Trong hoảng hốt, ta cảm giác thân thể mình ko ngừng rơi xuống, giống như là đang khát vọng cầu xin được giải thoát.
Trong tuyệt vọng, cả người ta bị hai loại lực xé rách, vỡ thành từng mảnh, vẫn là đau đớn, nhớ tới oán hận, nhớ tới. . . . . .
"Sa Nhi, Sa Nhi. . . . . ."
"Tỷ tỷ. . . . . ."
Hai thanh âm êm ái đem ta từ trong ác mộng tỉnh lại, ta cố gắng mở cặp mắt nặng nề, thấy hai gương mặt vô cùng giống nhau trước mắt.
Gương mặt duyên dáng xinh đẹp, một cặp mắt hạnh đáng yêu thật to động lòng người, nhìn tầm mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt đoan trang tao nhã, đồ trang sức trang nhã cùng tố sam làm lộ rõ vẻ tôn quý, đoán không ra tuổi.
Ta cố gắng trong trí nhớ tìm kiếm hai gương mặt này, lại phát hiện trong đầu ta đều là trống không!
Ta dùng sức gõ gõ vào đầu, muốn trong khoảng trống đó tìm kiếm chút gì đó, kết quả vẫn ko thu hoạch được gì.
"Sa Nhi, ta là nương. . . . . ." Nữ nhân đoan trang nắm lấy tay của ta, áp sát lên mặt nàng, nước mắt chuỗi dài chuỗi dài rơi xuống: "Không nhớ ra không cần gấp gáp, đừng nóng lòng. . . . . . Từ từ sẽ nhớ được."
Trên mặt nàng ân cần cùng lo lắng làm cho ta an định rất nhiều, trong lòng mờ mịt cùng bất lực cũng giảm bớt.
Chẳng qua là, không nghĩ ra, đây là vì sao!
Nhớ không nổi, ta mất đi trí nhớ.
Ta mê man nhìn các nàng, chờ đợi các nàng có thể cho ta một cái đáp án.
Nữ nhân tự xưng là nương của ta yếu ớt thở dài một tiếng nói: "Ngươi bị thương, đầu bị thương nặng nên mới như vậy. Không quan hệ, về sau nương sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, không bao giờ để cho ngươi bị thương tổn nữa."
Nháy mắt cả phòng tràn đầy hương đinh lan thơm mát, đầu của ta lại có chút lờ mờ, bất tri bất giác ngủ thi*p đi.
Mơ mơ màng màng, ta cuối cùng vẫn cảm thấy có điểm không đúng, tựa hồ kịch liệt đau đớn ђàภђ ђạ cũng không phải là đầu của ta, mà là tứ chi cùng иgự¢, đau nhất chính là dưới bụng. . . . . .