Kim phong ngọc lộĐông đi xuân tới, ta mỗi ngày đứng ở đỉnh núi nhìn hướng hắn rời đi, chờ hắn trở lại.
Thật ra mỗi lần hắn rời đi cũng sẽ nói cho ta biết cần mấy ngày, hơn nữa cũng sẽ trở lại đúng hẹn, nhưng ta vẫn thích mỗi ngày chờ như vậy, hy vọng hắn có thể trở lại sớm một chút, nhìn thấy hắn sớm một chút.
Cũng hi vọng hắn xa xa đã có thể nhìn thấy ta, biết ta đang đợi hắn!
Lần này hắn nói: ba ngày sẽ trở lại.
Hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba.
Mưa phùn trong gió nhẹ, người ta mong đợi trở lại, nhưng bên cạnh có thêm Tuyết Lạc!
Tuyết Lạc thoạt nhìn vẫn thanh nhã thoát tục như vậy, vui vẻ không che dấu chút nào tràn đầy trên mặt, nhìn trong mắt ta chua xót khó có thể thành lời.
Sau khi nàng tới, ca ca mời người sửa lại nhà của chúng ta.
Ba người chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, ta không cùng ca ca lên núi luyện công nữa, cũng không cùng hắn nói chuyện phiếm hàn huyên tới đêm khuya, bởi vì ta bề bộn nhiều việc, bận cùng Tuyết Lạc đến tiểu trấn mua các loại vải tơ lụa màu đỏ, bận giúp Tuyết Lạc thêu uyên ương.
Kim thêu thường thường đâm vào trên ngón tay, máu nhiễm sợi tơ hồng, đôi mắt của uyên ương thêu thành màu đỏ.
Hỏng, lại thêu, vẫn là màu đỏ, đỏ đến chói mắt.
Ta tin tưởng mình có thể cười nhìn bọn họ hạnh phúc sống chung một chỗ, ta thật sự hết sức cố gắng làm bộ như không thèm để ý chút nào, nhưng mỗi đêm ta không ngủ được, nhìn đầy phòng màu đỏ hân hoan, ta có thể làm chính là càng không ngừng thêu, mỗi một kim xuyên thấu không phải là vải gấm, mà là tim của ta.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, ta đang thêu gối hỉ, thêu hỏng lại thêu lại, thêu lại lại hỏng, làm cho trên vải gấm đều là lỗ kim.
Chợt nghe trong phòng ca ca có chút động tĩnh nho nhỏ, ta đi ra cửa xem một chút, cửa phòng của hắn mở, bên trong không có ai.
Nhìn thấy trăng rằm trên trời, ta mới nhớ tới hôm nay là 15, là ngày ca ca phát độc.
Chẳng lẽ hắn lại không dùng giải dược?
Nhớ tới bộ dạng bị độc phát của hắn lần trước, lòng ta cả kinh, vội xách theo đèn Ⱡồ₦g tìm kiếm khắp nơi.
Cả đường núi ta đều tìm khắp rồi, cũng không nhìn thấy bóng người của hắn.
Ta đang lòng như lửa đốt thì cánh tay đột nhiên bị người bắt được, sức lực kia cơ hồ Ϧóþ vỡ xương tay của ta.
Ta vừa muốn tránh thoát, một khuôn mặt cực đẹp xông vào tầm mắt.
Trước kia vẫn cảm thấy dáng dấp ca ca không tệ, hôm nay mới phát hiện không chỉ là không tệ.
Tóc của hắn hơi có chút xốc xếch, vài sợi tóc rơi rơi vào trên mặt, tăng thêm mấy phần ý vị tao nhã.
Hai gò má trắng nõn phủ thêm một tầng đỏ hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn không còn lạnh lùng, hơn nữa ánh mắt hắn vốn yên lặng lấp la lấp lánh dưới ánh trăng rằm, mang theo quang mang mê hoặc, rất là động lòng người.
"Mạnh Mạn!" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, trầm thấp, so với rượu nguyên chất còn muốn say lòng người hơn.
Ta cũng không để ý tới hắn gọi tên ai, vội vàng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Cho ta thuốc giải. . . . . ."
Hắn xoa trán, ánh mắt rời rạc, nhưng xem ra không hề giống rất thống khổ, mà ta vẫn rất lo lắng: "Ngươi độc phát rồi sao? Chờ chút, ta đi xin Mộng cô nương giải dược. . . . . ."
Ta mới vừa đi hai bước, hắn lảo đảo đuổi theo, "Ngươi đừng đi, lấy giải dược ra!"
"Ca? !"
Hắn cười cười, nâng cằm của ta lên, tựa hồ đang nhìn ta, nhưng hai tròng mắt không có tiêu điểm, tựa như nhìn không phải là nhìn, khi gần khi xa.
"Ngươi gọi ta là gì? Gọi lại một lần!"
"Ca, ngươi không sao chứ?"
Trên người hắn không có mùi rượu, không giống uống rượu say, mà ta cảm giác tinh thần của hắn có chút hoảng hốt.
Hắn lắc đầu một cái, ngón tay chuyển qua trên mặt ta, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của ta, cười đến có chút tà khí: "Ngươi hôm nay dường như đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp giống như Tiểu Trần!"
Đây coi là ca ngợi sao? Miễn cưỡng xem như thế đi, ta an ủi mình.
Xoa xoa lỗ mũi ê ẩm, ta vẫn là có chút ủy khuất.
"Ta lại hỏi ngươi một lần, ngươi rốt cuộc có cho ta giải dược hay không?" Môi của hắn dính vào bên tai ta, thổi hơi nóng lất phất ở trên mặt ta khiến cho ta không tự chủ được run rẩy.
Hắn lại nói: "Ngươi đừng cho rằng ta không dám làm gì ngươi!"
Hắn cười quá tà, quá mị, ánh mắt nóng rực thiêu đốt khuôn mặt ta.
"Đừng như vậy!" Ta đẩy tay của hắn ra, bị dọa cho sợ đến lui về phía sau, hắn như vậy khiến cho ta cảm thấy thật xa lạ.
"Chớ giả bộ!" Hắn có chút phiền não kéo ta trở lại, bởi vì dùng sức quá lớn, áo mỏng của ta bị hắn xé ra, lộ ra nửa bờ vai trần.
Ta che da thịt của mình, cắn chặt đôi môi, không dám nhìn tới tình dục trần trụi trong mắt của hắn.
Muốn trốn, lại bị hắn gắt gao níu lại.
"Ta không phải là Mạnh Mạn! Ca, ta là Tiểu Trần!"
"Tiểu Trần. . . . . ." Hắn dùng một cái tay khác đè lại trán mình, dùng sức lắc đầu, tựa hồ muốn cố gắng nhớ tới cái gì.
"Ca! ?"
Nghe ta gọi, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta, đôi mắt rốt cuộc có tiêu điểm.
"Ngươi làm sao vậy?" Ta thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên tận lực để cho hắn thấy rõ mặt của ta: "Ta là Tiểu Trần. Ngươi nhìn cho rõ ràng!"
Ngoài dự đoán của mọi người, hắn ôm lấy ta, đôi môi dán lên môi của ta, không phải là loại nhu tình như trước đây, mà là một loại cuồng loạn như lửa cháy cắn nuốt hết thảy.
Kích động, ta mai táng tình yêu mười mấy năm trong lòng.
Biết rõ giờ phút này hắn yêu chính là nữ nhân khác, biết rõ hắn coi ta như nữ nhân khác, ta vẫn từ từ mở hàm răng đóng chặt, để cho đầu lưỡi của hắn xông tới, tùy ý du tẩu. . . . . .
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
. . . . . .
Ta cho rằng hắn còn có thể giống như trước đến điểm là dừng, không nghĩ tới hắn càng hôn càng sâu, đôi tay bắt đầu tham lam thăm dỏ trên người ta.
"Không!"
Ta đẩy hắn không được, hung hăng cắn vào lưỡi hắn. . . . . .
Nhưng hắn phản ứng cực nhanh, nắm được cằm của ta, tiếp tục không chút kiêng kỵ hôn xuống, thậm chí đẩy ngã ta, xé quần áo của ta, đôi tay theo bầu иgự¢ trần trụi của ta vuốt ve xuống phía dưới, đôi môi dao động trên da thịt lõa lồ của ta. . . . . .
Ta yêu hắn, không so đo đem tấm thân thanh bạch của mình giao cho hắn, nhưng ngày mai hắn tỉnh lại, phát hiện nữ nhân nằm bên cạnh mình là ta mà không phải Mạnh Mạn, tâm tình của hắn sẽ như thế nào?
Hắn về sau làm sao đối mặt với ta, thế nào đối mặt với Tuyết Lạc!
Hắn về sau thế nào đối mặt với trời đất, đối mặt với bản thân mình!
"Không. . . . . . Không cần!"
"Ca, ngươi làm cái gì?"
Ta biết rõ đối mặt với một cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, tay trói gà không chặt như ta đây căn bản trốn không thoát! Mà ta liều mạng giãy giụa, gào thét, hi vọng hắn có thể thanh tỉnh một chút.
"Ca!"
Động tác của hắn dừng lại một chút. . . . . .
"Ca! Không cần!"
Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt của ta, uốn lên ánh mắt cười yếu ớt, so với trăng rằm còn xinh đẹp hơn, so với mùi uất kim hương còn chọc người hơn.
Một khắc kia, trước mắt của ta thoảng qua nụ cười dịu dàng của hắn.
Ta nhớ tới mình còn là một tiểu nữ hài nhi tự oán tự hối đứng ở trong tuyết, cho rằng mình bị toàn thế giới vứt bỏ, hắn chạy đến trước mặt của ta, giúp ta lau khô nước mắt, chính là như vậy cong mắt cười với ta: "Đừng khóc! Còn có ta ở bên cạnh ngươi!"
Khi đó hắn mới tám tuổi, khuôn mặt tròn tròn thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, từ đó, ta thích hắn. . . . . .
Từ nhỏ đến lớn, nam nhân duy nhất ta yêu, mệnh trung chú định không thể thuộc về ta.
Như vậy, một đêm thuộc về ta, cũng đủ rồi!
Ta bỏ qua phản kháng, tuyệt vọng nằm ở trên cỏ, nhìn hắn cởi y phục của mình, ngón tay trêu chọc tóc ta, sờ lên khuôn mặt ta, môi ta, từng chút dời xuống nắm bộ иgự¢ mềm mại nhất.
Một đêm, thật đủ rồi!
Hắn đè lên thân thể của ta. . . . . .
Tách hai chân của ta ra. . . . . .
Cười đến vô cùng thỏa mãn.
. . . . . .
"A!"
Trong nháy mắt đó, hạ thể giống như bị xé rách, đau đớn khó có thể chịu đựng phá hủy lý trí của ta.
Ta hiểu rõ sẽ đau, lại không nghĩ tới đau như vậy!
"Ca! Không. . . . . ."
Hắn tự tay bịt miệng ta, trong đôi mắt là lửa nóng thiêu đốt.
Hắn rút ra, đau đớn được hóa giải một chút, ta mới vừa nhẹ một hơi, hắn lại thẳng tiến vào thân thể của ta, so với lần trước càng khó chịu đựng hơn, đau đến nước mắt ta ào ào rơi xuống, liều mạng lắc đầu.
"Ngô!"
Ta không phát ra được một chút âm thanh, đánh hắn, đẩy hắn, đều không hữu dụng, ngược lại khiến cho hắn càng thêm điên cuồng.
. . . . . .
Dần dần, đau đến ૮ɦếƭ lặng, tinh thần cũng ૮ɦếƭ lặng, gần như bỏ mạng ૮ɦếƭ lặng.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc dừng lại, vô lực bò tới trên người ta, buông bàn tay che miệng ta ra.
Hắn vùi mặt ở trước иgự¢ ta, thấp giọng ՐêՈ Րỉ: "Tại sao thế giới này chỉ có một nữ nhân. . . . . ."
Hắn yếu ớt như hài tử, khiến cho người đau lòng.
Ta đưa tay ôm hông của hắn, thở dài: "Còn có ta ở bên cạnh ngươi. . . . . ."
Hắn ngẩng đầu lên, có chút mê mang nhìn tới trước mặt của ta, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt ta. "Tiểu Trần? !"
Ta gật đầu, giờ khắc này ta mới hiểu được, thống khổ thì ra cũng là một loại hạnh phúc!
"Ngô!" Hạnh phúc ngắn ngủi ta còn chưa kịp nắm vững, đôi môi bị môi hắn bao trùm, hạ thể lại bắt đầu trướng đau.
Hắn điên cuồng đưa vào thân thể ta.
Mỗi một cái đều chạm vào chỗ sâu nhất.
Mỗi một cái đều sắp cho ta không cách nào chịu đựng.
Dãy núi xa xa đưng đưa trước mắt ta, mơ hồ. . . . . .
Trăng rằm đung đưa biến mất trên đường chân trời, trời đất mịt mù.
. . . . . .
Nhớ không rõ đau đớn này đã trải qua bao nhiêu lần, bao lâu. . . . . . Giống như là vĩnh viễn không ngừng.
Vô số lần đau đến bất tỉnh, vừa đau đến thanh tỉnh, hết lần này tới lần khác, cho đến khi ta nhân thế không biết.
Tỉnh lại lần nữa, đã là bình minh, hắn như hài tử thuần khiết gối lên cánh tay của ta ngủ say, sương mai đọng trên lông mi hơi vểnh của hắn, trong trong sạch sạch.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại, nhân gian vô số.
Một đêm này, xác thực thắng lại nhân gian vô số. . . . . .
Rất lâu không nhìn thấy dung nhan hắn khi ngủ, điềm tĩnh như thế.
Vuốt ve khuôn mặt của hắn, không biết trong mộng của hắn có thể có ta hay không?
Nhưng lúc này, lông mi của hắn giật giật, môi mỏng khẽ mở, "Mạnh Mạn. . . . . . Ngươi muốn như thế nào?"
Mạnh Mạn. . . . . . Trong lòng của hắn cũng chỉ có Mạnh Mạn. . . . . .
Giác mộng ta dối gạt mình cứ như vậy bể nát!
Ta cắn mu bàn tay, hết sức không để cho mình khóc thành tiếng.
Dịch chuyển thân thể một cái, khẽ cắn răng, cố nén cảm giác đau, chống thân thể ngồi dậy, cầm lấy y phục của hắn đắp lên trên người hắn.
Mình khoác lên y phục rách rưới, miễn cưỡng bọc lại thân thể, yên lặng đứng dậy, kéo thân thể đau nhói, mỗi một bước đi, nước mắt sẽ rơi xuống một chuỗi.
Nếu như hắn cho rằng ta là Mạnh Mạn, nữ nhân hắn yêu, vậy hãy để cho hắn cho rằng như vậy đi.
Một đem khủng khi*p này, ta hi vọng hắn vĩnh viễn cũng không nhớ được, cả đời coi ta là muội muội thân thiết.
Quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười tự nhủ:
Ta đã mất đi quá nhiều, không thể mất đi nụ cười giống như ánh mắt mặt trời của hắn nữa, không thể đối mặt với khuôn mặt không đất dung thân của hắn!
*********
Trở về phòng, ngồi ở bên giường cầm gối hỉ còn chưa thêu xong lên, một cây kim một sợi chỉ thêu.
Ta chạm vào đôi uyên ương đang hàm tình mạch mạch nhìn nhau, nói lời thế không xa không rời.
Ta không biết, sẽ cùng hắn có đôi có cặp chính là Tuyết Lạc hay là Mạnh Mạn. . . . . .
Nhưng ta hiểu rõ, tuyệt đối không thể là ta.
Gông xiềng luân thường đem ta và hắn khóa chặt, ai cũng mở không ra.
Cũng không biết giờ nào, Tuyết Lạc gõ cửa gọi ta ra ngoài ăn cơm, ta mới chợt hồi thần, mặc y phục dầy cộm nặng nề vào, bao kín chính mình gió thổi không lọt.
Lại đứng trước gương điểm phấn mỏng che lại sắc mặt ố vàng, dùng phấn che kín đôi môi sưng đỏ, soi thật nhiều lần mới ra khỏi cửa phòng.
Vừa vào phòng, đã nhìn thấy hắn ngồi ngay ngắn ở trước bàn cắn chiếc đũa như có điều suy nghĩ, hai chân ta run sắp đứng không vững, co rúm lại thối lui dán đến bên tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta một chút, bình tĩnh như thường, trừ mặt mũi có chút mệt mỏi.
"Làm sao vậy?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Không có gì!" Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim cuồng loạn đập hơi có chút bình phục, lấy dũng khí đi tới, ngồi đối diện hắn.
"Ăn cơm đi!" Tuyết Lạc đem bát đũa đưa về phía ta, ta vừa định đưa tay đón, ca ca đột nhiên bắt được tay ta.
Ta theo bản năng rút về, mới phát hiện ra trên ngón tay mình đầm đìa máu tươi, lúc nào thì đâm bị thương, ta cũng không để ý.
"Về sau đừng thêu nữa!"
"Không sao đâu." Thấy vẻ mặt đau lòng của hắn, trong lòng ta càng thêm khổ sở. Nếu như hắn biết. . . . . . Hắn làm cái gì, ta không dám nghĩ tới vẻ mặt của hắn.
Tuyết Lạc vội nói: "Đúng vậy, đừng thêu nữa, ngày mai ta đi mua là được."
Ta vùi đầu ăn, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Chỉ nghe ca ca nói: "Ngày mai ngươi đưa Tiểu Trần đi mua mấy bộ y phục, khí trời trở nên ấm áp rồi, nàng mặc quần áo này sẽ rất nóng. . . . . . Ta có chút chuyện phải làm, sẽ mau chóng trở lại."
"Được, ta biết rõ rồi!"
Ta thủy chung không dám ngẩng đầu, càng không ngừng nhét cơm vào miệng, rõ ràng nuối không trôi, còn không ngừng nhét thêm.
*********
Cảnh sắc rực rỡ, vạn dặm không có bóng mây, khó gặp được khí trời tốt, ta xoa một chút mồ hôi, hướng về phía y phục trong tay Tuyết Lạc kinh hoảng lắc đầu.
Ở trong lòng lại tính một lần, hắn đi một ngày.
Tư niệm gặm nuốt trái tim ta, giống như hắn đã đi một năm rồi.
Tình dục thật rất đáng sợ, một khi đã nếm thử, liền không có khả năng quay lại như cũ. Nhất là khi nằm ở trên giường, nhìn mình khắp người xanh xanh tím tím, hàng trăm tư vị nhộn nhạo.
Từng ánh mắt của hắn, mỗi một động tác đều giống như khắc vào trong đầu, xua cũng không đi.
Mùi vị của hắn tựa hồ còn lưu lại trên người ta, ta không muốn tẩy đi.
. . . . . .
Tuyết Lạc lại chọn một bộ y phục đặc biệt xinh đẹp đặt trước mặt của ta, nhưng ta vừa nhìn thấy tơ lụa mỏng như tuyết kia, nửa ống tay áo xuyên thấu, sống lưng liền đổ mồ hôi.
Nhìn trời sắc đã không còn sớm, ta có chút đau lòng nói: "Chớ mua, những y phục này đều không thích hợp với ta."
Nàng cũng dùng khăn tay lau lau trán, đầy mặt ngượng nghịu, lại nâng một chiếc quần lụa dài lên xem: "Cho dù không thích cũng phải mua vài bộ, ngươi xem bộ y phục này có bao nhiêu xinh đẹp, ngươi mặc lên nhất định đẹp hơn."
"Liền nó đi, không cần thử."
Nàng ngay cả giá tiền cũng không hỏi, xoay người nói với chủ tiệm.
"Chúng ta muốn cái này, bọc lại đi!"
Nhìn nàng như trút được gánh nặng thở dài, ta cũng thở phào nhẹ nhõm theo, đi theo phía sau nàng dưới ánh mắt thèm thuồng của đám người rời khỏi trấn nhỏ.
Nữ nhân như Tuyết Lạc, dùng hai chữ hoàn mỹ hình dung một chút cũng không quá phận.
Người xinh đẹp, y thuật cao, thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, còn có võ công.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên ra ngoài mua đồ, chúng ta ở trong tiệm ăn ăn cơm, mấy nam nhân ở bàn trà cách vách cố ý lớn tiếng nói chuyện, đầy miệng đều là lời khó nghe.
Tuyết Lạc nhẹ nhàng gỡ bông tai xuống bắn qua, lúc ấy có một người nhào tới trên mặt đất kêu thảm thiết, thanh âm thê lương chói tai.
Mà nàng, vẫn như cũ mi mục buông xuống, dịu dàng động lòng người, không nhìn ra một chút khác thường.
Từ sau đó, mỗi nhìn thấy chúng ta mọi người đều cách xa một trượng nhìn lén, bàn luận xôn xao nói: người bị nàng đả thương đó đau đớn ba ngày ba đêm, suýt nữa mất mạng.
. . . . . .
Hoảng hoảng hốt hốt đi trên đường nhỏ, không chú ý tới Tuyết Lạc dừng bước, ta thiếu chút nữa ᴆụng vào người nàng. Vừa muốn hỏi nàng chuyện gì, nàng đột nhiên bịt miệng ta, lôi kéo ta núp sau một cái cây.
Ta mới nhìn thấy, hai người một trước một sau từ trong rừng phi thân ra ngoài, phong thái như giao long, vùn vụt như nhạn múa, bách hoa lại rối trí thất sắc.
Đáng tiếc hai người sắc mặt đều rất không tốt.
"Vũ Văn Sở Thiên, ngươi đứng lại đó cho ta!" Mạnh Mạn cả giận nói.
Ta nhìn Tuyết Lạc, nàng hô hấp rất nhẹ, đoán chừng là yên lặng trước bão tố.
"Ta đã nói với ngươi vô cùng rõ ràng, chúng ta không thể nào, ba ngày sau ta sẽ cùng Tuyết Lạc thành hôn." Ca ca cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước nhanh đi về phía trước.
"Ngươi muốn cùng nàng thành thân, ta liền đem chuyện nói cho Tuyết Lạc."
Ca ca chần chờ, dừng bước, quay đầu nói: "Mạnh Mạn, ngươi cảm thấy có ý tứ sao?"
"Ngươi cứ nói đi!" Mạnh Mạn ngước mắt nhìn hắn, một hồ xuân thủy sóng biếc nhộn nhạo: "Ngươi có nhớ hay không lần đầu tiên ta gặp ngươi ở bên đường lạc phách giống như tên ăn mày, ta hỏi ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không, ngươi nói cái gì?"
"Ngươi không xứng!"
"Ta từ khi đó liền thích ngươi, bởi vì ngươi cao ngạo đến khiến tất cả mọi người cảm thấy hèn mọn. Ngươi là người thông minh. . . . . . Chớ nói với ta ngươi nhìn không ra được tâm ý của ta."
"Ngươi cũng là người thông minh, cũng nhìn ra được tâm ý của ta!"
Mạnh Mạn cắn răng nói: "Ngươi cũng không thích Tuyết Lạc, tại sao có thể tiếp nhận nàng? Nàng cứu mạng ngươi, bất quá một cái nhấc tay, ta vì ngươi không tiếc liều ૮ɦếƭ phản bội tổ chức, ta vì ngươi bán mình. . . . . . Ta làm những thứ này, ngươi không thấy được sao?"
"Tuyết Lạc làm sao cùng một dạng như ngươi, nàng ít nhất. . . . . ."
Bàn tay Tuyết Lạc che miệng ta lập tức buông ra, vô lực rủ xuống bên người, ᴆụng phải cành cây. . . . . .
Tiếng va chạm mhỏ lập tức kinh động ca ca cùng Mạnh Mạn.
Thay đổi bất ngờ, Đao Quang Kiếm Ảnh!
Chờ ta nhìn thấy kiếm của ca ca để ngang trước mặt của ta đẩy phi đao của Mạnh Mạn ra, ta mới rõ ràng ý thức được cùng những người này ở chung một chỗ, ta bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Có thể sống đến bây giờ thật có thể nói là kỳ tích.
"Tuyết Lạc. . . . . ." Ca ca lưu loát thu kiếm, kéo Tuyết Lạc đang muốn rời đi, vội vã giải thích: "Ngươi đừng nghe Mạnh Mạn nói bậy."
"Ta nói bậy?" Mạnh Mạn cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng lừa gạt nàng, người ngươi chân chính yêu thật ra là. . . . . ."
"Mạnh Mạn! Đủ rồi! ! !"
"Nếu ngươi thực sự yêu nàng, ngươi sợ cái gì?"
Tuyết Lạc hất tay ra, che mặt chạy đi, ca ca theo sát đuổi theo, lưu lại ta lúng túng nhìn Mạnh Mạn cười khổ.
Nàng kéo ta qua, kéo ống tay áo của ta, hướng về phía vết bầm tím trên người bĩu môi: "Ta thật sự xem thường ngươi!"
"Không phải. . . . . . Là hắn coi ta như ngươi. . . . . . Mộng cô nương, ca ca hắn rất thích ngươi, ngươi có thể không cần nói cho hắn hay không?"
"Hắn yêu thích ta? Ha ha!" Nàng ngửa đầu cười to, ngay cả loại cười không có khí chất nhất này, cũng làm cho sức hút nữ nhân ở trên người nàng thể hiện được vô cùng tinh tế, báu vật trời sinh hoàn toàn chính là dùng để hình dung nàng.
Nàng cười đủ rồi, đột nhiên thốt ra một câu: "Ta cũng bắt đầu có chút thích ngươi rồi!"
"Ta. . . . . ."
Loại nữ nhân hỉ nộ vô thường này, thật không phải đáng sợ bình thường!
"Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết khóc sướt mướt núp ở trong иgự¢ hắn chứ, không nhìn ra ngươi còn rất sẽ vì hắn suy tính."
"Hắn nói hắn cả đời không cầu không thẹn với trời đất, chỉ cầu không thẹn với lòng. . . . . . Dù sao chuyện đã xảy ra, không cách nào vãn hồi, cần gì để cho hắn cả đời áy náy."
"Ngươi nói thật cho ta biết." Nàng đến gần bên cạnh ta, vẻ mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc: "Ngươi có phải rất thích hắn hay không?"
"A? !" Ta tránh khỏi tầm mắt của nàng, thấp giọng nói: "Hắn là ca ca của ta."
"Ca ca? ! Chỉ có tình yêu mới có thể khiến nữ nhân ngu xuẩn và vĩ đại như thế. . . . . ."
Nàng vỗ vỗ mặt của ta, cười nói: "Bất quá, ngươi có thể làm như vậy, không uổng công hắn một lòng với ngươi a!"