Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 13

Tác giả: Misalove_Baby

Chờ cho Uyển Ngọc lau nước mắt xong, Vũ Hoàng mới từ từ cho xe lăn bánh. Đoạn đường anh ta đi đã thành công phân nửa, một cô gái ngốc nghếch và dễ tin như Uyển Ngọc thì cái đích anh ta nhắm đến không khó mấy.
Xe về đến nhà. Cửa mở, xe Vinh đậu bên ngoài, nếu như điều này xảy ra lúc Uyển Ngọc chưa rõ mặt trái của chồng mình, cô sẽ rất vui. Nhưng bây giờ sự có mặt của anh không còn nghĩa lý gì nữa. Cô mở cửa xe bước xuống.
Vũ Hoàng vờ ái ngại:
– Lẽ ra anh không nên đưa em về, Vinh sẽ nghi ngờ em hơn nữa.
Uyển Ngọc lạnh lùng:
– Nghi ngờ em hay không, không còn quan trọng nữa. Cám ơn anh đã đưa em về.
Vâng. Vậy anh về đây. Có gì em điện thoại cho anh.
Nói là đi về nhưng Vũ Hoàng chưa vội về anh ta dềnh dàng ra cố tình cho Vinh thấy mình mới chịu lái xe đi.
Uyển Ngọc đi chậm chạp vào nhà, cô không biết mình nên có thái độ nào với Vinh. Anh đứng lên gườm gườm nhìn cô:
Bây giờ thì công khai rồi, không cần giấu giếm nữa có phải không?
– Tôi chẳng có gì công khai hay giấu giếm anh cả. Tôi đến công ty tìm anh, lúc đi về gặp Vũ Hoàng, anh ấy đưa tôi về giùm.
Vinh châm biếm
– Bây giờ thì công khai rồi, không cần giấu giếm nữa có phải không?
– Tôi chẳng có gì công khai hay giấu giếm anh cả. Tôi đến công ty tìm anh, lúc đi về gặp Vũ Hoàng, anh ấy đưa tôi về giùm.
Vinh châm biếm:
– Tình cờ dữ vậy sao? Tôi nói ly hôn nhưng không dễ dàng ly hôn để cho cô đến với hắn. Trên pháp luật cô vẫn là vợ tôi, đừng có đi ngang về tắt.
– Tôi chẳng đi ngang về tắt gì cả.
– Bây giờ còn trả lời trả treo với tôi. Uyển Ngọc, sự thật cô là con người gì hả? Khi tôi nói tôi muốn cưới cô, cô bảo đã thất thân với hắn, nhưng cho đến cái hôn cô cũng không biết. Làm vợ của tôi, cô vẫn gặp hắn tại sao vậy?
– Tôi nghĩ là anh biết hơn tôi?
Vinh la lên:
– Nè, đừng có tôi tôi, tôi ghét kiểu xưng hô này.
Uyển Ngọc bỏ đi vào phòng, Vinh tức giận bước theo:
– Đang nói chuyện với tôi sao bỏ đi?
Uyển Ngọc nghẹn ngào:
– Tôi không nghĩ giữa tôi và anh tại sao lại như thế này. Chưa bao giờ tôi hết yêu anh, nhưng anh thì lại khiến tôi quá thất vọng.
Bỏ mặc Vinh đứng đó, Uyển Ngọc đi lại bên cửa sổ mở rộng ra, cô đứng bất động và để cho những giọt nước mắt tràn ra. Vinh đứng nhìn vợ hoang mang.
Cô có thật sự yêu anh? Trái tim của cô có hoàn toàn chỉ có một mình anh? Ngập ngừng, anh bước lại sau lưng cô:
– Em nói em yêu anh?
– Phải đợi em lặp lại lần nữa sao? Còn anh, ba ngày nay có lẽ rất vui vẻ.
– Anh thề với em là anh có uống rượu với Thu Cúc, nhưng cô ấy là cô ấy và anh là anh. Anh thề đó.
– Lời thề quan trọng lắm sao?
– Em phải tin anh, cũng như anh đã suy nghĩ ba ngày nay, không có lý nào em yêu Vũ Hoàng mà lại chịu làm vợ anh.
Uyển Ngọc la lên:
– Em yêu Vũ Hoàng hồi nào? Chính em cũng không hiểu tại sao anh cáu gắt mắng em, bảo em hãy mở cửa chính mời Vũ Hoàng vào nhà. Nếu yêu Vũ Hoàng, không bao giờ em 1ấy anh cả.
– Ngọc ơi! Anh điên lên vì em.
Vinh dang tay ôm Uyển Ngọc, anh ghì mạnh cô vào lòng:
– Đôi ba lần anh anh bắt gặp Vũ Hoàng lảng vảng trước nhà, rồi một lần anh gặp hắn leo rào từ trong nhà ra, em bảo anh nghĩ như thế nào đây? Anh ghen, anh ghen vì quá yêu em.
Lẽ ra Uyển Ngọc phải thật cảm xúc, nhưng sao lòng cô lạnh quá.
– Anh yêu em thật?
– Thật. Ba ngày nay anh đã tự hỏi mình anh có thể sống mà không có em?
Anh chìm ngập vào men rượu, càng say càng đau khổ.
– Nếu như ...
Uyển Ngọc lắc đầu, cô muốn hỏi anh nếu cô là một cô gái nghèo không có tài sản, liệu anh có yêu cô đến như thế, nhưng sao cổ họng cô nghẹn lại, nghi ngờ người mình yêu là một điều đau lòng. Và điều tàn nhẫn, vô cùng khi nhận tình yêu gian dối. Lời nói say đắm kia, anh vừa nồng nàn thốt ra là giả dối hay xuất phát từ trái tim chân thành?
– Ngọc ...
Vinh cúi tìm môi Ngọc, anh hôn cô:
– Chúng mình quên hết những chuyện cũ đi nghen em.
Nụ hôn dài, Uyển Ngọc cố xua tan tất cả lời nói của Vũ Hoàng, cô khóc thổn thức:
– Em chưa bao giờ biết gian dối, anh cũng đừng gian dối em nghen Vinh.
– Không bao giờ anh gian dối em, anh thề.
Uyển Ngọc khép mắt lại đón nhận nụ hôn nồng. Cô yêu anh và muốn anh yêu cô cũng bằng một tình yêu chân thật. Vinh sung sướng siết mạnh Uyển Ngọc vào lòng, áng mây xám lại một lần nữa bay đi xa
Vinh đã ngủ. Uyển Ngọc nằm nghiêng người ngắm Vinh, như tìm điều giả đối trên gương mặt chồng mình.
Bí ẩn quá, giá như cô hiểu được anh thì hay biết bao.
– Ngọc à! Em ngắm anh lâu rồi nghen.
Vinh he hé mắt, anh cười:
– Bộ em tưởng anh ngủ hả? Anh còn thức đó cưng.
Anh vòng tay, kéo cô vào lòng.
– Chúng mình đi biển chơi không, ngày mai về? Lúc nào anh cũng muốn mang lại hạnh phúc cho em cả.
Uyển Ngọc mỉm cười:
– Anh muốn đi thì mình đi. Hồi sáng này ba hỏi em, chúng mình đi hưởng tuần trăng mật vui không. Nếu như còn mệt anh cứ ớ nhà nghỉ.
– Ngày mốt anh mới đi làm. Từ hôm cưới nhau, hết Thu Cúc tự tử rồi tụi mình giận nhau, có hưởng tuần trăng mật gì đâu. Bây giờ anh muốn 1àm điều này.
– Hay là ... đi Châu Âu đi.
Vinh bật cười:
– Cưng ơi! Vợ chồng mình đâu có giàu như vậy. Đi chơi biển cũng lãng mạn.
– Nhưng em có tiền.
Lần này Vinh cười to lên:
– Định nói với anh như là câu nói em đã “hư” với Vũ Hoàng à? Cô bé cưng của anh, em tốc vừa thôi.
Uyển Ngọc vờ cười theo, nhưng mắt cô nhìn Vinh. Không có lý nào anh không biết anh có cô vợ tỷ phú. Cô muốn đi Châu Âu nhưng anh cứ tưởng cô đùa và lúc nào cũng bảo cô tốc tốc, tưng tưng. Liệu Vũ Hoàng nói có đúng sự thật? Nghi ngờ người mình yêu gian dối có lẽ khổ sở còn hơn mang trên người cái án tử hình nữa.
– Ngọc này! Em thích mình có con không, anh đang rất muốn điều đó.
Uyển Ngọc lăn người qua, cô đùa:
– Em thích là mình đi du lịch bây giờ hà.
– Tối tối mình ra Vũng Tàu, đi ngắm biển Vũng Tàu mới lãng mạng em ơi.
– Em tắm biển nữa nghen.
– Ừ! Nhưng bây giờ thì anh muốn hôn em thôi, vợ của anh.
Những nụ hôn ấm nóng và vòng tay cho Uyển Ngọc tạm quên đi tất cả ...
Hai người khởi hành đi biển vào buổi chiều. Xe rời thành phố ồn ào và nắng bụi. Uyển Ngọc ngồi đựa vào vai Vinh, cô ngắm hai bên đường mơ màng. Vinh lái xe, chốc chốc lại cúi hôn vào má vợ.
– Em buồn ngủ ngủ đi. ĐếnVũng Tàu, anh đánh thức em dậy.
– Em muốn ngắm cảnh hai bên đường ở với ngoại, bà giữ em kỹ lắm, ít cho em đi đâu, cho nên bây giờ được đi ra ngoài như thế này, em thích lắm. Em có cảm giác và mơ ước, nếu có cánh, em sẽ bay lên thật cao và nhìn xuống, chắc là thích lắm.
– Em lãng mạn thế mà anh cứ nghĩ em rất thực tế.
Xe đến Vũng Tàu. Đã đặt phòng xong nên cả hai không vội đến khách sạn mà xuống bãi biển. Buổi chiều nắng nhàn nhạt, gió thổi mạnh. Uyển Ngọc thích thú cởi giày chạy chân trần trên cát. Cảm giác dưới chân mát lạnh, Uyển Ngọc chạy tung tăng hồn nhiên, cô hét to lên:
– Thích quá anh Vinh ơi. Chúng mình đi tắm đi.
– Ừ, để anh lên xe lấy áo tắm. Em ở đây nghen.
– Dạ.
Còn một mình, Uyển Ngọc thích thú lấy chân đá xuống biển cho nước bắn lên cao. Từng đợt sóng biển tràn vào ào ạt lồi rút đi Uyển Ngọc đi lần xuống hơn nữa.
– Ngọc!
Dưới nước biển một người trồi lên, иgự¢ trần, mặt lại che mặt nạ Tề Thiên.
Ngỡ là Vinh, Uyển Ngọc bật cười:
– Muốn làm em giật mình hả, còn lâu à. Anh ta nắm tay Uyển Ngọc lôi chạy đi phăng phăng ra tới tận ngoài xa. Uyển Ngọc hoảng sợ kêu lên.
– Anh Vinh, bỏ em ra, anh làm gì vậy?
Nhưng cô ngỡ ngàng bởi đôi mắt dữ tợn quắc sáng sau cái mặt nạ khỉ, và bàn tay kia như gọng kềm ấn mạnh đầu cô xuống nước, ấn mạnh ấn mạnh. Tiếng kêu của Uyển Ngọc ú ớ, cô càng kêu nước biển càng tràn vào miệng cô. Kinh hoàng, Uyển Ngọc mím môi lại ... May là bàn tay ác độc buông cô ra. Uyển Ngọc chạy nhanh vào bờ, cơ té quỵ trên cát trước đám đông.
– Uyển Ngọc! Em đâu?
Vinh len vào đám đông. Anh hốt hoảng khi nhìn thấy Uyển Ngọc nằm dã dượi trên cát, nét mặt kinh hoàng như vừa xảy ra chuyện gì.
– Ngọc! Em sau vậy?
Nhưng Vinh vừa sụp xuống lo lắng, Uyển Ngọc vội lăng qua, dù cô đã mệt đuối.
– Đừng ... đừng lại gần tôi!
Vinh ngẫn ngơ. Chuyện gì đã xảy ra mà Uyển Ngọc tỏ vẻ khi*p đảm như vậy. Anh càng muốn lại gần thì cô càng muốn xa ra, hai tai cầu cứu đám đông.
Vinh ngơ ngác:
– Ngọc! Em làm sao vậy. Anh lên xe lấy quần áo tắm, chuyện gì đã xảy ra?
– Anh đưa điện thoại cho tôi.
Không hiểu gì hết, Vinh móc lấy điện thoại đưa cho cô. Uyển Ngọc run rẫy bấm số gọi cho Vũ Hoàng.
– Hãy đến cứu em, em sợ lắm.
Vũ Hoàng? Uyển Ngọc gọi điện cho Vũ Hoàng, cô tỏ vẻ kinh sợ anh. Vinh như rơi từ trên trời rơi xuống, anh đã làm điều gì khiến cô kinh sợ, từ chối chồng mình và cầu cứu một gã đàn ông khác? Vinh vừa định đưa tay kéo Uyển Ngọc, một bàn tay đã nắm tay anh lại, Vũ Hoàng nghiêm mặt:
– Anh đã khiến cô ấy kinh sợ, còn muốn làm cho cô ấy sợ nữa hay sao? Uyển Ngọc, em đừng sợ.
Uyển Ngọc lao về phía Vũ Hoàng, cô núp vào sau lưng Vũ Hoàng.
– Anh Hoàng! Làm ơn đưa em trở về Sài Gòn giùm, em ...sợ lắm.
Như có một gáo nước lạnh dội vào mặt Vinh, anh sững sờ nhìn Uyển Ngọc rồi chợt nổi giận:
– Em có thái độ này là sao Ngọc?
Vũ Hoàng dang tay ngăn Vinh, dùng thân mình như che chở cho Uyển Ngọc, cười khẩy nhìn Vinh:
– Anh hỏi Uyển Ngọc tại sao à? Uyển Ngọc, em nói xem.
Uyển Ngọc lắc đầu, nước mắt cô bắt đầu tuôn ra, cô nhìn Vinh ai oán:
– Anh đừng ép em nói ra. Những gì anh vừa gây ra cho em thật kinh tởm.
Anh Hoàng, làm ơn đưa em về ngay Sài Gòn.
Vinh tức giận:
– Em phải nói cho rõ, em là vợ anh tại sao có thể đi với người đàn ông khác?
Vũ Hoàng cười mỉm:
– Em nói ra đi Ngọc.
Uyển Ngọc vẫn lắc đầu, cô khóc nhiều hơn. Hết chịu nổi, Vinh hét lên:
– Anh điên vì em mất. Lúc chiều chúng ta rất vui vẻ kia mà.
Vũ Hoàng nhân cơ hội Vinh đang tức giận vội lôi cô chạy đi về hướng xe mình, lên xe và lập tức lái đi. Độ chừng Vinh, không theo đươc, Vũ Hoàng cho xe chạy chậm lại:
– Trông em rất hoảng loạn, có chuyện gì vậy Ngọc?
Uyển Ngọc chỉ lo khóc, cô quên hỏi vì sao Vũ Hoàng lập tức có mặt tại nơi này. Đầu cô lắc nguầy nguậy:
– Anh đừng hỏi em, em sợ lắm.
Vũ Hoàng thở dài:
– Em không nói anh cũng suy đoán được, người ta nói em từ dưới biển chạy lên hoảng sợ. Có phải Vinh muốn nhân trời tối nhấn chìm em xuống biển. Em nghĩ xem nếu lúc nãy em chìm xuống biển, điều gì xảy ra?
Ngừng lại một chút để xem phản ứng của Uyển Ngọc, Vũ Hoàng tiếp:
– Nếu như ... em ૮ɦếƭ, tất cả tài sản của em, ai sẽ là người thừa kế?
Uyển Ngọc bưng mặt. Thật kinh tỏm. Vinh vừa nói yêu cô vừa muốn Gi*t cô ૮ɦếƭ. Uyển Ngọc không sợ ૮ɦếƭ, nhưng nếu phải ૮ɦếƭ vì lòng dã thú của Vinh, lòng cô đau đớn quá. Cô yêu anh còn hơn yêu bản thân cô nữa kia mà.
Vũ Hoàng nắm bàn tay Uyển Ngọc siết nhẹ:
– Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Chính vì em đã quá tln tưởng anh ta nên anh phải âm thầm theo sau lưng em, bảo vệ em. May mà hôm nay anh đến kịp lúc. Nếu không, em đã bị chính người em yêu thương nhất, sát hại em.
Uyển Ngọc gục đầu lên vai vũ Hoàng khóc nức nở. Bây giờ chỉ cô Vũ Hoàng là người thân duy nhất. Còn Vinh thật kinh tởm và đáng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc