Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 09

Tác giả: Misalove_Baby

– Đuổi con nhỏ man man đi. Nó đến nhà mình, anh bị bắt cóc suýt ૮ɦếƭ, anh Hoàng mê nó phản bội em. Nó phải biến đi cho khuất mắt. Nào, cụng ly mừng với em, anh hãy trở về với chị Thu Cúc đi.
Vinh gạt tay Thanh Hương ra làm rượu đổ xuống bàn, anh đứng bật dậy. Từ cái buổi xảy ra chuyệl đó, anh không về nhà cũng không gặp Uyển Ngọc. Anh giận cô khờ dại chớ nào hết yêu cô. Vinh chạy rút về nhà, xông lên lầu, đạp cửa vào phòng Uyển Ngọc.
Căn phòng trống hoác, áo quần sách học của Uyển Ngọc biến đi đâu mất, giường nệm gấp lại ngay ngắn, có nghĩa là cô đã đi, đi mà không có một lời nói nào với anh.
Vinh sờ tay lên từng món trên bàn, lòng anh cay đắng và đau khổ. Anh đã hiểu như thế nào là đau khổ của tình yêu, tình yêu đang là nụ cười, bỗng thành trái đắng.
Ngọc ơi! Vinh nghe tiếng mình gọi tên Uyển Ngọc trong nức nở ... Khi cô ở đây, anh không muốn gặp, nhưng khi cô đi rồi, ánh thấy mình như mất tất cả.
Một tiếng động ở cửa, Vinh mứng rỡ quay phắt lại.
– Ngọc!
Nhưng không phải! Là Thu Cúc, cô bước vào:
– Anh tưởng là Ngọc sao? Cô ta không dám để anh gặp đâu nên lẳng lặng dọn đi khỏi nhà anh. Bây giờ thì anh thấy đó, chỉ có em là yêu anh.
Vinh chán nản buông rơi người xuống ghế:
– Em ra ngoài đi, anh muốn một mình.
– Không, em muốn được chia sẻ với anh.
– Không cần đâu.
– Tại sao anh không chấp nhận trở lại với em, em vẫn mở rộng vòng tay đón anh mà.
– Bây giờ anh muốn được yên, em làm ơn đi ra ngoài đi.
Vinh тһô Ьạᴏ lôi Thu Cúc lại cửa đẩy cô ra ngoài, rồi đóng sầm cửa lại.
Xong, anh gieo người lên giường chìm trong suy tư và đau khổ. Căn phòng này từng chứng kiến những ngày vui vẻ của anh và Uyển Ngọc, tại sao bây giờ lại như thế này? Uyển Ngọc!
Vinh hét lên anh giận dữ xô đổ ngã hết mọi thứ trong phòng. Bên ngoài, bà Thành lo sợ kêu lên:
– Vinh! Con làm gì vậy, mở cửa ra mau!
Im lặng, Vinh nằm chuồi người xuống, quên cả không gian thời gian và tiếng mẹ lo lắng cho mình. Bà Thành cố khuyên nhủ:
– Nếu như con yêu Uyển Ngọc, con phải biết tha thứ, đôi khi sự rộng lượng của con lại mang đến hạnh phúc cho con.
Vinh nằm nghiêng qua lắng nghe lời mẹ. Bà Thành tiếp tục khuyên nhủ:
– Uyển Ngọc trẻ người nọn dạ không có cha mẹ dạy dỗ điều hay lẽ thật, mà cuộc sống bên ngoài thì đầy lọc lừa hiểm sâu, con không tha thứ cho Ngọc thì ai là người lo cho nó nữa. Hãy biết tha thứ, lòng con sẽ thấy hạnh phúc.
Vinh choàng dậy. Anh nên tha thứ cho Uyển Ngọc. Không còn trong trắng bởi cô quá dại khờ, Vũ Hoàng mới có lỗi.
Lao lại cửa, Vinh kéo mạnh cửa ra:
– Mẹ! Cám ơn mẹ đã cho con lời khuyên, con đã hiểu ra rồi.
Không kịp cho bà Thành có phản ứng, Vinh chạy rầm rập xuống cầu thang, phóng ra xe lái đi.
Uyển Ngọc, anh tha thứ cho em. Anh cần tình yêu của em, chỉ cần trái tim em bây giờ thuộc về anh là đủ.
Uyển Ngọc! Uyển Ngọc ...
Uyển Ngọc buồn buồn đếm bước, cô đã rời khỏi nhà cậu Thành và xa cả Vinh mà không có một lời nói nào từ biệt anh. Như thế cũng tốt, từ nay tôi sẽ cố gắng học, quên đi những gì không vui.
Những gì đã qua là một quá khứ đẹp, mãi mãi cô sẽ không quên những ngày có Vinh.
Mấy hôm nay cô trở lại trường học, những buồn phiền như lắng xuống:
– Ngọc!
Uyển Ngọc giật mình nhìn lên, cô thảng thốt khi nhận ra Vinh, anh có vẻ ốm đi.
– Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Do dự một chút, Uyển Ngọc gật đầu.
– Dạ.
– Em vẫn đi học?
– Dạ.
– Bây giờ em ở đâu?
– Về nhà ngoại.
– Lên xe anh chở đi.
Uyển Ngọc ngoan ngoãn ngồi lên xe. Gặp lại anh, cô nghe lòng mình rung động bồi hồi. Nếu như hôm đó cô không nói với anh, hai người không buồn và xa cách như thế này, nhưng không nói ra thì khó chịu quá:
Chờ Uyển Ngọc đóng cửa xe lại, Vinh cho xe chạy đi. Anh tìm chỗ đậu rồi quay sang nhìn cô:
– Có lẽ em cho anh là một người hẹp hòi, nên đi mà chẳng để lại một lời cho anh?
– Em không dám. Chỉ tại ... em không biết mình nói gì nữa.
– Em có muốn anh tha thứ cho em?
– Em đã làm gì đâu?
Nét mặt khờ khạo của cô làm Vinh vừa buồn vừa giận:
– Anh biết đòi hỏi sự trong trắng ở em dành cho anh, anh sẽ mất em. Anh yêu em thật sự Ngọc ạ. Mấy ngày qua em biết anh đau khổ như thế nào không?
Uyển Ngọc ấp úng:
– Chính em cũng buồn khi xa anh.
– Em có yêu anh không?
– Có.
– Còn với Vũ Hoàng?
– Không.
– Thật chứ?
– Thật.
– Anh tin em nói thật, anh tha thứ cho em. Chúng mình quên hết chuyện cũ nghen?
– Dạ.
– Có điều anh không hiểu, em bảo với Vũ Hoàng, nhưng lần đầu tiên anh hôn em, chừng như em không biết hôn là gì cả. Tại sao thế?
– Em không biết.
– Anh điên lên được với em, càng điên với em, anh càng yêu em.
– Anh hết giận em rồi hả?
– Nếu còn giận em, anh đã không đi tìm em. Mấy tuần nay anh nhớ em lắm.
– Em cũng nhớ anh.
Bốn tiếng “em cũng nhớ anh” khiến Vinh xúc động kỳ lạ, anh với tay kéo Uyển Ngọc vào lòng:
– Nhớ anh mà làm khổ anh như thế này sao?
– Em cũng đâu có muốn. Xưa nay em ghét chuyện gì cứ để trong lòng.
– Nhưng cũng có những sự thật không nên nói ra em hiểu không?
– Em hiểu rồi.
– Chưa có ai làm khổ anh như em vậy. Anh phải trừng phạt em mới được, cô bé ngốc của anh.
Vinh say đắm đi tìm môi người yêu, nụ hôn xóa tan tất cả những hờn giận đau khổ. Sau cơn mưa trời lại sáng.
Chờ cho mọi người ngồi hết vào bàn ăn, Vinh mới trịnh trọng nói:
– Ba mẹ! Con vẫn quyết định cưới em Ngọc.
Ông Thành nghiêm mặt:
– Con suy nghĩ kỹ chưa?
– Dạ rồi. Con không quan trọng chuyện Ngọc còn trong trắng hay không, điều quan trọng con và Ngọc yêu nhau và hạnh phúc là được.
Vừa nghe xong, Thanh Hương ngẩng phắt đầu lên, giọng cô giận dữ:
– Em phản đối! Một con người xấu xa không thể nào là chị dâu của em.
– Uyển Ngọc không xấu, cô ấy chỉ bị Vũ Hoàng lợi dụng.
– Lợi dụng? Không phải nó cũng thích mã đẹp trai của anh ấy sao. Ba, con phản đối?
Bà Thành xen vào:
– Con cũng nên suy nghĩ cho kỹ đi.
– Con đã suy nghĩ kỹ rồi mẹ. Con yêu Uyên Ngọc và con không thể thiếu cô ấy.
Thanh Hương hằn học:
– Anh đã yêu đến thành mù quáng ngu ngốc rồi.
Ông Thành nạt khẽ:
– Thanh Hương! Con không được hỗn!
Thanh Hương vùng,vằng đứng lên:
– Nhà này nếu có nó sẽ không có con. Con không bao giờ tha thứ cho tội nó ςướק người yêu của con.
– Con chỉ biết kết tội Uyển Ngọc, sao con không kết tội Vũ Hoàng. Nếu yêu thương con thật lòng, nó phải biết chung thủy với con chứ.
– Chính Uyển Ngọc quyến rũ anh Hoàng. Làm bộ ngờ nghệch, nhưng lại là yêu tinh đó.
Vinh thấp giọng:
– Em chớ nên có thành kiến với Ngọc, cổ đâu được có cha mẹ dạy dỗ, còn bà ngoại quá già, Ngọc chỉ còn nơi nương tựa là chúng ta.
Thanh Hương mai m****:
– Anh quân tử quá hả, đi nhặt của thừa của thiên hạ.
Vinh đỏ mặt:
– Em ăn nói thận trọng một chút.
Rồi anh quay sang ba mẹ mình:
– Con quyết định cưới Ngọc, xin ba mẹ tán thành cho con.
– Chuyện tương lai của con, ba mẹ để con quyết định, ba mẹ là cố vấn thôi.
Vinh cảm động:
– Cám ơn ba.
Vinh vui mừng bay đến ngay với Uyển Ngọc.
– Ba mẹ đã cho phép chúng ta cưới nhau, em vui không.
Uyển Ngọc cười gật đầu:
– Em vui lắm.
Vinh ôm Uyển Ngọc vào lòng:
– Anh định làm một tiệc cưới đơn giản đãi ở nhà hàng, vì em không còn ai là người thân.
– Anh tính như thế nào cũng được mà. Em thì ngốc lắm.
– Cứ để anh lo.
Vinh mơ màng áp đầu Ngọc vào vai mình:
– Anh sẽ cho sửa nhà này lại và ở đây với em.
– Có phải Thanh Hương ghét em lắm hả anh?
– Nó vẫn thành kiến với em, nhưng đây là lỗi của Vũ Hoàng. Ngọc này, đám cưới em mặc áo trắng nghe, em mặc áo trắng trông em mới xinh.
– Vậy bây giờ em không xinh hả?
– Đâu có, em rất xinh. Anh đang mê em nè.
Uyển Ngọc phì cười:
– Vậy khi nào anh hết mê em?
– Không bao giờ, tới già tới ૮ɦếƭ cũng còn mê.
– Dẻo mồm quá đi.
– Dẻo mồm, em mới mê anh chứ.
– Ai mê anh hồi nào, người ta yêu anh thôi.
– Thì yêu rồi mơ. Cưng ơi, người ta mê nhau và yêu nhau là như thế. Ôm em trong vòng tay, anh cứ muốn hôn em hoài.
– Thôi đi, anh làm em ngộp thở muốn ૮ɦếƭ.
Uyển Ngọc nhoài người ra, Vinh ôm cô lại anh vờ trừng mắt:
– Đố em chạy trốn anh được.
– Em không chạy trốn nhưng em sẽ, dùng võ quật anh ngã đó.
– Ái chà! Đau lắm em ơi không thương, anh sao?
Vòng tay ôm cô, anh say đắm nhìn vào mắt cô:
– Thỏ Ngọc của anh, anh yêu em suốt đời.
Uyển Ngọc khép mắt lại khi gương mặt anh thật gần mặt cô, đôi môi mềm của anh tìm môi cô ...
Chương 5
Anh Vinh hả?
Uyển Ngọc nở nụ cười tay kéo cánh cửa ra đón Vinh, song cô sầm mặt xuống vì là Vũ Hoàng, anh ta đưa tay giữ cánh cửa lại:
– Anh đến thăm em.
Uyển Ngọc lạnh nhạt:
– Anh đi đi! Tôi không muốn anh Vinh hay là Thanh Hương buồn tôi.
– Anh sẽ đi, nhưng sở dĩ anh tìm em là để nói cho em biết, anh yêu em.
Uyển Ngọc cười chế giễu:
– Cám ơn tình yêu của anh, nhưng tôi không cần.
– Em không cần vì em có Vinh. Anh biết, nhưng anh vẫn nói là anh yêu em.
– Anh muốn gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc