Đứa bé kia chớp con mắt phải còn sót lại, sau đó mới cúi xuống nhìn cơ thể của mình.
"Tôi... Tôi... Hình như... Có chút không chống chế được năng lực của mình." Đứa bé ôm đầu gối, vùi đầu vào trong: "Chóng mặt, tỉnh lại đã ở đây rồi, rất xin lỗi... Người phụ trách..."
Phổ Sầm Tư nhớ đến đống bia rượu hắn cho quái vật nhỏ uống hôm nay: "Mau cút ra đây, kiếm bộ quần áo sạch sẽ mặc vào."
337 trèo ra khỏi tủ, đổi một chiếc áo trắng, mà con dao gấp kia lặng lẽ bị bỏ lại trong tủ.
Phổ Sầm Tư ngồi ở bên giường, 337 không biết phải làm sao cứ đứng đó.
"Mày vào đây kiểu gì?"
"Không biết..."
Loading...
Phổ Sầm Tư cũng không vội, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, bất cứ chuyện gì xảy ra đều là giả.
Huống hồ giấc mộng này hắn đã trải qua rất nhiều lần.
Đứa trẻ trốn trong ngăn tủ, tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, và một gã đàn ông to béo cầm dao.
Con rắn xanh bò từ cánh tay lên trên, ghé vào lỗ tai hắn phun lưỡi, cánh cửa bị tơ nhện dày chặt phong tỏa.
Nhưng lần này lại không có chuyện gì xảy ra, Phổ Sầm Tư cứ thế thoát khỏi cơn ác mộng.
Trước kia giấc mộng này có thể kinh dị được bao nhiêu, thì nó sẽ trở nên kinh dị bấy nhiêu.
Khi hắn tỉnh lại mới năm giờ sáng, Phổ Sầm Tư bèn đi tìm 337 trong bể cá.
Kết quả phát hiện 337 không ở trong bể cá.
Đằng sau gốc cây cao nửa người kia có một cục màu đen, Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, nắm lấy một chiếc xúc tu, bóc cái cục màu đen đó ra.
337 teo nhỏ rất nhiều, còn nhỏ hơn cả lúc Phổ Sầm Tư mang nó từ viện nghiên cứu về.
337 vẫn ở trong giấc mộng, lúc này bị Phổ Sầm Tư kéo một cái thì tỉnh lại, nó bỗng nhảy vào иgự¢ Phổ Sầm Tư, không ngờ giữa chừng lại bị Phổ Sầm Tư nắm lấy.
Xúc tu của 337 bắn ra từ giữa những kẽ tay, nó nhìn Phổ Sầm Tư.
"Sao tự dưng người phụ trách lại biến mất, căn nhà kia thật đáng sợ, luôn có người đuổi theo 337."
Bởi vì da thịt đang dán vào nhau, Phổ Sầm Tư cảm nhận được sự khổ sở của 337.
"Mày làm thế nào để tiến vào thế giới tinh thần của người khác?" Phổ Sầm Tư cố nén cảm giác muốn ném nó xuống: "Còn teo nhỏ nhiều như vậy nữa."
"Thì, thì, thì." 337 suy nghĩ một hồi: "Thì lờ mờ, cứ thế bị kéo vào."
Ngay cả việc bản thân có những năng lực gì, 337 cũng không biết.
Phổ Sầm Tư có hơi không chịu nổi sự ngu ngốc của 337: "Ngay cả việc mày làm thế nào chạy tới thế giới tinh thần của người khác cũng không biết?"
337 nhận ra Phổ Sầm Tư tức giận, thử an ủi cảm xúc của hắn.
Dây thần kinh trong đầu Phổ Sầm Tư như bị thứ gì đó vuốt ve, hắn hơi nheo lại con ngươi hẹp dài, gắt gao nhìn chằm chằm 337 trong tay.
"Nếu mày lại tự tiện xông vào thế giới tinh thần của tao lần nữa." Phổ Sầm Tư không chút thương tiếc, chuyển đầu ngón tay sang cái râu còn lại của 337: "Thì tao sẽ cắt đứt con mắt còn lại này của mày."
Trong thế giới tinh thần chính là toàn bộ những bí mật sâu kín của con người, nhất là kiểu người như Phổ Sầm Tư, lại càng căm ghét việc bị người khác nhìn trộm chuyện riêng tư.
"337 muốn giúp người phụ trách không bị khống chế bởi cảm xúc xấu, hôm qua chuyện có kể, cảm xúc xấu là ngọn nguồn... Phát sinh của tất cả những chuyện xấu."
Cảm giác muốn ném 337 ra khỏi nhà lại tăng thêm hai tầng.
Hắn cười lạnh: "Mày không thể im miệng à?"
"Nhưng mà 337 muốn nói chuyện với người phụ trách, 337 thích nói chuyện với người phụ trách, 337 cực kỳ thích người phụ trách, giống như chuyện kể ngày hôm qua có nói, con người phải biết ơn, cho nên 337 cảm thấy, người phụ trách cứu 337, 337 nên thích người phụ trách."
"Mày nghĩ lại xem mày là người à?"
337 tránh nặng tìm nhẹ: "Huống hồ 337 cũng không xấu, 337 chỉ thiếu một mắt thôi, nếu người phụ trách có thể bỏ thói quen lúc nào cũng mắng 337 này, 337 sẽ càng yêu người phụ trách hơn."
Phổ Sầm Tư nặng nề mà nhéo 337 một cái.
337 gào mồm lên "hu" một tiếng.
______________________________
Cưng quá, bắt đầu biết cãi rùi~