Tuyết lớn đã tan, đường phố cũng được bỏ lệnh cấm.
Cửa hàng được trang trí tinh xảo nơi góc đường đã sáng đèn.
Nhưng tấm biển tạm ngừng kinh doanh vẫn chưa được tháo xuống.
Trên lầu hai, Tứ Mộc chỉ to bằng lòng bàn tay đang chơi một cái dây nhỏ, mấy cái xúc tu lật qua lật lại sợi dây màu đỏ, dựa vào kí ức tối hôm qua, thử tạo ra một hình dạng khác.
Hôm rồi Tứ Mộc thấy một cái video dạy chơi dây trên máy tính bảng.
Em cố ý bảo Phổ Sầm Tư dạy mình.
Đương nhiên Phổ Sầm Tư không biết chơi dây, đành dựa theo video hướng dẫn mà Tứ Mộc tìm được, mất mấy phút để học, sau đó dạy cho Tiểu Tứ Mộc.
Hắn học mất mấy phút, Tiểu Tứ Mộc học mất mấy tiếng.
Cuối cùng Tiểu Tứ Mộc vẫn không làm được.
Xúc tu mềm mềm cầm sợi dây màu đỏ, cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ cái xúc tu nào đó bị trượt khỏi dây, đầu tiên Tứ Mộc dùng bốn cái xúc tu kéo dây, sau đó lại duỗi thêm bốn cái xúc tu khác, móc vào mấy vị trí mà tối qua Phổ Sầm Tư chỉ cho em.
Cái xúc tu đang giữ dây bỗng trượt ra, sau đó dẫn tới bốn cái xúc tu khác nhanh chóng cuộn vào nhau.
Hầy----
Lại một lần thất bại hoàn mỹ.
Dây đỏ nhẹ nhàng rơi trên râu và cơ thể của Tứ Mộc.
Em không vui rũ râu.
Mười giây sau, em giận dữ dựng râu, ở trong lòng mạnh mẽ hạ quyết tâm.
Hôm nay không học được thì không được ăn viên sữa!
Hừ!
Mấy cái xúc tu lại bắt đầu vây quanh sợi dây đỏ, lăn qua lộn lại.
Khoảng năm phút sau, trên ghế sô pha trong phòng khách, truyền tới một tiếng gọi cực kỳ ấm ức.
"Người phụ trách----"
Đúng lúc Phổ Sầm Tư vừa nấu canh xong, cầm cái chén sứ nhỏ, định để Tứ Mộc nếm thử.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cục màu đen bị trói trong mớ dây đỏ.
Đúng vậy, không nhìn lầm đâu.
Tứ Mộc lật tới lật lui, rồi không phân được chỗ nào xúc tu nên móc vào, sau đó càng móc càng loạn, cuối cùng khiến bản thân bị dây đỏ cuốn lấy, xúc tu cũng thắt thành mấy nút rồi.
Phổ Sầm Tư suýt chút nữa không kìm được nụ cười.
"Cái này..." Phổ Sầm Tư đặt cái chén nhỏ màu trắng lên bàn trà, ngồi xuống giúp Tứ Mộc gỡ dây đỏ và xúc tu bị thắt nút: "Chơi dây thôi cũng trói mình vào trong được là sao? Hả? Vậy chẳng phải là anh không thể yên tâm để em chơi những thứ còn khó hơn chơi dây à?"
"Không phải đâu mà."
Tứ Mộc ngoan ngoãn để Phổ Sầm Tư cởi nút cho mấy cái xúc tu của mình: "Cái này thử thách trí thông minh quá, mà nó phải dùng bảy tám cái xúc tu cùng lúc mới chơi được, cho nên, Tứ Mộc mới không học được."
Tháo được cái dây đỏ khỏi cơ thể Tứ Mộc, Phổ Sầm Tư lại đi tháo những cái nút trên xúc tu.
Tứ Mộc ngửi thấy mùi thơm của súp ngô, con mắt nhỏ trên cái râu không kìm được mà nhìn vào cái chén con con.
"Cái này là người phụ trách làm cho Tứ Mộc à?"
"Ừ." Phổ Sầm Tư rũ mắt: "Em nếm thử đi."
Tứ Mộc thích ngọt, nhưng khẩu vị rất nhạt.
Phổ Sầm Tư chỉ cho chút muối và gia vị, để Tứ Mộc nếm thử trước, nếu thấy nhạt thì mới cho thêm.
Vị giác của Tứ Mộc gần như là kiểu không cần muối cũng ăn được.
Cho nên giờ mỗi lần Phổ Sầm Tư nấu cơm đều phải hỏi ý Tứ Mộc.
Đề phòng cho gia vị hơi quá tay, Tiểu Tứ Mộc lại không thích.
Một hồi cũng tháo được xúc tu, Tứ Mộc lanh lợi nhảy đến một bên ghế sô pha, Phổ Sầm Tư cầm cái chén nhỏ tới cho em.
Tứ Mộc rũ râu, nhấp một chút nước súp ấm áp.
Tứ Mộc bỗng trịnh trọng nhìn chằm chằm vào chén súp kia: "Hừm, mặn!"
Phổ Sầm Tư chăm chú nhìn Tứ Mộc: "Anh nêm nếm dựa theo khẩu vị thường ngày của em."
Hắn đặt cái chén nhỏ xuống, cố ý thấp giọng: "Em nhìn vào mắt anh lặp lại đi."
Gần đây Tiểu Tứ Mộc có chút tinh nghịch, râu sắp vểnh cả lên trời rồi.
Phụt một tiếng,
Tứ Mộc không nhịn được cười.
Phổ Sầm Tư cũng giương khóe môi.
"Được rồi, không đùa với người phụ trách nữa, mau lên mau lên, Tứ Mộc còn muốn uống nữa, vừa rồi mới nhấp được có tí tẹo, không đủ. Ha ha, người phụ trách, đừng cù Tứ Mộc, a, nhột --- ૮ɦếƭ --- ---- á----"