Nếu không xảy ra chuyện ૮ɦếƭ chóc ấy.
Tứ Mộc của hắn cũng sẽ không lo được lo mất như vậy.
Trong những tháng ngày hắn không có ở đây, Tứ Mộc đã trải qua như thế nào?
Khuôn mặt mềm mại kia sao lại hóa cứng rắn lạnh lẽo rồi?
Vì sao nụ cười rực rỡ ấy lại dần bị giấu đi?
Tứ Mộc không đề cập một chữ nào tới chuyện trong thế giới thực, hắn chỉ cần hỏi một câu thôi, khuôn mặt kia đã hiện vẻ bối rối, phơi bày từng lời nói dối.
Không sao.
Tứ Mộc nói. Hắn tin là được.
Những khổ sở một năm đó mà Tứ Mộc phải chịu, hắn sẽ bù đắp.
Hắn càng thêm thích kéo Tứ Mộc ℓàм тìин, cho dù hắn biết tháng ngày sau này còn rất dài, nhưng hắn càng muốn coi ngày hôm nay như tận thế mà vượt qua.
Bọn họ qua ℓàм тìин để phát tiết Dụς ∀ọηg, an ủi lẫn nhau bằng dây thần kinh.
Tứ Mộc trần trụi nằm trên giường, chỉ em cần nhìn về phía hắn với ánh mắt mong đợi ấy.
Đã đủ để khơi dậy con thú dữ ẩn sâu trong nội tâm hắn.
Hắn mất rất nhiều sức lực để giữ vẻ dịu dàng tao nhã, cố gắng không dọa đến Tiểu Tứ Mộc trong thế giới tinh thần.
Hắn coi Tứ Mộc như cục cưng mà dỗ dành.
Nhưng vẫn có vài lần ở trên giường hơi quá đà khiến Tứ Mộc khóc.
Khi hắn vẫn chỉ là một sợi dây thần kinh, thật ra hắn vẫn luôn cảm nhận được ai đó đang không ngừng truyền tới sự ấm áp cho hắn, nghẹn ngào gọi tên hắn, đợi hắn quay về.
Hắn biết, đó là bé cưng của hắn.
Vòng eo nhỏ dưới áo sơ mi sáng màu, viên thịt phấn hồng gần cúc áo thứ ba, đôi chân với đường cong xinh đẹp mượt mà, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải nổi Dụς ∀ọηg.
Hắn rất thích đùa bỡnTứ Mộc.
Chính là ý trên mặt chữ.
Nụ hôn đầu tiên sẽ luôn rơi trên trán Tứ Mộc, rồi dần dần đi xuống, ngón tay to dài dán trên иgự¢ trái em, đầu ngón tay ngang bướng gảy lấy viên thịt phấn hồng đáng thương kia.
Tay hắn bị Tứ Mộc nắm lấy.
"Người phụ trách..."
Tứ Mộc khẽ thở dốc gọi hắn.
Những chiếc hôn đã rơi xuống phần bụng dưới bằng phẳng bóng loáng, có lẽ là Tứ Mộc không chịu nổi kích thích như vậy, đầu gối kẹp chặt vào nhau, ngay cả cái tay đang nắm lấy tay hắn kia cũng đang khẽ run run.
"Không muốn như thế này..."
Tứ Mộc với hốc mắt ửng đỏ nói: "Không muốn... Thế này..."
Không phải là Tứ Mộc không chịu được, mà là Phổ Sầm Tư quá đáng.
Khi nụ hôn ẩm ướt rơi xuống, những xúc tu tinh thần trong suốt kia cũng dây dưa với đối phương, nhất là bên phía Phổ Sầm Tư, mạnh mẽ mà ngang ngược, không ngừng khiêu khích những xúc tu trong suốt của Tứ Mộc.
Cho nên, mỗi một nụ hôn đều tương đương với một lần đẩy Tứ Mộc lên cao trào.
Phổ Sầm Tư khẽ nhếch môi: "Em sợ cái gì? Không đủ khoan khoái à?"
Ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Mộc, đôi tay bị nắm lấy lại đảo ngược tình thế trói lại Tứ Mộc, ngón tay đan vào nhau, mười ngón chặt chẽ.
Những nụ hôn lại rơi xuống.
Bị ấm áp bao trùm, Tứ Mộc lại chảy nước mắt.
Tứ Mộc lấy chăn che đi bụng dưới, dùng chân đạp Phổ Sầm Tư, nghẹn ngào chỉ trích hắn: "Em đã bảo là không muốn mà... Hư ưm... A..."
Tứ Mộc đang chìm trong khoái cảm lúc cao trào, sức đạp không lớn, rất dễ bị khống chế.
"Tứ Mộc không muốn làm với người phụ trách nữa, người phụ trách luôn như vậy..."
Hắn dùng khóe môi vẫn còn vương chất lỏng trắng ᴆục, hôn Tứ Mộc một cái.
"Luôn như thế nào cơ? Tiểu Tứ Mộc, ngoan, đừng sốt ruột như vậy."
Tứ Mộc vẫn đang nức nở.
Phổ Sầm Tư biết mình lại quá đà, khoái cảm khi những xúc tu tinh thần kia quấn quít thật sự quá lớn.
Mà vừa rồi còn lặp đi lặp lại ít nhất cũng ba bốn lần.
Đây cũng là lí do bọn họ thích trực tiếp ℓàм тìин hơn, dây thần kinh chỉ cần khẽ chạm vào nhau đã có thể mang tới kích thích nghiêng trời lệch đất.
Khoái cảm tới quá nhanh, nên không có cảm giác chân thực.
Hắn ôm Tứ Mộc dỗ dàng hồi lâu, tiếng nức nở mới dừng lại.
Hắn vỗ lưng Tứ Mộc, Tứ Mộc đã được dỗ ngoan, tiến tới hôn lên môi hắn.
Người trong иgự¢ đuôi mắt vẫn còn đỏ, dùng âm thanh vừa nhỏ vừa nhẹ nói:
"Tứ Mộc không khóc, cho phép người phụ trách tiếp tục đấy."
Tứ Mộc nói tiếp.
"Nhưng không cho phép dùng mấy cái xúc tu tinh thần đáng ૮ɦếƭ kia nữa."