– Nó về tới đó. Hành động đi!
Vũ Hoàng gật đầu:
– Được! Mày biến đi!
Vũ Hoàng leo vội vào bên trong, rồi mở cửa rào bước ra, đúng lúc Vinh dừng xe lại, Hoàng làm như giật nãy người, đầu cúi gằm và tay kéo nón kết sâu xuống, bước đi nhanh.
Vinh bước xuống xe, anh cau mày nhìn theo dáng Vũ Hoàng. Anh ta vừa từ trong nhà anh đi ra, vậy là Uyển Ngọc vừa tiếp anh ta. Anh ta còn lý do nào để gặp Uyển Ngọc khi cô đã là vợ của anh rồi?
Vinh tức giận mở mạnh cổng rào rộng ra, lái xe vào. Uyển Ngọc đâu không thấy ra đón anh? Hay là cô đang vội phi tang dấu tích của tên luật sư lưu manh?
Đồ khốn kiếp! Vinh muốn quát lên vì giận, đường đường là một luật sư, song anh ta lại cư xử như một tên trộm, tới lui với một phụ nữ đã có chồng.
Vinh lấy chìa khóa mở cửa đi vào nhà, Uyển Ngọc đang ngủ gà ngủ gật trên ghế xa-lông ở phòng khách. Vinh đứng nhìn nhìn Uyển Ngọc, cô vừa tiếp Vũ Hoàng hay là anh ta vào mà cô chẳng hay vậy?
Như linh cảm có người nhìn mình, Uyển Ngọc mở choàng mắt ra:
– Anh Vinh! Anh mới về hả?
– Sao em ngủ không vào phòng mà ngủ lại nằm ở đây?
– Em đợi anh, với lại cửa rào khóa lo gì?
– Em không nghĩ là có người leo vào à?
– Ai lại thế xưa nay ở đây yên tịnh mà. À! Thu Cúc sao rồi hả anh?
Vinh nhìn Uyển Ngọc đăm đăm. Cô không có vẻ gì đóng kịch cả, mà là vẻ mặt của người mới vừa ngủ dậy. Không có lý nào cô còn có mối liên hệ nào với Vũ Hoàng. Vinh ngồi xuống ghế, những câu hỏi vẫn lảng vảng trong đầu anh.
Uyển Ngọc ngồi dậy:
– Anh uống nước không, em đi lấy cho anh?
– Ờ cũng được. Ngọc này ... chúng mình dời tuần trăng mật tháng sau đi được không. Mẹ của Thu Cúc năn nỉ nên anh thấy khó xử quá.
Uyển Ngọc hồn nhiên gật đầu:
– Được mà? Đi Đà Lạt hay ở đây thì chúng mình vẫn bên nhau.
– Em cho anh lo cho Thu Cúc à?
– Em đã là vợ anh, em nghĩ anh sẽ lo cho chị ấy với tình bạn. Hơn nữa, em nghĩ học mấy ngày nay rồi.
Nói xong, Uyển Ngọc đi vào trong, Vinh nhìn theo. Anh thích Uyển Ngọc ngăn lại, anh muốn cô nói cô lo anh sẽ xiêu lòng vì thương hại Thu Cúc. Nhưng sao cô chẳng tỏ thái độ gì cả. Hay là cô còn lưu luyến Vũ Hoàng. Những ý nghĩ ấy làm Vinh không vui chút nào. Mới tối qua anh đang ở trong thiên đường hạnh phúc, sao bây giờ thiên đường này không cho anh cảm giác hạnh phúc nữa.
Uống ly nước, Vinh kêu mệt kéo Uyển Ngọc vào phòng:
– Sáng giờ em làm gì hả Ngọc?
– Em xem lại bài học và sau đó ngồi đợi anh.
Không làm gì cả? Nếu như có ai đến nhà mình, em phải tiếp họ?
Uyển Ngọc phì cười
– Làm gì có.
– Vậy mà lúc mới về anh ... cứ tưởng nhà mình có khách.
Vinh cố quên hình bóng.Vũ Hoàng, ôm Uyển Ngòc vào lòng.
– Ngủ đi em! Em đừng đi đâu cả nhé, anh thích được ngủ ôm em như thế này.
Uyển Ngọc mỉm cười rúc vào lòng Vinh, những buồn phiền vì đợi mong anh tan biến đi nhường lại cảm giác ấm áp hạnh phúc
– Đứng lại!
Vinh quát lớn, anh phóng nhanh đến và giật phăng cái mũ đội sùm sụp trên đầu kẻ vừa leo ra từ hàng rào nhà mình, anh kêu lên, chân lùi lại:
– Vũ Hoàng, đến đây làm gì?
Vũ Hoàng không trả lời mà đẩy Vinh sang một bên để đi. Vinh tức giận níu cánh tay Vũ Hoàng lại:
– Anh leo rào từ trong nhà tôi ra như một kẻ trộm, mà lại không trả lời câu hỏi của tôi à. Tại sao anh phải leo rào mà không đường hoàng ra vào nhà tôi?
Vũ Hoàng khinh khỉnh:
– Vì Uyển Ngọc thích như vậy nên tôi đã làm theo ý cô ấy. Anh không biết cô ấy là người thích cảm giác mạnh à?
– Anh có biết anh nói gì không?
– Biết! Nhưng sao nào, chúng tôi vẫn còn mối quan hệ với nhau đấy, anh sẽ làm gì chúng tôi? Đưa chúng tôi ra công luận à? Tôi xấu anh cũng xấu.
Lần này Vũ Hoàng đẩy mạnh Vinh ra lần nữa, anh ta leo lên chiếc xe đợi sẵn phóng đi mất tăm. Vinh nghiến răng nhìn theo. Anh ta nói như vậy là sao?
Mở mạnh cửa, Vinh vào nhà mình, anh đi ộc vào phòng, đúng lúc Uyển Ngọc đi ra, cô cười với anh:
– Nghe tiếng mở cửa em biết là anh ngay. Hôm nay sao anh về sớm vậy?
Vinh mai m**:
– Anh về sớm? Anh nghĩ là anh về muộn đấy chứ. Anh vừa tóm tên ăn trộm nhưng lại không bắt quả tang hắn đang ăn trộm nên thua nó.
Uyển Ngọc nhíu mày:
– Anh nói ăn trộm ở đâu?
– Ngay tại nhà mình.
– Ngay tại nhà mình? Đâu?
– Chạy thoát rồi. Lần sau, em bảo gã ăn trộm không cần phải leo rào nữa.
Tưởng là Vinh nói đùa, Uyển Ngọc cười phá lên:
– Anh muốn chọc cho em cười đúng không. Em vui lắm khi anh về nhà có những mẩu chuyện nho nhỏ như thế này.
Uyển Ngọc sà vào ôm cổ vinh, song anh đẩy mạnh cô ra, xẵng giọng:
– Em bỏ cái mặt ngây thơ tưng tửng của em đi, đóng kịch tồi lắm. Tôi hỏi cô, cô đá tiếp Vũ Hoàng bao nhiêu lần trong cái nhà này hả? Hừ! Đường đường là một luật sư, hắn không đi bằng cửa chính mà leo rào. Còn cô thì lén lén lút lút lúc tôi đi vắng. Đồ bẩn thỉu!
Uyển Ngọc ngẩn người ra:
– Đứng lại!
Vinh quát lớn, anh phóng nhanh đến và giật phăng cái mũ đội sùm sụp trên đầu kẻ vừa leo ra từ hàng rào nhà mình, anh kêu lên, chân lùi lại:
– Vũ Hoàng, đến đây làm gì?
Vũ Hoàng không trả lời mà đẩy Vinh sang một bên để đi. Vinh tức giận níu cánh tay Vũ Hoàng lại:
– Anh leo rào từ trong nhà tôi ra như một kẻ trộm, mà lại không trả lời câu hỏi của tôi à. Tại sao anh phải leo rào mà không đường hoàng ra vào nhà tôi?
Vũ Hoàng khinh khỉnh:
– Vì Uyển Ngọc thích như vậy nên tôi đã làm theo ý cô ấy. Anh không biết cô ấy là người thích cảm giác mạnh à?
– Anh có biết anh nói gì không?
– Biết! Nhưng sao nào, chúng tôi vẫn còn mối quan hệ với nhau đấy, anh sẽ làm gì chúng tôi? Đưa chúng tôi ra công luận à? Tôi xấu anh cũng xấu.
Lần này Vũ Hoàng đẩy mạnh Vinh ra lần nữa, anh ta leo lên chiếc xe đợi sẵn phóng đi mất tăm. Vinh nghiến răng nhìn theo. Anh ta nói như vậy là sao?
Mở mạnh cửa, Vinh vào nhà mình, anh đi ộc vào phòng, đúng lúc Uyển Ngọc đi ra, cô cười với anh:
– Nghe tiếng mở cửa em biết là anh ngay. Hôm nay sao anh về sớm vậy?
Vinh mai m**:
– Anh về sớm? Anh nghĩ là anh về muộn đấy chứ. Anh vừa tóm tên ăn trộm nhưng lại không bắt quả tang hắn đang ăn trộm nên thua nó.
Uyển Ngọc nhíu mày:
– Anh nói ăn trộm ở đâu?
– Ngay tại nhà mình.
– Ngay tại nhà mình? Đâu?
– Chạy thoát rồi. Lần sau, em bảo gã ăn trộm không cần phải leo rào nữa.
Tưởng là Vinh nói đùa, Uyển Ngọc cười phá lên:
– Anh muốn chọc cho em cười đúng không. Em vui lắm khi anh về nhà có những mẩu chuyện nho nhỏ như thế này.
Uyển Ngọc sà vào ôm cổ vinh, song anh đẩy mạnh cô ra, xẵng giọng:
– Em bỏ cái mặt ngây thơ tưng tửng của em đi, đóng kịch tồi lắm. Tôi hỏi cô, cô đá tiếp Vũ Hoàng bao nhiêu lần trong cái nhà này hả? Hừ! Đường đường là một luật sư, hắn không đi bằng cửa chính mà leo rào. Còn cô thì lén lén lút lút lúc tôi đi vắng. Đồ bẩn thỉu!
Uyển Ngọc ngẩn người ra:
– Đứng lại!
Vinh quát lớn, anh phóng nhanh đến và giật phăng cái mũ đội sùm sụp trên đầu kẻ vừa leo ra từ hàng rào nhà mình, anh kêu lên, chân lùi lại:
– Vũ Hoàng, đến đây làm gì?
Vũ Hoàng không trả lời mà đẩy Vinh sang một bên để đi. Vinh tức giận níu cánh tay Vũ Hoàng lại:
– Anh leo rào từ trong nhà tôi ra như một kẻ trộm, mà lại không trả lời câu hỏi của tôi à. Tại sao anh phải leo rào mà không đường hoàng ra vào nhà tôi?
Vũ Hoàng khinh khỉnh:
– Vì Uyển Ngọc thích như vậy nên tôi đã làm theo ý cô ấy. Anh không biết cô ấy là người thích cảm giác mạnh à?
– Anh có biết anh nói gì không?
– Biết! Nhưng sao nào, chúng tôi vẫn còn mối quan hệ với nhau đấy, anh sẽ làm gì chúng tôi? Đưa chúng tôi ra công luận à? Tôi xấu anh cũng xấu.
Lần này Vũ Hoàng đẩy mạnh Vinh ra lần nữa, anh ta leo lên chiếc xe đợi sẵn phóng đi mất tăm. Vinh nghiến răng nhìn theo. Anh ta nói như vậy là sao?
Mở mạnh cửa, Vinh vào nhà mình, anh đi ộc vào phòng, đúng lúc Uyển Ngọc đi ra, cô cười với anh:
– Nghe tiếng mở cửa em biết là anh ngay. Hôm nay sao anh về sớm vậy?
Vinh mai m**:
– Anh về sớm? Anh nghĩ là anh về muộn đấy chứ. Anh vừa tóm tên ăn trộm nhưng lại không bắt quả tang hắn đang ăn trộm nên thua nó.
Uyển Ngọc nhíu mày:
– Anh nói ăn trộm ở đâu?
– Ngay tại nhà mình.
– Ngay tại nhà mình? Đâu?
– Chạy thoát rồi. Lần sau, em bảo gã ăn trộm không cần phải leo rào nữa.
Tưởng là Vinh nói đùa, Uyển Ngọc cười phá lên:
– Anh muốn chọc cho em cười đúng không. Em vui lắm khi anh về nhà có những mẩu chuyện nho nhỏ như thế này.
Uyển Ngọc sà vào ôm cổ vinh, song anh đẩy mạnh cô ra, xẵng giọng:
– Em bỏ cái mặt ngây thơ tưng tửng của em đi, đóng kịch tồi lắm. Tôi hỏi cô, cô đá tiếp Vũ Hoàng bao nhiêu lần trong cái nhà này hả? Hừ! Đường đường là một luật sư, hắn không đi bằng cửa chính mà leo rào. Còn cô thì lén lén lút lút lúc tôi đi vắng. Đồ bẩn thỉu!
Uyển Ngọc ngẩn người ra: