Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 17

Tác giả: Misalove_Baby

Sáng nay, Vinh ra sớm cố ý đợi Uyển Ngọc. Trời sáng bảnh vậy mà không thấy bóng dáng cô đâu hết.
Uyển Ngọc bệnh? Vinh thầm lo lắng. Anh vẫn yêu cô tha thiết, Vinh hiểu điều đó. Trái tim của anh chỉ duy nhất có mình cô.
Vinh đứng ngập ngừng trước cánh cổng sắt. Anh có thể mở cửa bước vào, nhưng điều này anh lại thấy ngài ngại sao ấy. Anh và cô đã ly hôn, trở thành người xa lạ mất rồi. Có nên vào?
Cuối cùng Vinh kiên nhẫn đứng đợi. Ngọc ạ! Khi yêu nhau, một ngày không trông thấy nhau dài như ba thu vậy, huống chi đã ba ngày rồi, anh không nhìn thấy em.
Và rồi Uyển Ngọc cũng mở cổng dắt xe. Cô khựng lại khi thấy Vinh, chút reo vui trong lòng:
– Anh tìm em có chuyện à!
Vinh gật đầu:
– Ừ, ba hôm nay không thấy em đi tập thể dục buổi sáng, anh sợ em có chuyện gì.
– Em bận ôn thi.
– Nhưng hình như trông em khộng đươc khỏe?
Vinh nhíu mày nhìn Uyển Ngọc hắt hơi mấy cái, cô vội mở cặp xách lấy khăn:
– Xin lỗi anh.
Vinh ái ngại:
– Em bị cảm mà đã đi bác sĩ hay uống thuốc gì chưa?
– Sáng nay em đã uống thuốc. Thôi, em đi đây.
Uyển Ngọc lại hắt hơi và ho khúc khắc. Vinh giữ đầu xe của cô bảo:
– Em vào nhà mặc thêm áo khoác đi, không nên ăn mặc phong phanh. Trời tháng này có bấc non rồi. Cảm đấy.
Không nói gì cả, Uyển Ngọc quay xe vào, Vinh đi theo cô. Anh xúc động nhìn lại mọi thứ, nơi này từng chứng kiến những ngày hạnh phúc của anh vả cô, dù ngắn ngủi nhưng chắc chắn suốt đời anh không bao giờ quên.
Vinh cứ đứng lặng với bao cảm xúc và hồi tưởng ...
Xoảng ... Có vật gì rơi ngã bên trong, Vinh giật mình vội chạy vào, Uyển Ngọc đang ngồi bệt xuống chỗ cửa phòng, bình hoa trên bàn dường như bị cô quệt ngã đổ văng tung tóe trên nền gạch. Mắt Uyển Ngọc nhấm lại, mặt cô tái xanh. Vinh hốt hoảng:
– Ngọc! Em sao vậy?
– Em ... chóng ... mặt ...
Vinh vội bế cô đi ra phòng khách đặt nằm lên ghế dài, anh vội vàng đi tìm chai dầu gió. Bước qua cửa phòng ngủ, Vinh đứng lại vì căn phòng vẫn y nguyên chăn nệm. Bức ảnh cưới vẫn treo trên tường, cô cười e ấp nép vào vai anh. Vinh xúc động đến lặng người.
– Anh Vinh ... tìm ... thấy ... dầu không?
Tiếng của Uyển Ngọc vang lên yếu ớt ngoài phòng khách, Vinh giật mình ờ một tiếng. Anh nhìn thấy ngay chai đầu gió trên đầu giường, vội cầm lấy đi ra.
Đổ dầu vào lòng bàn tay xong, Vinh xoa lên thái dương cho Uyển Ngọc xoa cả hai tay và hai chân lạnh ngắt. Anh xoa mãi cho đến khi ấm hai bàn chân lên.
– Em thầy đỡ chóng mặt chưa?
– Dạ, đỡ rồi.
– Tay chân em lạnh, nhưng mặt em lại đỏ. Hay là anh đưa em đi bác sĩ nghen?
– Em nằm một chút sẽ đỡ, không sao đâu. Có lẽ tại em tắm lâu, tối lại ngồi bên ngoài đến khuya.
– Ở có một mình, em phải biết tự lo cho mình chứ. Em uống thuốc gì rồi?
– Panadol.
– Như thế này không hết đâu, để anh đưa em đi bác sĩ. Em mặc thêm áo ấm vào, anh đưa đi.
– Anh vào phòng lấy áo giùm em được không?
– Đựợc!
Vinh vào phòng mở tủ lấy áo. Trong lòng anh là cái cám giác chưa bao giờ anh rời xa nơi này từ nhiều tháng qua, vẫn thân thiết. Anh lắc mạnh đầu đóng tủ lại, tay cầm cái áo khoác đi ra, đưa cho Uyển Ngọc.
Mặt cô mỗi lúc như đỏ nhiều hơn, thế mà cô vẫn kêu lạnh. Vinh phải dìu cô ra xe:
– Em ráng chịu một lúc.
Xe đến phòng mạch thì Uyển Ngọc gần như mê đi. Vị bác sĩ khám xong, Vinh lo âu:
– Cô ấy bị sao vậy bác sĩ?
– Cảm nặng, uống thuốc và nghỉ ngơi. Có một phương pháp cắt cảm thông dụng, anh nên cạo gió cho cô ấy.
– Dạ.
Đưa Uyển Ngọc về nhà, Vinh pha ly sữa nóng ép Uyển Ngọc uống với thuốc. Cô mở mắt ra nhìn anh, rồi đôi dòng nước mắt tuôn ra.
– Em nhớ bà ngoại quá.
Cô yếu đuối gục đầu vào vai anh. Anh vỗ nhẹ lên lưng cô. Biết nói gì đây?
Uyển Ngọc nghẹn ngào:
– Hồi đó, ngoại hay mắng khi em tắm lâu. Mỗi lần tắm lâu là em bị bệnh, cả đêm ngoại phải lo cho em. Bà cạo gió cảm cho em rát đau, nhưng sau đó em lại hết bệnh.
– Em muốn ... anh cạo gió cắt cảm?
– Anh có làm đươc không?
– Được nhưng anh không biết cạo như thế nào.
– Anh bấm mạnh vào chỗ cổ em như thế này nè.
Vinh lúng túng làm theo, anh sửng sốt vì những vệt đỏ bầm hằn lên cổ Uyển Ngọc.
– Em có đau lắm không?
– Không, dễ chịu lắm.
Hai mắt Uyển Ngọc nhắm nghiền lại, cô thi*p đi từ lúc nào không hay ...
Mùi tiêu hành từ bên ngoài xông lên thoang thoảng. .... Uyển Ngọc cựa mình thức giấc ánh sáng bên ngoài hất qua cửa sổ, căn phòng của cô tối nhờ nhờ.
Uyển Ngọc ngồi dậy, cảm giác váng vất khó chịu không còn nữa.
Ai ở dưới bếp? Vinh! Uyển Ngọc kêu khẽ, quên mất mình đang ốm, Uyển Ngọc chạy nhanh ra. Cô xúc động đến lặng người vì Vinh đang nấu gì đó. Nghe tiếng động, anh quay lại:
– Em khỏe chưa? Còn chóng mặt hết? Em sốt cao cả ngày, anh phải gọi bác sĩ đến
Vinh chùi tay vào cái khăn đi lại đỡ Uyển Ngọc ngồi xuống ghế:
– Em không nên ở một mình, lỡ như bệnh ai lo cho em?
– Anh ... ở đây suốt ngày nay không đi làm à?
– Đâu cô sao! Anh đang định nếu em không bớt, anh gọi mẹ tới.
– Em bớt rồi.
– Vậy em súc miệng ăn miếng cháo cảm. Anh bỏ gừng và tiêu nhiều, em ăn xong sau đó uống thuốc, chắc sẽ khỏe.
Uyển Ngọc cảm động:
– Cám ơn anh. Vinh à! Không bao giờ em nghĩ là anh muốn em phải ૮ɦếƭ, nhưng tại sao ...
Nước mắt Uyển Ngọc tuôn ra:
– Anh biết không, cho đến bầy giờ nhớ cái giây phút đó em vẫn sợ. Anh bịt mặt và người trần, em cứ ngỡ anh đùa. Anh tới lôi em chạy phăng phăng ra biển nước, sóng đánh ào ạt, rồi thốt nhiên anh nắm hai vai em nhấn mạnh xuống nước. Người đó không thể nào là anh có đúng không anh?
– Bây giờ anh nắm hai vai em thử nhấn xuống xem, có khác đôi bàn tay khi ấy không nhé?
Vinh ấn hai tay mình lên vai Uyển Ngọc và dò chừng phản ứng trên gương mặt có, cô quơ tay kêu khẽ:
– Em nhớ anh không bao giờ chịu đeo đồng hồ, nhưng hôm đó tay em chạm vào tay anh có đeo đồng hồ.
– Còn gì nữa không?
– Không. Lúc đó sự hoảng loạn của em tột cùng.
– Anh rất yêu em Ngọc ạ! Thế thì tại sao anh lại phải Gi*t em?
– Vậy thì tại sao anh nói đi? Vinh ạ! Em sẵn sàng ૮ɦếƭ nếu như anh muốn em ૮ɦếƭ. Bởi vì sau khi ly hôn, em mới nhận ra cuộc đời em thật trống, thật hụt hẫng, không còn ý nghĩa gì cả.
– Anh không có lý do nào để sát hại em cả. Em là vợ của anh, những gì của em là của anh và của anh là của em. Anh chưa bao giờ nghĩ đồng tiền là tất cả.
Có một người nào đó muốn chúng ta bỏ nhau và họ đã thành công.
Uyển Ngọc kêu lên:
– Muốn chúng ta bỏ nhau? Vũ Hoàng ư?
– Anh không biết. Chúng ta chẳng có bằng cớ nào cả. Còn anh thì không thể nào chứng minh mình vô tội, nhưng tự lương tâm anh không hổ thẹn là đủ. Kẻ nào bất cóc chúng ta chính là kẻ muốn chúng ta bỏ nhau.
Nước mắt Uyển Ngọc tuôn ra nhiều hơn, cô thổn thức:
– Em tin anh. Có phải anh rất giận em?
– Anh không giận em, nhưng anh đau lòng.
– Em cũng rất đau lòng khi người mình yêu thương nhất hiểu lầm mình là kẻ xấu.
– Em xin lỗi.
– Lời xin lỗi của em còn sớm, biết đâu anh là người xấu thì sao?
– Bây giờ dù anh là người xấu, em cũng vẫn yêu anh. Chưa bao giờ trái tim em thôi nghĩ đến anh cả.
– Cũng chưa bao giờ anh thôi nghĩ đến em.
– Có thật không anh?
Vinh hôn nhé lên đôi mắt đẫm nước mắt, thay cho câu trả lời. Uyển Ngọc run lên, tiếng khóc thành nghẹn ngào nức nở rồi im bặt bởi đôi môi nhớ thương của anh quyện vào môi cô. Lâu lấm mới có hương vị ngọt ngào của nụ hôn. Môi rời môi rồi lại tìm nhau, vòng tay anh ôm qua thân thể cô rồi anh nhẹ bế cô lên đôi cánh tay chắc khỏe của anh, đi về căn phòng ngày nào của họ.
Những nụ hôn phủ lên thân thể Ngọc, như biến cô tan chảy thành nước. Cô khóc nức nỡ trong vòng tay anh, và hình như cô gọi tên anh. Trong phút giây cháy bỏng, hai người trở thành một tinh thể khóng thể nào xa rời nhau ...
Uyển Ngọc thức dậy lần nữa, dường như cô vừa trải qua giấc mơ đẹp tuyệt vời. Vòng tay anh thật chặt thật đam mê ôm siết lấy cô anh thì thầm:
chưa bao giờ anh hết yêu cô cả.
Mộng hay thật? Uyển Ngọc vùng dậy. Không có mùi hành tiêu dưới bếp, cũng không có anh dưới bếp, mà chỉ có cô và căn nhà lớn rộng quạnh quẽ. Uyển Ngọc chạy nhào ra phòng khách, ra bên ngoài, cô gọi to thất thanh:
– Anh Vinh! Anh ở đâu.
Im lặng, Chỉ có con MiMi chạy vào cọ nhẹ vào chân cô thè lưỡi liếm tay cô.
Uyển Ngọc bất lên khóc nức nở. Lẽ nào là mơ?
Chăn gối lệch lạc và chỗ nằm bên còn thoảng mùi hương của anh. Tôi mơ hay đó 1à sự thật?
– Tặng em.
Vinh chìa bó hoa hồng to che gần hết cả gương mặt anh. Anh cười:
– Không nhận à?
Thu Cúc bừng tỉnh sau phút sửng sốt. Cô vội ôm bó hoa và ôm cả Vinh, ríu rít:
– Sao không nhận! Em từng mong đợi một ngày anh tìm em với bó hoa hồng thật lãng mạn mà. Cám ơn anh.
Cô hôn vào má vinh nồng nàn. Anh cười, hôn nhẹ lại vào má cô:
– Em biết hai ngày nay anh đi đâu không?
– Không. Đi đâu hả anh?
– Đi điều tra vụ bắt cóc và vụ Uyển Ngọc bị nhấn xuống biển. Anh cần nhanh chóng điều tra làm rõ, sau đó mới yên tâm để toàn tâm toàn ý là chồng em.
– Thật không anh?
Thu Cúc reo lên. Vinh mỉm cười:
– Có bao giờ anh nói dối em chưa. Anh muốn cưới em, để cho Uyển Ngọc biết dù cô ấy có còn tài sản anh cũng chẳng màng.
– Cô ta còn tài sản gì nữa khi ngu ngốc hiến hết tiền mình có cho làng cô nhi?
– Em lầm rồi, cô ấy còn sở hữu một tài sản to hơn nữa. Số là ba mẹ của có ấy khi rơi máy bay, công ty bảo hiểm chưa kịp làm thủ tục bồi thường. Bảo hiểm này lên đến mấy triệu USD.
Thu Cúc sửng sốt:
– Vậy cô ta vẫn là tỷ phú?
– Dĩ nhiên.
– Anh không vì vậy mà bỏ em?
– Em cho anh là kẻ tham tiền à?
– Dĩ nhiên là không. Ôi! Em mừng quá Vinh ơi, em mơ hay thực vậy?
– Thực chứ, bằng cớ là em đang ôm anh nè. Mở mắt ra đi!
– Chúng mình sẽ cưới nhau hả anh?
– Ừ. Em muốn làm đám cưới như thế nào?
– Thật lớn đi, em muốn mặc áo cưới màu trắng.
– Nhưng chờ Uyển Ngọc lãnh tiền bảo hiểm đã em nhé. Không lâu đâu. Để anh nhờ người đến văn phòng luật sư đoàn, bảo họ xúc tiến nhanh.
– Em quen luật sư Vũ Hoàng, để em bảo anh ta cho.
– Ờ, em giúp Uyển Ngọc, cũng như giúp chúng ta vậy.
Chia tay với Vinh, Thu Cúc vội vù đi tìm Vũ Hoàng.
– Em có tin này cho anh hay nè.
– Tin gì? Lúc này ngon cợm ngọt canh nên bỏ rơi anh, em đừng có quá đáng nghe Cúc.
– Bỏ cái giọng hăm he của anh đi! Uyển Ngọc có một số tiền lớn đến ba triệu USD của công ty bảo hiểm, đây là số tiền bảo hiểm nhân thọ của ba và mẹ Uyển Ngọc.
Vũ Hoàng thảng thốt:
– Em bắt nguồn tin này ở đâu vậy?
– Chính Vinh cho em biết. Anh ấy bảo khi nào Uyển Ngọc lãnh số tiền đó, ảnh sẽ lập tức cưới em. Anh mau xúc tiến giúp Uyển Ngọc đi.
– Coi chừng tin ... vịt cồ đấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc