Trong phòng thí nghiệm, Phổ Sầm Tư quan sát tế bào nuôi cấy ra, ghi chép sự biến đổi của chúng.
Chuột bạch đặt ở trong góc không phải là đám nuôi lần trước.
Trên chiếc kệ sắt là những lọ chai, mỗi vị trí của chúng đã được sắp xếp lại cả chục lần, Phổ Sầm Tư khoanh tay, đứng cạnh bàn thí nghiệm.
Tế bào dưới thấu kính hiển vi đã dần phân chia, Phổ Sầm Tư cúi xuống, chỉnh lại con ốc bị lệch, chuẩn bị kiểm tra lại.
Một tin nhắn được gửi đến.
Phổ Sầm Tư liếc nhìn, là tin nhắn gọi hắn mang 337 đến sở nghiên cứu, ký vào hợp đồng chuyển giao.
Hắn khẽ nhíu mày, lấy xuống đôi găng màu trắng, dọn dẹp lại bàn thí nghiệm.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nước tưới trên mặt cánh hoa, những giọt nước óng ánh đọng lại trên lá cây xanh mơn mởn, hiện rõ những đường gân, 337 ngâm nga một ca khúc nó mới nghe được, cái râu đung đưa, đặt bình tưới xuống.
Phổ Sầm Tư cầm theo bao con nhộng, đóng cửa phòng ngủ lại, đi bộ đến trước ban công.
337 nghe thấy tiếng động, cái râu xoay lại, kinh ngạc nói: "Hôm nay người phụ trách lại ra từ giữa trưa kìa, có chuyện gì sao? Anh muốn dẫn Tứ Mộc ra ngoài chơi à?"
"Ừ."
Bao con nhộng đặt bên cạnh 337, 337 ngoan ngoãn bò vào.
Phổ Sầm Tư bấm lên một cái nút nhỏ trên bao con nhộng, một màn hình giả lập màu xanh bỗng xuất hiện, đầu ngón tay thuần thục bấm bấm mấy cái, hơi ấm kỳ diệu cứ thế xâm nhập vào bên trong bao.
337 y a vẫy râu.
Phổ Sầm Tư xuống nhà lấy xe, lái về phía phòng thí nghiệm.
Sự ấm áp trong bao con nhộng khiến 337 buồn ngủ, hai cái râu của nó rung rung, nhưng hầu hết thời gian ánh mắt nó vẫn dán lên người Phổ Sầm Tư.
Đến phòng thí nghiệm, Phổ Sầm Tư không xuống xe, hắn tựa người vào ghế lái, cầm 337 lên, gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên bao con nhộng.
337 dựng thẳng râu đối diện với Phổ Sầm Tư.
"Có thể cố chịu vài ngày không?"
Râu của 337 rũ xuống, nó không trả lời Phổ Sầm Tư.
Lúc ở nhà nhìn thấy Phổ Sầm Tư cầm bao con nhộng tới, trong đầu nó đã mơ hồ đoán được, mặc dù trong lòng nó không hề dễ chịu, nó vẫn chọn đi vào bao con nhộng.
Sau đó Phổ Sầm Tư còn cố ý điều chỉnh nhiệt độ cho nó, nó lại cảm thấy Phổ Sầm Tư sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu.
"Người phụ trách..."
337 nhỏ giọng kêu: "Có phải anh không cần Tứ Mộc nữa không?"
Nó rụt lại râu về trong cơ thể, không có dũng khí tiếp tục nhìn thẳng vào Phổ Sầm Tư.
"Anh chê Tứ Mộc phiền à?"
"Đúng rồi, thế nên mới muốn ném vật nhỏ cho những người khác đây." Phổ Sầm Tư hạ giọng: "Vật nhỏ cam chịu trở lại phòng thí nghiệm một lần nữa, hay là muốn hoàn toàn thoát khỏi nơi đây."
"Tôi có thể thả cậu đi, nhưng yêu cầu là cậu vĩnh viễn không được quay lại."
"Tứ Mộc muốn ở bên người phụ trách..."
"Vậy cố nhịn ba ngày, nhiều nhất là ba ngày." Phổ Sầm Tư mở dây an toàn: "Được không?"
Râu của 337 gật hai cái, coi như là đồng ý.
Dù cho lần này lòng nó đau không kém với sự khổ sở của những lần làm thí nghiệm trước đây.
Trước tiên Phổ Sầm Tư đưa 337 trở lại phòng thu nhận sinh vật của viện nghiên cứu, rồi đi gặp tổ trưởng của tổ nghiên cứu số năm, giải thích với gã hai ngày gần đây 337 suy yếu, cần phải đợi vài ngày nữa mới có thể tiến hành thí nghiệm.
Tổ trưởng tổ nghiên cứu số năm không dám qua loa, lập tức gật đầu thuận theo.
Phổ Sầm Tư ký hợp đồng xong, đưa 337 vào tay một tổ trưởng khác, lại đến phòng làm việc tìm hai phần tư liệu, mang về nhà nghiên cứu.
337 vẫn nằm trong bao con nhộng, bao con nhộng lại được bỏ trong một không gian tối như mực, giống như vô số lần trước đây.
Chờ đợi nó sẽ là đủ loại đau đớn, có lẽ những vết thương khó khăn lắm mới lành trên cơ thể nó sẽ lại bị dao giải phẫu rạch ra, có lẽ con mắt phải còn lại của nó sẽ bị con người cắt mất.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất của lần này là, Phổ Sầm Tư sẽ trở lại đón nó.