Vũ Hoàng quay trở lại trường ngay buổi trưa, cũng vừa lúc Uyển Ngọc lên xe Vinh. Mình đến chậm một bước mất rồi. Vũ Hoàng bực đọc đánh tay lên vô lăng xe. Anh ta hy vọng buổi trưa nay đón Uyển Ngọc và đưa cô bé về nhà mình. Ngày mai, anh sẽ đón sớm hơn ...
Vinh vừa quẹo xe qua con đường nhỏ ... anh hốt hoảng đạp thắng xe, một nhóm ba người dàn hàng ngang chặn đầu xe lại. Chiếc xe vừa dừng, hai tên leo ngay vào trong xe ở băng sau, chĩa hai mũi súng vào gáy của Vinh và Uyển Ngọc.
Ngồi im! Đứa nào động đậy hay la lên, tao sẽ nổ súng ...
Uyển Ngọc sợ điếng cả hồn liếc nhìn Vinh, anh có vẻ bình tĩnh hơn.
– Các anh muốn gì?
– Lái xe theo lệnh của tao, cấm hỏi. Nên nhớ súng của tao có đạn không phải đồ chơi trẻ con đâu.
Họng súng đen ngòm lành lạnh dí sát vào gáy Vinh, anh đành lái xe đi. Còn Uyển Ngọc bị chúng trói hai tay lại. Vinh kêu lên:
– Tại sao lại như thế? Không được trói cô ấy!
– Câm mồm mày lại!
Mũi súng thúc vào ót Vinh đau điếng. Vinh nghiến răng, anh biết tốt nhất nên im lặng nếu muốn bảo toàn tính mạng cả hai. Xe vừa về đến một căn biệt thự ở ngoại ô là bọn chúng lôi Vinh xuống xe, trói cả hai tay anh vào với Uyển Ngọc và lôi ào vào nhà đẩy vào căn phòng tối đóng sầm cửa lại.
Tối quá, Uyển Ngọc muốn khóc lên:
– Đau quá anh Vinh ơi! Tại sao chúng lại bắt em và anh vậy?
– Anh cũng không biết nữa.
Đáp lời Vinh là cánh cửa mở ra, một nhóm đông người vào, tên đi đầu ra vẻ đại ca, mở đèn phòng sáng lên, hất hàm bảo:
– Mày có biết tại sao tao bắt mày không? Lẽ ra có mình mày thôi, nhưng lại đính con bé này, cũng tốt.
Gã bước lại nâng cằm Uyển Ngọc hất mặt cô lên:
– Đẹp.
Vinh la lên:
– Các người muốn gì, không được **ng đến cô ấy!
– Mày là cái thá gì mà la lên ở đây?
Một bạt tai như trời giáng vào mặt khiến anh loạng choạng ngã kéo theo cả Uyển Ngọc. Uyển Ngọc không khóc, cô quấc mắt:
– Đồ hèn!
Tên đại ca vừa toan cúi xuống đã bị cô đạp mạnh vào hạ bộ hắn, bất ngờ gã lãnh đủ, lùi lại gầm lên như con sư tữ rống:
– Khốn kiếp! Con cọp cái, tao đánh vở mặt mày.
Gã toan cung nắm tay đấm vào mặt Uyển Ngọc, Vinh tràn người qua che cho Uyển Ngọc, anh lãnh trọn cú đám muốn vỡ quai hàm máu miệng phun ra. Tên đàn em vội ôm gã đại ca lại:
– Đại ca đừng có nóng, mục đích của, mình là bắt cốc đòi tiền chuộc mà. Đại ca đánh nó ૮ɦếƭ là mang họa.
Bị ôm lại, gã tức giận quát:
– Được, tao sẽ nghĩ cách trị bọn mày. Bọn mày mau gọi điện thoại cho mẹ của nó đòi tiền chuộc. Mỗi đứa một trăm ngàn đô la, hai đứa là hai trăm ngàn.
Không có hai trăm ngàn, tao sẽ cắt gân chúng nó ra từng khúc vụn.
Uyển Ngọc kinh hoàng nhìn Vinh, môi miệng Vinh đang sưng vù lên sau những cú đấm. Anh cũng đưa mắt nhìn cô như trấn an cô:
Đừng sợ.
Cánh cửa đống lại, bọn côn đồ đi hết ra ngoài. Uyển Ngọc nghẹn ngào:
– Đau lắm hả anh. Mình làm sao bây giờ hả anh Vinh?
Vinh lắc đầu, anh bị trói cả hai tay và toàn thân vào nhau. Anh cố cựa mình.(2)
Chúng ta cố tìm cách thoát ra. Gia đình không có đến hai trăm ngàn đô la chuộc chúng ta đâu.
Vinh càng cố cựa mình, sợi dây càng siết chặt anh và Uyển Ngọc vào nhau hơn. Uyển Ngọc đau đến phát khóc:
– Anh đừng cựa mình nữa, càng cựa quậy sợi dây càng siết chặt vào hơn, đau lắm.
– Chúng sẽ Gi*t ૮ɦếƭ chúng ta nếu như không có tiền. Mà có tiền đi nữa, chắc gì chúng thả chúng ta ra, em hiểu không.
– Chúng sợ ta tố cáo chúng ...
Vinh im bặt vì cánh cửa phòng lại mở, bọn chúng đi vào dí điện thoại vào tay Vinh:
– Nói đi, nói cho ba mẹ mày chuẩn bị hai trăm ngàn đô la. Nói!
Vinh hét lên:
– Khốn kiếp!
Một cú đấm vào mặt Vinh. Hự! Vinh gục xuống đau đớn.
Uyển Ngọc khóc òa.
– Anh Vinh ơi ...
Vinh tức giận:
– Chúng mày muốn tiền mà đối xử với tao như thế này sao.
– Mày mà hét lên, tao sẽ mang con bé này ra làm trò chơi cho bọn tao đấy.
– Mày dám?
– Tao sẽ dám.
Uyển Ngọc hoảng sợ nhủi đầu vào иgự¢ Vinh nức nở.
– Đừng anh Vinh ơi!
Vinh xẵng giọng:
– Chúng mày nghe cho rõ, nếu muốn có tiền nên cư xử với anh em tao cho đàng hoàng một chút. Còn nếu không sẽ không có đồng nào đâu.
Tên đàn anh gườm gườm nhìn Vinh rồi bỏ đi ra. Tuy nhiên, một lát chúng cho mang cơm vào.
– Ăn đi!
Vinh quát lên:
– Trói như vầy làm sao ăn?
– Thằng ông nội, mày đừng được voi đòi tiên nghe!
Chúng lại bỏ đi ra. Vinh thở dài nhìn hai hộp cơm, anh rất đói, nhưng trong hoàn cảnh này có là cao lương mĩ vị đi nữa, anh cũng chẳng muốn ăn. Hơn nữa, môi miệng anh đang đau, còn tay bị trói, muốn ăn cũng không làm sao ăn được.
Uyển Ngọc nghĩ ngợi một lúc, cô rụt rè dùng chân đẩy hộp cơm lại gần sát Vinh:
– Anh cố ăn đi! Nếu muốn thoát thân, chúng ta cần phải có sức phải không anh? Không ăn được hay không muốn ăn, chúng ta cũng cố mà ăn. Nào, anh làm theo em!
Cô ra hiệu cho Vinh cúi xuống cùng một lượt với mìnhvà rạp người trên sàn gạch bẩn thỉu, dùng răng mở hộp cơm, và bắt đầu ăn ... cạp, như một con chuột gặm thức ắn. Ngẩng đầu lên miệng còn dính đầy cơm, cô cười:
– Ăn đi anh!
Vinh xúc động, trong hoàn cảnh này cô bé lại tỏ vẻ kiên cường gan dạ hơn anh. Anh cúi xuống ăn như cách cô vừa ăn. Hai người ăn với nửa hộp cơm. Đến uống nước, Uyển Ngọc dùng hai chân kẹp chai nước và cúi xuống hút nước từ trong chai ra.
– Em giỏi lắm Ngọc.
– Người ta nói đói đầu gối cũng phải bò mà anh. Anh làm như em xem.
– Ừ.
Ăn và uống xong, hai người cùng ngồi dựa vào nhau vì không thể nằm.
Uyển Ngọc bảo:
– Anh mệt cứ dựa vào em nhắm mắt lại cố ngủ đi.
– Không! Anh và em thử cựa người xem có mối dây nào có thể mở ra, chứ bị cột như vầy khó chịu lắm.
– Anh này.
Uyển Ngọc thì thầm vào tai Vinh:
– Chúng ta cố lết 1ại chỗ cầu thang, em nghĩ mình cố gắng cọ sợi dây trói vào cạnh cầu thang, biết đâu ...
– Ừ.
Vinh và Uyển Ngọc nhích lại chỗ cầu thang, cùng cố gắng cọ sợi dây trói vào cạnh cầu thang, làm một cách kiên nhẫn.
– Anh mệt quá Ngọc ơi.
– Mệt thì mình nghỉ một chút đi.
– Anh không muốn nghĩ, ở nhà ba má anh chắc là đang rất lo cho chúng ta.
Đồ khốn kiếp!
– Hãy nghĩ một chút đi anh Vinh.
Nhưng sợi dây trối bỗng rộng ra, Uyển Ngọc kêu lên mừng rỡ.
– Sắp đứt rồi anh Vinh.
Vinh cũng mừng không kém:
– Ừ, sắp đứt rồi.
Đèn vụt tắt phụp, bóng tối đen đặc. Cả hai cô cọ sợi dây, cảm giác sợi dây cứ lỏng dần rồi đứt ra. Mệt đứt hơi, nhưng mừng qúa, Vinh ôm choàng Uyển Ngọc reo:
– Chúng ta sắp tự do rồi Ngọc ơi.
Hai người ôm nhau thổn thức. Tối quá, hai người không nhìn thấy nhau ngoài một màn tối đen kịt và hơi thở hai người thật gần nhau.
– Chúng mình nằm nghỉ một lát đi, đèn sáng rồi tính.
– Dạ.
Uyển Ngọc nằm xuống cạnh Vinh, cả hai cùng xoa Ϧóþ cánh tay bị trói của mình. Bàn tay Uyển Ngọc tìm tay Vinh trong bóng tối:
– Đỡ tê chưa anh?
– Đỡ rồi.
Một con gì đó chạy qua hai người Uyển Ngọc kêu oái lên, cô lun rẩy ôm Vinh.
– Con ... con gì anh Vinh?
– Anh nghĩ là chuột.
– Ghê quá!
Cô dụi mặt vào иgự¢ Vinh.
Tách ... ánh sáng vụt chói lòa, có điện trở lại ... Uyển Ngọc đang nằm đè lên người Vinh, cô ngượng ngập dang ra.
– Em ...
Nhưng Vinh khộng mấy chú ý đến vẻ ngượng ngập của cô, mà mắt nhìn quanh phòng. Không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một cửa ra vào, và một cái thang dẫn lên gác xép. Vinh bảo:
– Ngọc! Em ngồi đây canh cửa, có động chúng mở cửa, em ho lên cho anh chạy xuống. Anh lên đó xem có cách nào thoát đi không.
Uyển Ngọc gật đầu. Vinh đứng lên đi nhè nhẹ lên gác. Đó là cặn gác chứa đồ phế liệu tạp nhạp ẩm mốc đầy máng nhện, thấp lè tè phải khom người khi đi lên. Hoàn toàn không có cửa. Vinh phải đứng quan sát một lúc. Không có con đường nào để cho anh tính kế đào thoát. Vinh thất vọng đi trở xuống. Uyển Ngọc băn khoăn:
– Có không anh?
Vinh lắc đầu:
– Muốn trốn thoát chỉ có nước giở tole.
– Giở tole sẽ gây tiếng động, mà nhảy xuống từ mái tole có nước gãy chân.
Cả hai cùng thừ người ra.
Thôi, mình ngủ đi anh, mai hẵng tính. Biết đâu sau một giấc ngủ, đầu óc chúng mình sẽ minh mẫn. Môi và mặt anh đang bị sưng nhiều đấy.
– Ừ.