Cô Dâu Nuôi Từ Bé! - Chương 38

Tác giả: Vương Khiết Băng (Yu)

Vì họ có tổng cộng sáu người, nên phải chia ra làm hai xe. Nhưng bốn ông anh trai quý hóa của cô lại cứ tranh nhau ngồi cùng xe với em gái nhỏ, mục đích là để bảo vệ em gái, nhưng vì không ai chịu thua ai, vì thế nên bây giờ một nhóm sáu người đành phải cuốc bộ vậy.
Lần đầu tiên Tô Nhiễm nhìn thấy Tô Thước có biểu hiện như vậy, đúng là ở đời không nên nói trước cái gì.
Vốn dĩ một người là Lão đại hắc bang, buổi sáng còn là giảng viên Đại học. Một người khác lại là tổng giám đốc với trí thông minh thiên tài, bao nhiêu công ty đều muốn hợp tác, nhiều thiên kim còn phải chú ý. Kế tiếp là một bác sĩ đại tài với những ca phẫu thuật khó nhằng đều không làm khó được cậu ta. Cuối cùng là một người ít nổi bật nhất, nhưng lại là một thành viên cốt cán, là một hacker tài giỏi với nhiều dự án lớn trong tay… Cả bốn người đều là những con rồng lớn ở mọi lĩnh vực khác nhau, ấy vậy mà bây giờ lại cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ cho một cô gái nhỏ như Hà Mật, đúng chuyện thú vị không phải không có, chỉ là bạn có thấy nó hay chưa thôi.
Trên đường đi đến những nơi mà Tô Nhiễm biết thì Hà Mật và Tô Nhiễm luôn nắm tay nhau, miệng còn luôn cười nói trông vô cùng thân thiết, riêng bốn đại nam nhân thì lại ung dung đi ở phía sau.
Nếu nói Tô Thước bảnh bao với chiếc áo sơmi và quần tây đen, thì Khương Đình Lập lại lịch lãm và tràng đầy phong độ với chiếc áo polo xanh và quần trắng. Riêng Chu Xuyên thì cũng không khác gì với Tô Thước, chỉ khác là áo sơmi của anh ấy màu trắng mà thôi. Riêng Hứa Vãn Tùng vẫn còn trẻ nên cậu ấy cũng có phong cách ăn mặc riêng với chiếc áo hoodie nâu có nón phía sau, một chiếc quần năng động cùng với đôi giày trắng, không chỉ thế mà câu ấy còn đeo theo một chiếc túi chéo ngang người. Nếu so về tuổi tác thì Hứa Vãn Tùng và Khương Đình Lập là bằng tuổi nhau, nhưng phong cách của họ thì phải công nhận trông dáng vẻ này của Hứa Vãn Tùng là trẻ hơn rất nhiều. Tuy Tô Nhiễm cũng thích những dạng tiểu thịt tươi như vậy, nhưng cô cũng không quá vô sỉ nên đành lau đi sự thèm thuồng rồi cùng em gái nhỏ bên cạnh đi tiếp.
Nơi đầu tiên họ đến là một phố đi bộ khá đông đúc, lúc này Tô Thước cũng chỉ biết nhíu mày nhìn về phía Tô Nhiễm, nhưng cô ấy có lẽ chưa cảm nhận được sự nguy hiểm nên vẫn hồn nhiên và vô tư lắm. Mãi cho đến khi Hà Mật phải thốt lên kinh ngạc và thích thú, thì Tô Thước mới thu lại ánh mắt Gi*t người của mình.
Nhưng nếu như nói Hà Mật xinh đẹp và thu hút được rất nhiều bạn nam điển trai, thì bốn anh em họ cũng không thoát được ma vuốt của những cô gái ở đây. Đặc biệt là Tô Thước, đến Tô Nhiễm và Hà Mật cũng chẳng hiểu tại sao các chị gái ở đây lại ham mê nhan sắc của anh trai Tô Thước như vậy… Nhưng nếu nhìn kĩ thì đúng là trong số bốn người thì Tô Thước vẫn nhỉnh nhan sắc hơn một chút, không chỉ vậy mà hiện tại anh còn đeo kính nữa chứ, càng làm tăng thêm độ đẹp trai của anh.
Tuy nhiên, sau đó Tô Thước chỉ lạnh lùng từ chối các cô gái ở đây, trực tiếp bước đến bên cạnh Hà Mật, choàng tay ôm lấy eo nhỏ của em gái, nói:
- Tôi có bạn gái rồi.
Nhưng tỷ tỷ đó nghe vậy liền tỏ vẻ rất thất vọng, có người còn thì thầm anh ấy là “trâu già thích gặm cỏ non” nữa chứ, Hà Mật nghe vậy cũng chỉ biết nhịn cười. Nhưng dáng vẻ của Tô Thước thế này thì quả thật là trông có lớn hơn tuổi thật của anh một chút.
Tuy nhiên thì Hà Mật cũng không bỏ qua cơ hội để trêu chọc anh trai, cô liền dính sát lại vào người của Tô Thước, nói:
- Anh có nghe không? Họ nói anh là trâu già kìa.
- Không sao, anh không quan tâm lắm.
- Nhưng em quan tâm đấy. Anh trai của em chỉ mới có hai mươi bảy tuổi, chỉ lớn hơn em có tám tuổi thôi mà, vậy mà họ dám nói anh già!
Tuy ngoài miệng Hà Mật đang muốn bảo vệ danh dự cho anh, nhưng Tô Thước lại nhíu mày, anh không phải kẻ ngốc mà không nghe ra em gái đang muốn khịa tuổi tác của anh. Nhưng cho dù Hà Mật có nói gì thì Tô Thước cũng không mắng cô, chỉ nhẹ nhàng gõ vào đầu của cô rồi nói cô nghịch ngợm. Cái hành động thân mật này đã làm cho không ít cô gái ở đây ganh tị, trong đó có Tô Nhiễm.
Nếu đổi lại là người khác chê anh già thì chắc Tô Thước đã đưa hắn ta đến thận hình ti của Mật Thước bang để giáo huấn rồi, quả nhiên là em gái vàng ngọc của Lão đại có khác!
Sau khi thoát khỏi được những cô gái kia thì chỉ có Khương Đình Lập là phấn khích, nói thế nào thì cậu ấy vẫn còn rất ham vui, trong số bốn anh em thì Khương Đình Lập là kẻ phong lưu nhất, nên tất cả những số điện thoại hay địa chỉ liên lạc của các cô gái kia cậu ta đều muốn có. Chỉ có duy nhất Chu Xuyên là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, anh không quá để tâm đến các cô gái vừa rồi, nhưng anh cũng không phải khúc gỗ bất động nên vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở họ nên cẩn thận. Tuy vậy, trong đó còn có một nam thanh niên vẫn còn chú ý đến thái độ của Hà Mật, chính là Hứa Vãn Tùng, cậu ta sợ rằng các cô gái ở đây làm như vậy thì sẽ làm cho Hà Mật hiểu lầm cậu ấy là kẻ đào hoa, đa tình… Nhưng mà, khi thấy Hà Mật cười vui vẻ thế thì Hứa Vãn Tùng lại thấy có chút không vui, chẳng lẽ Hà Mật thật sự chỉ xem cậu ta là anh trai thôi sao?
Cuối cùng thì một nhóm nam thanh nữ tú của họ cũng dừng lại ở một quán nước vỉa hè, Tô Nhiễm nói rằng ở đây có một loại thức uống rất ngon, cho dù có là ở nhà hàng nghìn sao cũng không có đâu. Mặc dù là quán nước vỉa hè nhưng Tô Nhiễm lại rất thích thú, thấy chị ấy hào hứng như vậy thì Hà Mật cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô không ngồi thì thôi, một khi Hà Mật ngồi xuống là bốn tên vệ sĩ kia cũng đồng loạt ngồi xuống.
Thức uống sau đó cũng được đua ra, nhưng trông dáng vẻ chê bai của bốn chàng trai kia thì Tô Nhiễm đã phải nhíu mày. Mặc dù Hà Mật cũng có chút sợ, nhưng sau khi uống thử một miếng thì cảm thấy cũng rất ngon, uống đến ngụm thứ hai thì càng phấn khích hơn. Hứa Vãn Tùng nhìn thấy cô uống ngon miệng như vậy thì cũng nếm thử một chút, quả nhiên là rất ngon, từ trước đến giờ cậu ấy chưa từng uống loại nước nào có vị lạ như vậy.
Kế tiếp thì Chu Xuyên và Khương Đình Lập cũng đã uống và khen rằng rất đặc biệt, riêng cậu cả cứng đầu như Tô Thước lại một mực không chịu mở miệng uống, Hà Mật cuối cùng cũng phải dùng đến kế sách của mình, chính là tận tay đưa cho anh trai, rồi còn giở trò làm nũng. Tuy không cam tâm lắm, nhưng em gái đã bày ra bộ dạng này rồi thì Tô Thước cũng vui vẻ uống một chút cho cô vui lòng.
- Anh thấy thế nào?
- Tàm tạm.
- Thôi nào, anh cả, anh đừng có bày ra cái vẻ mặt đó nữa mà.
Sau khi uống thì đến tiết mục ăn, rồi còn đi dạo bờ hồ ngắm thành phố từ xa. Cả đêm hôm đó Hà Mật cảm thấy rất thoải mái, đã lâu rồi cô không có cảm giảm thư thả như bây giờ, ít nhất thì bây giờ cô rất vui.
Cho đến khi Hà Mật quá mệt mà ngủ thi*p đi trên lưng của Tô Thước thì họ mới cùng nhau đi về nhà, nói thế nào thì cô cũng chỉ mới có mười tám, mười chín tuổi… Ở cái độ tuổi này thì ăn, chơi và ngủ mới là quan trọng, chứ không phải những chuyện đau đầu để làm dằn vặt cô.
Tô Nhiễm nhìn Hà Mật rồi lại nhìn Tô Thước, cô ấy nói:
- Có vẻ như Hà Mật đã thích Lăng Dụ Triết mất rồi.
Nhưng khi cô ấy quan sát sắc mặt của bốn anh em họ thì không thấy thay đổi gì cả, có lẽ họ đã sớm đoán ra rồi. Chỉ là cả bốn đều không muốn Hà Mật tiếp tục sống ở Lăng gia nữa, vì nếu cô vẫn còn ở đó thì họ mãi mãi không thể nhìn thấy được em gái của họ… Tuy họ biết như vậy là ích kỉ, nhưng mười ba năm trước họ đã không giữ được em gái, thì mười ba năm sau họ sẽ không để viễn cảnh đó tái diễn nữa!
- Có vẻ như các anh đều biết nhỉ.
- Tôi sẽ tôn trọng quyết định của em ấy, nhưng trước lúc đó thì tôi phải xem xét lại con người của Lăng Dụ Triết. Tôi cũng phải xác định được rằng, nếu Mật Nhi gả cho anh ta sẽ được hạnh phúc!
- Tô Thước, vậy anh định làm gì?
Nhưng Tô Thước không đáp, trước mặt thì có lẽ họ phải tìm hiểu rõ nguyên nhân năm đó đã, tại sao năm đó Lăng Dụ Triết lại nghĩ rằng Hà Mật chính là kẻ hại ૮ɦếƭ Tống Giai Âm, mặc dù năm đó cô chỉ mới có bảy tuổi… Một cô bé bảy tuổi chẳng lẽ lại có thể ôm mộng Gi*t người sao? Chỉ có kẻ ngu dốt mới nghĩ như vậy mà thôi, hoặc có thể nói rằng những bằng chứng lúc đó quá xác thực, cho dù không muốn tin cũng không được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc