Cô Dâu Tỷ Phủ - Chương 02

Tác giả: Misalove_Baby

Vừa về đến nhà Vinh dội lại vì tiếng nhạc ầm rĩ đến điếc cả tai. Anh đi nhanh vào nhà. Hôm nay Thanh Hương nổi cơn điên gì vậy, mở nhạc vừa đủ nghe thội chứ.
– Thanh Hương ...
Nhưng không phải Thanh Hương mà là Uyển Ngọc, cô đưa hai tay bịt tai một cách khổ sở.
– Tắt tắt máy giùm.
Vinh thở hắt ra, anh tắt volume:
– Em không biết tắt hay sao.
– Chỗ nào?
Vinh đưa cái remote ra.
– Tắt cho này nè!
Nhìn lên bàn, Vinh phát hoảng lên vì dường như những trái cây bà Thành mua chất trong tủ lạnh được Uyển Ngọc mang cả ra, vỏ chuối, vỏ lê rồi nước ngọt. Vinh nhăn mặt:
– Em làm cái gì vậy? Bẩn quá!
Vinh chưa kịp nói tiếp, Thanh Hương từ trên lầu chạy xuống, mặt ngái ngủ.
– Anh Hai! Em chịu hết nổi rồi. Ở trên lầu phòng em vừa mở thì con chó vào, em đâu có để ý. Anh xem nè, nó gặm hư cả đôi giày mới của em. Dưới này nó mở nhạc. Em điên lên mất.

Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Vinh nhún vai:
– Em nói với ba hay mẹ kìa.
– Chắc là em đi ra ngoài ở mất thôi, bực mình hết chỗ nói.
Thanh Hương ném mạnh đôi giày bị con MiMi gặm xuống trước mặt Uyển Ngọc, hằn học:
– Tao sẽ vật đầu ૮ɦếƭ tươi con chó của mày đấy. Liệu hồn!
Uyển Ngọc cúi gầm đầu. Cô có muốn đâu. Cô bắt đầu hối hận đã về đây.
Nhưng trở về nhà cô, cậu Thành không cho. Làm sao đây?
– Vinh bỏ đi lên phòng. Theo thói quen mỗi khi đi đâu về là anh lại bên bể cá nhỏ xem hai chú cá La Hán của mình. Hai chú cá ngốn gần hết tháng lương của anh.
– Ơ hay!
Vinh kêu lên hốt hoảng vì hai con La Hán của anh nằm lờ đờ. Hoảng kinh, anh lấy vợt vớt cá lên, cả hai còn thở thoi thóp. Sao thế này? Quýnh lên Vinh bỏ nó vào thau nước lợ, anh bơm thuốc, nhưng cả đến thở thoi thóp cũng không còn, hai con cá nằm ngay đơ, có nghĩa là nó đã ૮ɦếƭ.
Đau như có ai cắt ruột mình ra, Vinh đứng sững người. Tại sao? Đôi mắt Vinh chợt nhìn thấy hũ thức ăn cá còn có phân nửa. Vinh đã hiểu, ai đó cho cá ăn nhiều thức ăn. Ai? Mẹ thì không, Thanh Hương cũng vậy, chỉ có Uyển Ngọc thôi. Vinh lao ra ngoài chạy qua phòng Uyển Ngọc. Cô đang ôm con MiMi và hôn cả lên mõm nó, còn nó liếm lên mặt cô. Vinh hét to như sấm dậy và trời sập đến nơi:
– Uyển Ngọc!
Uyển Ngọc hoảng sợ co người lại trước vẻ giận dữ của Vinh.
– Dạ!
– Dạ dạ! Coi chừng tôi Gi*t cô đấy! Cô vào phòng tôi có đúng không?
– Dạ. Sao?
– Sao sao! Trời ơi là trời!
Hai hàm răng Vinh nghiến lại trèo trẹo trong cơn tức giận đến cực điểm:
– Gi*t cô được mà không ở tù tôi cũng Gi*t rồi. Cô có biết là hai con cá La Hán của tôi bị cô cho ăn nhiều thức ăn quá ૮ɦếƭ rồi không? Sao báo hại dữ vậy hả? Cô sang đây coi đi!
Vinh chụp tay Uyển Ngọc kéo lê sang phòng mình. Uyển Ngọc há hốc mồm nhìn hai con cá trôi trong cái thau nước, cô ấp úng:
– Tôi xin lỗi.
– Xin lỗi, xin lỗi! Cô làm ơn ở trong cái phòng của cô, quậy sập phòng cô cũng không ai nói. Đừng có vào phòng tôi, phiền phức quá trời đi.
Uyển Ngọc sợ hãi đứng im thin thít. Cô không biết mình làm sao cho phải nữa. Dường như cô làm cái gì cũng không được ai tán thành
Ông Thành về tới, ngạc nhiên khi thấy Uyển Ngọc trong phòng Vinh.
– Gì vậy?
Nhìn thấy cha và mẹ, bao nhiêu cơn giận, Vinh phát tiết ra hết:
– Ba xử cho con đi, hai con cá La Hán của con ૮ɦếƭ vì ăn nhiều thức ăn. Còn nữa ... ba thấy dưới phòng khách chưa? – Vinh đưa hai tay lên đầu - Chịu hết xiết! Phòng khách mà bề bộn như vầy, ai đến nhà thì sao?
Chưa hết, Thanh Hương chêm vào kể tội kẻ phá bĩnh đáng ghét:
– Cô ta vào phòng của con lục lọi tùm lum. Xưa nay, mẹ có vào phòng con lục lọi như vậy đâu. Ba ơi! Ba làm ơn mời cô ta đi ở chỗ khác giùm con.
– Im hết!
Ông Thành quát lớn:
– Các con làm gì như sắp đại loạn vậy?
Thanh Hương vẫn ấm ức:
– Ba mà không xử, không bảo cô ta đi ở chỗ khác, con sẽ đi khỏi nhà này.
Cô vùng vằng đi lên lầu. Uyển Ngọc ấp úng:
– Cháu không cố tình, nhưng nếu thấy phiền phức quá thì cháu sẽ đi.
Uyển Ngọc đi xộc vào trong, ông Thành ngăn lại:
– Cháu không đi đâu hết! Khi bà ngoại mất, bà giao cháu cho cậu. Có điều là sau này cháu đừng *****ng chạm đến đồ đạc của chúng. Còn Vinh, ba mua cặp cá khác đền cho con.
Vinh lắc đầu:
– Không cần đâu ba. Ba cũng nên bảo cô ta muốn ở đây đừng bao giờ làm phiền người khác. Muốn làm gì, cô ta hãy quậy ở phòng của cô ta kìa.
Vinh bỏ đi lên lầu, không nói một lời. Bà Thành cũng bỏ đi về phòng, cả đến bà cố gắng dung hòa nhưng cũng không thể nào chịu nổi với cô gái kia, cô ta làm cho mọi thứ trong nhà này rối tung lên.
Còn lại hai người, Uyển Ngọc ấp úng:
– Cháu xin lỗi.
Ông Thành kéo Uyển Ngọc ngồi xuống:
– Cháu đã biết lỗi thì nên sữa, trong nhà này không ai ghét bỏ cháu đâu. Chỉ tại xưa nay chúng quen sống ngăn nấp, cháu lại không khéo mấy. Sau này, cháu đừng bày bừa bãi như thế này nữa nhé.
Hãy dẹp cho gọn những thứ này lại đi.
– Dạ.
Ông Thành đứng lên đi tìm vợ:
– Em hãy cố gắng dung hòa giữa chúng nó giùm anh. Mẹ nuôi anh mất, giao Uyển Ngọc lại cho anh. Anh là cậu, dù không là ruột thịt đi nữa, anh cũng phải làm trọn lời hứa với người đã khuất.
– Anh thấy đó, em cũng cố gắng chịu đựng. Nhưng còn Thanh Hương, nó không chịu nổi nếu như Uyển Ngọc không sửa đổi.
– Anh có bảo Uyển Ngọc rồi. Em hãy giúp anh. Cố dung hòa cho chúng nó sống vui vẻ.
– Vâng. Em sẽ cố gắng xem Uyển Ngọc như là con của em.
– Cám ơn em.
Ông Thành mỉm cười kéo vợ vào vòng tay mình. Ông quý vợ mình vì những đức tính diu dàng như thế.
Tiếng sột soạt bên ngoài như có vật gì đó kéo lê trên gạch, khó chịu quá đi thôi. Hôm nay ngày chủ nhật, Vinh muốn ngủ dậy muộn hơn mọi ngày, thế mà cũng chẳng được, bởi tiếng lê rin rít đến làm khó chịu.
Vinh đẩy cửa bước ra ngoài, chân anh trượt dài và nằm ngay đơ trên nền gạch đầy nước.
– Ha ... ha ...
Tiếng cười lớn bị bịt kín lại thành tiếng cười khùng khục. Vinh trợn mắt ngó lên. Con nhỏ man man đang cười anh, một tay cầm cây lau nhà nước nhểu lòng thòng. Có lẽ cái ngã của Vinh giống như là đi chụp ếch. Vinh ngồi ngay dậy và đứng lên toan trừng mắt quát, song anh lại suýt trượt một cái nữa, may là chụp được vào tường. Anh quát:
– Còn cười nữa hả? Ai khiến cô lau nhà, không biết lau nhà thì để người làm, khéo bày đặt.
Không đợi Uyển Ngọc lên tiếng, Vinh quát gọi người làm:
– Chị Hai, mau lên đây!
Chị giúp việc chạy lên:
– Dạ, cậu Vinh ...
– Chị làm ơn mau lau khô cái nhà. Biểu cô ta hãy ngồi làm kiểng, đừng có phá phách nữa, tôi bị ngã trẹo cả xương sống rồi nè.
– Dạ dạ ....
Vinh giận dữ đi vào phòng đóng cửa cái rầm. Đúng là phiền hết biết, quanh đi quẩn lại, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh đâu có ghét cô ta, còn thương hại nữa là khác. Côi cúc, không nơi nương tựa nhưng cô ta lại ăn ở thật là khó thương.
Bên ngoài, chị Hai giật cây lau nhà trên tay Uyển Ngọc.
– Cô không biết làm công chuyện nhà thì làm ơn ở trong phòng cô giùm đi.
Nhà gạch bông láng bóng, cô lau nhà kiểu này đi trượt té ૮ɦếƭ luôn. May là cậu Hai té, chứ nếu bà hay cô Thanh Hương, có phải ૮ɦếƭ không?
Không biết làm sao, Uyển Ngọc đành đi về phòng mình, cô chỉ muốn làm điều gì đó giúp trong nhà, không thành một kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng cứ hễ cô mó tay vào cái gì cũng bị la bị mắng. Uyển Ngọc thấy buồn làm sao, cô không thể nào hòa đồng được với người trong nhà này, giống như một vì sao lạ, lạc lõng trong đêm. Chỉ có những lúc ngồi bên ông Thành, ông nhỏ nhẹ chỉ bảo, lòng cô ấm lại trong tình cảm như là cha và con vậy.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay