham gia kỳ thi đại học. Anh đã phải chịu rất nhiều áp lực chưa bao giờ có từ trước đến giờ cả về mặt tâm lý lẫn sinh lý.
Nửa năm đó, mỗi ngày cứ đến buổi trưa, lúc mười hai giờ ăn xong cơm trưa là Hứa Lật Dương lại gọi điện cho tôi nửa tiếng để tán chuyện, nói về chuyện bài vở, nói về những lý tưởng trong cuộc sống, nói về cuộc đời. Vô cùng rôm rả và chứa đầy yêu thương.
Tối chủ nhật hàng tuần từ bảy giờ đến chín giờ, chúng tôi ở bên nhau, giống như lúc còn học cấp III, ngồi trên khán đài sân vận động nói chuyện với nhau. Hứa Lật Dương thích tôi nằm gối đầu lên trên đùi anh, để mái tóc dài của tôi phủ kín bàn tay anh, rồi luồn tay vào vuốt. Hứa Lật Dương rất thích mái tóc đen này của tôi. Anh đã từng nói tôi thích làm gì cũng được nhưng nhất định không được nhuộm tóc, anh sẽ để tóc dài, mặc quần đùi chạy khắp nơi. Vì anh biết tôi ghét nhất là những người con trai để tóc dài, mặc quần đùi.
Hứa Lật Dương nói buổi trưa gọi điện cho tôi là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của anh, là cách duy nhất để giảm bớt áp lực.
Thế nhưng có một buổi trưa, khi Hứa Lật Dương gọi điện cho tôi, tâm trạng anh rất suy sụp. Sau khi tôi gặng hỏi mãi, anh mới nói rằng thằng con trai ngớ ngẩn của cô Lý Anh đã ૮ɦếƭ. Giờ lên lớp, nhân lúc người bảo vệ không để ý nó một mình chạy tót ra ngoài, băng qua đường, một chiếc xe phóng qua đã đâm vào nó. Thằng bé ૮ɦếƭ ngay tại chỗ.
Hứa Lật Dương trả lời tôi với giọng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự bất an trong lòng anh. Tôi nắm chặt lấy tai nghe, tay run lẩy bẩy.
Tôi nhớ lại cảnh một mình thằng bé đứng dưới sân bóng rổ, đôi mắt đời đẫn, cảm xúc bị tê liệt giống như một chú chó nhỏ bị lãng quên, cứ thế ngày nào cũng thơ thẩn đứng ở trên sân bóng rổ. Chăm chú nhìn những học sinh đi qua đi lại không biết chán, chịu đựng những ánh mắt, dè bỉu của mẹ. Và thế là thằng bé đã ૮ɦếƭ như thế. Nó mới mười tuổi. Và mẹ nó là cô Lý Anh.
Mấy năm đó, chúng tôi chưa bao giờ thấy mình làm gì sai. Chúng tôi thậm chí chưa bao giờ coi nó là người, coi nó là một đứa trẻ. Ngày qua ngày thằng bé cứ đứng đó, chịu đựng thay mẹ nó những oán hận và phẫn nộ của chúng tôi .
Tôi nhớ đến mùa thu giá lạnh năm đó, lúc đó tôi đã đổ sữa vào cổ áo nó, thằng bé vẫn đứng ngây ra đó, đưa mắt kinh ngạc và sợ hãi nhìn tôi làm và tôi bỗng nhận ra: Chúng tôi chưa bao giờ phát hiện ra là trong cái ánh mắt đờ đẫn của nó chứa những thứ chúng tôi không thể hiểu được. Thế nhưng, ông trời cũng không cho chúng tôi cơ hội để đối diện với ánh mắt đó nữa rồi.
Đặt máy xuống và tôi đã khóc.
Tôi đã quên mất thằng bé đó là con cô Lý Anh, quên mất nó là cốt nhục của "kẻ thù" của tôi. Tôi chỉ nhớ anh mắt đờ đẫn của nó nhìn tôi lúc đó. Sự kinh ngạc và sự sợ hãi của nó như một vết dao, một vết khắc thật sâu vào trái tim tôi dần đần hiện rõ, vô cùng đau đớn.
Vết thương mà mình để lại cho người khác cũng chính là vết thương ở trong chính tâm hồn mình. Những vết thương đó dần trở thành những vết sẹo không bao giờ liền trong ký ức trưởng thành của mỗi chúng ta.
Tôi nằm mơ một cơn ác mộng dài. Từ đó trở đi, cứ nhìn thấy ở góc phố hay đầu ngõ nào có đứa trẻ con bị ngớ ngẩn đang đứng đó, trước mắt tôi lại hiện ra đôi mắt của thằng bé đó. Đờ đẫn và sợ hãi. Tim tôi thắt lại như có người đang cứa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc