Phổ Sầm Tư híp mắt, nhìn bốn phía xung quanh rồi mới xác định giọng nói đó truyền tới từ 337 đang quấn trên tay hắn.
Hai câu nói kia không phải xuyên qua màng nhĩ tiến vào trong đầu, mà là trực tiếp chuyển tới tinh thần của Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư thu lại dao giải phẫu, đánh giá 337 đang quấn trên cổ tay hắn.
"Lấy mắt ra."
337 thò ra một đoạn râu ngắn, sợ hãi rụt rè nhìn Phổ Sầm Tư.
337 tiếp tục nói: "Xin anh..."
Phổ Sầm Tư rất hứng thú nhìn nó: "Chỉ biết mỗi câu này?"
Loading...
337 lắc lắc râu: "Không phải..."
Phổ Sầm Tư không quên tay mình vẫn bị 337 cuốn lấy: "Buông ra."
337 mất mát rũ râu xuống: "... Nhưng mà nếu vậy anh sẽ không nghe thấy tôi nói chuyện."
Điều khiến cho Phổ Sầm Tư kinh ngạc nhất là, ngay cả cảm xúc 337 cũng có thể truyền lại cho hắn.
Ví dụ như khoảnh khắc vừa dứt lời, hắn cũng cảm nhận được chút cô đơn kia của 337.
Những nhân viên nghiên cứu trong sở nghiên cứu sẽ không bao giờ trực tiếp chạm vào sinh vật ngoài hành tinh, bởi vì không rõ tiếp xúc với bọn chúng có thể bị lây nhiễm gì không.
Dù sao thì chúng đều là sinh vật ngoài hành tinh.
Các nhân viên nghiên cứu cũng không dám lấy mạng mình ra đánh cược.
Phổ Sầm Tư đứng dậy đến phòng tắm, lấy bao tay xuống, bất chấp việc 337 vẫn đang quấn trên tay hắn, giơ tay xuống dưới vòi nước.
Dòng nước lạnh lẽo gột rửa hai tay, 337 chưa từng thấy nước, cảm thấy thật mát mẻ, còn hơi lành lạnh.
Nó thả tay Phổ Sầm Tư ra, rơi xuống bồn rửa tay, nó bỏ xúc tu vào trong nước, rồi nổi lên mặt nước, chơi đến quên cả trời đất.
Đầu tiên Phổ Sầm Tư dùng nước khử trùng xịt lên tay, sau đó mới dùng nước rửa tay rửa lại, chút bọt xà phòng nổi trên mặt nước.
337 run rẩy nhô râu ra, chạm vào mấy cái bong bóng tí hon, bong bóng bị nó đẩy đi, nó bèn y a y a kêu lên.
Tiếng kêu của nó có lẽ là phương diện đáng yêu duy nhất.
"Đừng kêu nữa." Phổ Sầm Tư đang suy tư nên báo lại năng lực này của 337 cho viện trưởng vào khi nào: "Cũng đừng có dùng xúc tu chạm vào tao."
Phổ Sầm Tư không có chút lòng thông cảm nào, hắn nói với 337 đang ngâm mình trong nước: "Mày chỉ cần nghe hiểu những gì tao nói là được, tao không cần biết mày muốn nói cái gì."
337 nhấn chìm cả cơ thể trong nước, chỉ lộ ra cái râu đối mặt với Phổ Sầm Tư.
Nó ở trong nước phun bong bóng, có chút không hiểu ý Phổ Sầm Tư.
Nhưng nó có thể lý giải đại khái.
Năng lực học tập của 337 không hề kém so với con người, nó ngây người ở trong viện nghiên cứu suốt 159 ngày, cũng học được không ít từ ngữ.
Có điều 337 mắc bệnh hay quên nên chỉ nhớ được vài câu.
Ý của con người này là không muốn bị nó chạm vào.
Thế nhưng đã lâu lắm rồi 337 mới gặp được một sinh vật có thể giao tiếp với nó, hoặc là nói theo một nghĩa nào đó, Phổ Sầm Tư là vật sống đầu tiên nó tiến hành giao lưu tinh thần.
Nó không biết nó sinh ra ở đâu, thời khắc nó mở mắt ra đã thấy vũ trụ mênh ௱ôЛƓ, mà nó đang bám vào một mảnh thiên thạch vỡ vụn.
Vũ trụ trống trải lặng thinh, nó theo thiên thạch phiêu bạt, thấy qua vô số tinh cầu với muôn hình muôn vẻ.
Nó chờ mong sẽ có một ngày thiên thạch rơi xuống một hành tinh nào đó, như vậy nó sẽ không cần trải qua những cô độc sâu thẳm ấy nữa.
Quãng thời gian nó trôi trong vũ trụ ấy, là không thể tính được.
Cho đến một ngày, nó nhìn thấy một chiếc thuyền phi hành trong vũ trụ, thiên thạch bị hút vào bên trong chiếc thuyền kia, có vài sinh vật cao lớn đến vây quanh nó.
Những sinh vật kia có hình thể lớn hơn nó rất nhiều, nó duỗi xúc tu ra muốn tiến hành giao lưu tinh thần với bọn họ, thế nhưng lại dọa cho bọn họ chạy mất.
Sau đó nó bị nhốt vào một nơi đen như mực.
337 luôn nghĩ, có phải bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, biểu hiện của nó không đủ dịu dàng nên mới dọa đám con người kia chạy mất không.