Thu Cúc mỉm cười khi thấy Vinh đã có mặt ngồi đợi cô. Cô đi nhanh vào chưa chịu ngồi xuống ghế mà đến sau lưng Vinh hôn vào má anh.
– Đợi em lâu không?
– Em ngồi đi!
Hơi nhăn mặt, Vinh đứng lên kéo ghế cho Thu Cúc ngồi.
– Em uống nước chanh tắc như mọi khi hả?
– Dạ.
Thu Cúc âu yếm ôm cánh tay Vinh:
– Chiều hôm qua mẹ anh và mẹ em gặp nhau, hai bà mẹ đi siêu thị rất tâm đắc, cho nên nếu tụi mình cưới nhau, hai mẹ chúng ta càng tâm đắc nhau hơn, phải không anh?
Lần này Vinh cố rút tay mình ra khỏi tay Thu Cúc, mặt anh nghiêm lại:
– Thu Cúc! Trước nhất, anh xin lỗi em.
Tắt nụ cười Thu Cúc nhíu mày:
– Tại sao xin lỗi em?
– Em có thấy là chúng ta không hợp nhau nữa chứ?
– Đâu có, rất hợp. Anh thích thứ nào, em cũng thích thứ đó.
– Không phải như vậy. Em cũng cần bảo vệ điều em thích, đừng lệ thuộc vào anh. Anh xin lỗi em, bởi vì anh có lỗi với em, trái tim của anh không còn hình bóng của em nữa.
Thu Cúc run lên:
– Anh thích Uyển Ngọc có đúng không? Không, em không nghĩ hai người ở chung một nhà, quá gần gũi nhau lại yêu nhau. Anh thử em phải không?
Vinh lắc đầu:
– Anh không thử em, mà là sự thật. Anh thích độc lập mạnh mẽ, có những cái em chăm sóc anh quá làm anh không thích.
– Anh không thích, em sẽ không như vậy nữa. Em sửa được mà, anh Vinh.
Anh đừng nói là anh không còn yêu em nữa. Em mói chính là người, anh cần, sẽ không có ai yêu anh nhiều như em yêu anh đâu. Đừng nói lời chia tay với em.
Thu Cúc ôm lấy Vinh chặt cứng, mặt cô dụi vào иgự¢ Vinh. Vinh khó chịu đẩy ra:
– Em đừng có như vậy. Đúng là anh có lỗi với em khi đã hết yêu em. Hơn nữa, ba anh vừa nói cho anh biết trước đây người có hứa với bà ngoại Uyển Ngọc sẽ tác hợp cho anh cùng Uyển Ngọc, anh yêu cô ấy là điều hợp lý nhất.
Thu Cúc khóc òa lên:
– Em từng linh cảm có ngày anh sẽ bỏ em. Đúng là em không xinh bằng cô ấy cũng không giỏi võ hay dũng cảm, nhưng tình yêu em cho anh nhất định phải hơn cô ấy. Anh Vinh, anh không được nói lời chia tay vội em.
Nhiều người trong quán quay nhìn họ. Vinh nhăn nhó:
– Em nín đi!
– Em không nín vì anh sẽ bỏ em.
– Nếu không nín, em ngồi đó khóc một mình đi.
Vinh bực dọc đứng lên đi nhanh ra cửa, Thu Cúc chạy đuổi theo:
– Anh Vinh, chờ em với.
Song, Vinh đã lên xe mở máy phóng đi. Ngày trước, anh cảm động vì cách si tình của Thu Cúc, lo lắng chăm chút của cô dành cho anh, nhưng bây giờ tính cách ấy lại chính là sự phiền phức. Lẽ ra, cô lặng lẽ chấp nhận hơn là ồn ào, những giọt nước mắt đau khổ của cô có thể khiến trái tim anh mềm yếu. Tuy nhiên khi tình, yêu đã cạn, anh đành có lỗi với cô vậy.
Nghĩ đến Uyển Ngọc, trái tim anh dịu lại. Bây giờ mỗi phút xa cô, anh thấy nhớ cô vô cùng ... Cho xe rẽ sang trái, Vinh đi đón Uyển Ngọc. Giờ này cô bé sắp tan học rồi anh muốn đậu xe trước trường đợi cô, hương thi vị đợi người yêu và nhớ lại thời đi học của mình.
Hôm nay lớp học Uyển Ngọc được về sớm, cô tưởng mình sẽ chờ Vinh, không ngờ anh lại đến đón cô từ lúc nào. Uyển Ngọc chạy ào ra tách bỏ một gã con trai đi cạnh cô:
– Anh Vinh.! Đến lâu mau rồi vậy?
Vinh mỉm cười:
– Hơn năm phút, thử xem có anh chàng nào theo tán tỉnh em không?
– Vậy có không?
– Em mà có hả? - Vinh dứ nắm tay lên mũi Uyển Ngọc - Anh sẽ thế này nè.
Anh vừa đi gặp Thu Cúc về.
– Chị ấy sao hả anh?
– Khóc.
– Em có lỗi với chị ấy.
– Ngốc quá! Tại anh thay lòng.
– Sau này anh có thay lòng với em không?
– Không bao giờ.
– Chắc nghen!
– Ừ. Lên xe đi cô. Nếu không, anh bế em lên xe à.
Uyển Ngọc phì cười lườm anh một cái:
– Không sợ người ta cười cho.
Cô leo lên xe ngồi cạnh Vinh, tíu tít:
– Hôm nay học vui 1ắm. Ông thầy người Mỹ kể chuyện tếu, cả lớp ai cũng cười .
– Lúc đang cười có nhớ anh không?
– Không.
Vinh vờ gầm gừ:
– Dám nói không với anh.
– Vì ông thầy đẹp trai, nói chuyện khá thu hút, người ta làm sao nhớ đến anh lúc đó cho được. Nhưng vừa tan học là em nhớ anh ngay.
– Ừ! Có vậy chứ! Tha cho em đó.
Vinh quay qua hôn vào má Uyển Ngọc.
– Anh thấy mình cũng có lỗi với Thu Cúc nhưng trái tim anh bây giờ đầy hình bóng em. Anh yêu em và phát ghen với những anh chàng nhìn em.
– Người ta nhìn em chứ bộ em thích họ sao?
– Cho nên anh muốn mình cưới nhau. Anh thích buổi tối ngủ được em nằm trong lòng anh.
Uyển Ngọc phụng phịu:
– Em đang đi học mà.
– Thì cưới nhau em vẫn đi học vậy. Cưới nhau đi nghen
Mặt Uyển Ngọc nghệch ra hơn nữa:
– Là sao?
Vinh phì cười:
– Sao có lúc em “tốc kê” không chịu nổi vậy! Là em sẽ là vợ của anh. Chịu không?
– Hổng biết!
– Kỳ cục hôn, sao hổng biết cho được! Cô bé, sang nặm tụi mình cưới nhau nghen.
– Hổng biết.
Uyển Ngọc bưng mặt xấu hổ. Thương quá, Vinh ôm cô vào lòng, nồng nàn:
– Sao càng ngày anh càng thấy yêu em đến như vậy không biết.
Những nụ hôn nồng lên gương mặt_đang đỏ bừng của Uyển Ngọc, cô kêu khẽ:
– Coi chừng có ai thấy! Anh hôn em làm em muốn ngộp thở nè.
– Tại anh quá yêu em.
Vinh mỉm cười buông Uyển Ngọc ra. Vô tình mắt anh chạm vào cuốn sách giấu dưới gối, tò mò Vinh lôi ra. Uyển Ngọc sợ quýnh lên.
– Anh đừng có xem!
Nhưng không còn kịp nữa, Vinh giở cái gối ra, không phải một cuốn mà là đến mấy cuốn. Vinh nhíu mày:
– Sách này ở đâu em có?
Mặt Uyển Ngọc đỏ nhừ:
– Em mua.
– Tại sao lại đi xem những quyển sách nhảm nhí này vậy?
– Tại ... tại ... tại ...
Uyển Ngọc không thể nói ra nguyên nhân, cô ấp úng:
– Sách này ... hổng nên xem sao?
– Đúng ra cũng chẳng nhảm nhí gì. Trước ngưỡng của hôn nhân, em cũng cần biết bởi vì em không có mẹ với bà ngoại chẳng dễ nói, có đúng không?
– Thôi em không xem nữa, em đi bỏ sọt rác vậy. Em mới xem vài trang đầu thôi.
– Không cần bỏ sọt rác, em cất vào tủ sách gia đình, khi nào cưới nhau anh và em cùng xem chịu không?
Xấu hổ, Uyển Ngọc giấu mắt vào иgự¢ Vinh. Thật lâu, cô mới ngước mặt lên nhìn Vinh, anh đang nhìn cô cười với vẻ thú vị. Anh yêu cái cách ngây ngô như trẻ con của cô.
– Anh này ... hôn nhau hoài cố hại không anh?
– Có Vì như vậy anh sẽ muốn em. Nhưng em tin đi, anh yêu em nên anh sẽ dành “chuyện ấy” cho đêm tân hôn của chúng mình.
– Chuyện ấy?
– Là chuyện em vừa nói hôn nhau hoài có hại không. Ôi, cô bé của anh đã mười tám, một mình hạ ba gã đàn ông mà lại chẳng hiểu gì cả, cho nên đi mua sách này xem, có đúng không?
– Tại em muốn biết ... Mà thôi, không nói chuyện này nữa, chúng mình đi chơi đi anh.
– Em muốn đi đâu?
– Đi ăn kem, ăn bò bía.
Vinh cười phá lên:
– Ôi! Người yêu của anh? Anh đang tự hỏi, không biết em là con nít hay là người lớn đây.
– Cười em hoài, ghét ghê.
Uyển Ngọc giận dỗi xô đùa Vinh lại cửa, anh ghìm lại và ôm cô:
– Anh không cười nữa! Đi ăn kem hay bò bía gì cũng được, anh ra ngoài cho em thay quần áo.
Hôn cô lần nữa, Vinh mới chịu buông cô ra, mở cửa đi ra ngoài, Uyển Ngọc mỉm cười nhìn theo. Bên cạnh anh, cô thấy cuộc đời mình đẹp hơn bao giờ.
Tình yêu là mật ngọt, là nụ cười.
Thu Cúc mỉm cười khi thấy Vinh đã có mặt ngồi đợi cô. Cô đi nhanh vào chưa chịu ngồi xuống ghế mà đến sau lưng Vinh hôn vào má anh.
– Đợi em lâu không?
– Em ngồi đi!
Hơi nhăn mặt, Vinh đứng lên kéo ghế cho Thu Cúc ngồi.
– Em uống nước chanh tắc như mọi khi hả?
– Dạ.
Thu Cúc âu yếm ôm cánh tay Vinh:
– Chiều hôm qua mẹ anh và mẹ em gặp nhau, hai bà mẹ đi siêu thị rất tâm đắc, cho nên nếu tụi mình cưới nhau, hai mẹ chúng ta càng tâm đắc nhau hơn, phải không anh?
Lần này Vinh cố rút tay mình ra khỏi tay Thu Cúc, mặt anh nghiêm lại:
– Thu Cúc! Trước nhất, anh xin lỗi em.
Tắt nụ cười Thu Cúc nhíu mày:
– Tại sao xin lỗi em?
– Em có thấy là chúng ta không hợp nhau nữa chứ?
– Đâu có, rất hợp. Anh thích thứ nào, em cũng thích thứ đó.
– Không phải như vậy. Em cũng cần bảo vệ điều em thích, đừng lệ thuộc vào anh. Anh xin lỗi em, bởi vì anh có lỗi với em, trái tim của anh không còn hình bóng của em nữa.
Thu Cúc run lên:
– Anh thích Uyển Ngọc có đúng không? Không, em không nghĩ hai người ở chung một nhà, quá gần gũi nhau lại yêu nhau. Anh thử em phải không?
Vinh lắc đầu:
– Anh không thử em, mà là sự thật. Anh thích độc lập mạnh mẽ, có những cái em chăm sóc anh quá làm anh không thích.
– Anh không thích, em sẽ không như vậy nữa. Em sửa được mà, anh Vinh.
Anh đừng nói là anh không còn yêu em nữa. Em mói chính là người, anh cần, sẽ không có ai yêu anh nhiều như em yêu anh đâu. Đừng nói lời chia tay với em.
Thu Cúc ôm lấy Vinh chặt cứng, mặt cô dụi vào иgự¢ Vinh. Vinh khó chịu đẩy ra:
– Em đừng có như vậy. Đúng là anh có lỗi với em khi đã hết yêu em. Hơn nữa, ba anh vừa nói cho anh biết trước đây người có hứa với bà ngoại Uyển Ngọc sẽ tác hợp cho anh cùng Uyển Ngọc, anh yêu cô ấy là điều hợp lý nhất.
Thu Cúc khóc òa lên:
– Em từng linh cảm có ngày anh sẽ bỏ em. Đúng là em không xinh bằng cô ấy cũng không giỏi võ hay dũng cảm, nhưng tình yêu em cho anh nhất định phải hơn cô ấy. Anh Vinh, anh không được nói lời chia tay vội em.
Nhiều người trong quán quay nhìn họ. Vinh nhăn nhó:
– Em nín đi!
– Em không nín vì anh sẽ bỏ em.
– Nếu không nín, em ngồi đó khóc một mình đi.
Vinh bực dọc đứng lên đi nhanh ra cửa, Thu Cúc chạy đuổi theo:
– Anh Vinh, chờ em với.
Song, Vinh đã lên xe mở máy phóng đi. Ngày trước, anh cảm động vì cách si tình của Thu Cúc, lo lắng chăm chút của cô dành cho anh, nhưng bây giờ tính cách ấy lại chính là sự phiền phức. Lẽ ra, cô lặng lẽ chấp nhận hơn là ồn ào, những giọt nước mắt đau khổ của cô có thể khiến trái tim anh mềm yếu. Tuy nhiên khi tình, yêu đã cạn, anh đành có lỗi với cô vậy.